Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 45: Em Trai



“Ừm, thôn bọn họ đã đem nước sông chặn lại. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi.” Diệp Kiều dùng hai ba cậu liền đem chuyện xung dột xảy ra vào sáng nay nói hết cho Lục Thừa nghe.

Cả hai vừa đi vừa kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay.

Điều này đã trở thành thói quen của hai người họ, muốn đối phương biết mọi thứ về mình, họ muốn tìm hiểu về nhau nhiều hơn nữa, lại hiểu nhau thêm một chút nữa thôi......

Họ chia sẻ cho nhau những bí mật và những áp lực trong công việc.

Mối quân hệ như vậy khiến Diệp Kiều cảm thấy rất thoải mái, để có được mối quan hệ vợ chồng hòa thuận như vậy, cũng là nhờ có sự tinh tế của Diệp Kiều cùng với sự hợp tác của Lục Thừa.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, lại một tuần bận rộn nữa trôi qua, , tất cả thợ may cũng đã hoàn thành xong 5000 chiếc áo sơ mi.

Diệp Kiều mang ; theo chị dâu cùng nhau đi lên công xã mượn điện thoại để gọi cho xưởng quần áo Bắc Hà.

Sau khi nhận được tin báo, chị Lâm tỏ ra rất ngac nhiên về tốc độ hoàn thành, cũng tỏ vẻ sẽ mau chóng lại đây lấy hàng.

Trên đường trở về thôn, Viên Hiểu Quyên không ngừng kể cho Diệp Kiều nghe những chuyện mà cô đã làm trong thời gian qua.

Khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự tự tin và toát ra sức hấp dẫn của một người phụ nữ thành đạt.

“Vào ngày đầu tiên sau khi thuê được máy may, hiệu suất làm việc của các nữ công nhân tăng lên nhanh chóng, thành phẩm làm ra các đường may rất đẹp và tỉ mỉ nên không cần lo lắng về việc làm lại. Những người khác thấy vậy cũng muốn thuê và chỉ trong thời gian ba ngày, toàn bộ 30 cái máy may đều đã được thuê hết, còn những người không kịp thuê thì lại tiếc nuối vì bản thân không nhanh tay hơn.”

“Nên có thể khẳng định. Nhân loại có thể đứng đầu chuỗi thức ăn không phải dựa vào việc đi bằng hai chân, mà là dựa vào việc giỏi sử dụng công cụ.”

Viên Hiểu Quyên chớp chớp mắt, em dâu ba nhà cô lại bắt đầu nói những điều mà cô khổng hiểu nữa rồi. “Kiều Kiều, em nghĩ lần này chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Có lẽ mỗi người đều thu được hơn 20 đồng đi.” Trước đó Diệp Kiều đã tính đại khái qua một lần.

Lúc gọi điện thoại chị Lâm nói rằng cô ấy sẽ đến sau vài ngày nữa, nên vào buổi chiều ngày hôm sau Diệp Kiều rất bất ngờ khi nhìn thấy xe của chị Lâm và những người khác đến đây.

Lần này Nhậm Hiểu Tĩnh không đến, bởi vì bụng cô ấy đã to hơn trước nên không thể tới đây, cho nên đã nhờ chị Lâm người lần trước giao hàng đến đây giúp cô ấy chạy tới đây một chuyến.

Khi chị Lâm nhìn thấy những chiếc áo sơ mi được may tỉ mỉ và tinh xảo, không khỏi cảm thán.

“Tay nghề của những công nhân này còn tốt hơn nhiều so với những nữ công nhân trong nhà máy của chị nữa.”

Diệp Kiều cười cười: “Đây cũng là nhờ có dồng chí Viên Hiểu Quyên đã giúp đỡ.” “Không có đâu, tôi chỉ là làm những gì bản thân có thể giúp thôi.”

Nếu là trước kia, khi nhận những lời khen như thế này, Viên Hiểu Quyên chắc chắn sẽ rất kích động và trở lên nói năng lộn xộn, nhưng mấy ngày nay được làm quản lý cùng với tiếp thu những tư tưởng tiến bộ, cô hiện tại đã bình tĩnh hơn nhiều.

“Với lại đây cũng là công sức chung của mọi người, tôi chỉ lo là thôn chúng tôi có nhiều công nhân nữ quá, sợ sau này không đủ việc cho mọi người làm thôi.”

“Với chất lượng này, chờ tôi mang về, xưởng trưởng nhìn thấy nhất định sẽ rất hài lòng, về sau khẳng định cùng mọi người hợp tác lâu dài, lúc đó không chỉ có 5000 chiếc áo sơ mi này đâu.”

Viên Hiểu Quyên nghe vậy lập tức mừng rỡ: “vậy thì thật tốt quá, cô không biết đâu Diệp Kiều của chúng tôi vừa mới mua cho xưởng quần áo 30 cái máy may, cũng nhờ những cái máy đó, hiệu suất làm việc của chúng tôi mới có thể nhanh như vậy.”

Chị Lâm đã rất kinh ngạc khi nghe thấy điều đó.

Thôn Hạ Hà nho nhỏ này đúng là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, 30 cái máy may nói mua là mua.

Diệp Kiều thấy cô ấy hiểu lầm, vội vàng giải thích: “những cái máy đó cũng không được sử dụng miễn phí, cần phải trả hai xu cho một lần sử dụng.”

Chị Lâm gật đầu: “Vậy cũng đáng, khó trách các em làm vừa nhanh vừa tốt như vậy.”

Nói xong, chị Lâm trực tiếp lấy tiền, thanh toán ngay tại đây.

Sau khi kết toán xong xuôi, chị Lâm nắm lấy tay Diệp Kiều khen cô không dứt miệng, sau đó lấy ra hợp đồng mua tương ớt rồi bàn với cô.

"Tương ớt mà em làm thật sự ăn rất ngon, bây giờ căn tin của xưởng chị không thể nào thiếu tương ớt được nữa, mắt thấy tương ớt mua lần trước sắp hết, xưởng trưởng lập tức kêu chị tới đây mua thêm, đây cũng là hợp đồng mua bán lâu dài. Diệp xưởng trưởng, về sau em nhất định sẽ rất bận rộn cho coi.”

Diệp Kiều vui vẻ cầm lấy bản hợp đồng.

“Chị Lâm, chị yên tâm, xưởng thực phẩm của thôn bọn em đã chính thức bắt đầu sản xuất. Sau này dù có nhiều đơn hàng đi chăng nữa bọn em đều có thể hoàn thành.”

“Ha ha ha, Diệp xưởng trưởng của chúng dã tâm đúng là không nhỏ nha.”

Mọi người cười nói với nhau, cùng tiến tới nhà ăn, lần này vẫn là Diệp Kiều tự mình xuống bếp chiêu đãi chị Lâm.

Chị Lâm vẫn luôn nhớ nhung những món ăn do Diệp Kiều làm, lần trước rời đi mấy ngày sau cô vẫn còn nói về những món ăn đó, lần này tuy tới đây để làm nhiệm vụ, nhưng trong nội tâm cô lại cảm thấy ăn cơm so với nhiệm vụ còn quan trọng hơn.

Sau khi tiễn chị Lâm trở về, Diệp Kiều cùng Viên Hiểu Quyên lập tức trả hết tiền lương cho các nữ công nhân trong xưởng may.

5000 áo sơ mi, 50 công nhân, cổ áo 5 xu, tay áo 5 xu, phía trước và sau áo 10 xu, còn dư lại 1 hào thì cho Viên Hiểu Quyên và ba quản lí khác.

Lần này trả lương, một nữ công nhân trung bình có thể lấy được 20 đồng, nhưng nhờ có máy may, nên có người có thể trực tiếp nhận được ba đến bốn mươi đồng, còn lại những người khác thì chỉ nhận được hơn mười đồng mà thôi.

Tuy vậy điều này cũng đã khiến mọi người cực kì vui mừng.

Dù sao cũng chưa đến một tháng mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy, ai mà không vui cho được.

Còn Diệp Kiều cùng Lục Thừa cho thuê máy may cũng kiếm được hơn bốn mươi đồng.

Khi đơn đặt hàng của xưởng quần áo nhiều hơn trong tương lai, lúc đó ước mơ mỗi người có một cái máy may sẽ không còn là xa vời nữa.

Viên Hiểu Quyên vỗ vỗ tay, chờ mọi người đều nhìn qua, mới bắt đầu cười nói:

“Hôm nay mọi người nghỉ sớm chút, hơn hai ngày nữa sẽ có nhiều đơn hàng hơn đang chờ chúng ta.”

Nghe được sắp tới sẽ có đơn hàng thứ hai, các nữ công nhân đều cảm thấy yên tâm hơn hẳn, các cô mong công việc này sẽ lâu dài và có khoản thu nhập ổn định hơn, điều này rất quan trọng đối với các cô.

Nhìn vào số tiền có trên tay và so sánh với những người khác, một nữ công nhân thấp thỏm nhìn về phía Diệp Kiều.

Diệp Kiều nhận ra cô ấy do dự liền hỏi: “A Liên, cô có gì muốn hỏi sao?”

“Diệp xưởng trưởng, tôi là muốn hỏi một chút, là cô có còn chiếc máy may nào cho thuê không?”

Hóa ra là chuyện này.

Diệp Kiều suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “30 cái máy may hiện tại đang được cho thuê tạm thời sẽ không tăng thêm, thật ra mọi người có thể tự mình bỏ tiền ra mua một cái máy may về dùng, cá nhân tôi cảm thấy vẫn có lời.”

Nhóm nữ công nhân này trung bình một tháng có thể kiếm được hơn ba mươi đến bốn mươi nhân dân tệ, sau này khi có nhiều đơn đặt hàng, mọi người sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn chứ không ít đi.

Ba ngày sau, xưởng quần áo thành phố Bắc Hà trực tiếp giao tới 20.000 mảnh vật liệu, lần này không chỉ may áo somi.

“Đây là những nhu cầu của các trung tâm mua sắm trong thành phố, loại áo sơ mi và quần tây này rất phổ biến ở phía nam, xưởng chúng tôi thực sự rất bận rộn lên làm không xuể, xưởng trưởng thấy mọi người ở đây có rất nhiều người và máy móc được trang bị đầy đủ nên đã trực tiếp nhận đơn hàng cho mọi người.”

Đây chính là một đơn hàng lớn ước tính khoảng 20.000 sản phẩm, giá cũng cao, một cái áo cánh dơi năm hào, một cái quần bốn hào.

Viên Hiểu Quyên lập tức vui vẻ không thôi.

Diệp Kiều cũng cười.

Nhờ đó mà công việc gia công của xưởng quần áo của cô cũng sẽ dần ổn định hơn, sau này khi có cơ hội, các cô sẽ tiếp tục phát triển lớn hơn nữa, khi kinh tế khá hơn, họ cũng có thể tự mình tham gia thiết kế.

Xưởng quần áo bên này kẻ tới người đi, tương ớt bên kia cũng không nhàn rỗi.

Xét cho cùng bên kia cũng là khu công nghiệp tập thể của thôn, được những công nhân chính thức trong biên chế làm việc.

Dưới sự dẫn dắt của Diệp Kiều, Lưu Học Siêu dần phụ trách khu phân phối nguyên liệu làm tương ớt, Vu Văn Hiên thì đang cố gắng tiến đến chức quản lý tầng.

Mọi thứ đều đang diễn ra một cách ngay ngắn và trật tự.

Hôm này, Diệp Kiều đang ở nhà nghỉ ngơi, thì giọng nói của người đưa thư đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.

“Diệp Kiều có ở đây không? Có người gửi thư cho cô này.”

Nhận lấy bức thư, Diệp Kiều có chút tò mò, sau khi thấy người nhận đúng là mình, cô vẫn không thể đoán ra được là ai đã gửi bức thư này.

Dù sao Lục Thừa cũng đã trở về, theo lý thì sẽ không có ai viết thư gửi cho cô nữa.

Nhưng sau khi Diệp Kiều mở bức thư ra, ký ức của nguyên chủ lập tức ùa về.

Đây là lá thư do em trai của nguyên chủ Tổ gửi tới.

Diệp Diệu

Hóa ra lần trước ở cửa hàng bách hóa Diệp Diệu Tổ từ xa đã nhận ra Diệp Kiều, cậu ta không thể nào quên được chuyện này.

Sau khi về tới nhà, trong bữa cơm cậu ta đã không chờ được mà nói chuyện này với mẹ mình Lâm Uyển.

Lâm Uyển đặt đũa xuống, vẻ mặt tức giận nói: “Cái gì mà đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa, nó không phải là đi nông thôn trồng trọt sao? Con nha đầu đáng chết đó, lúc trước tìm công việc cho thì không đi, giúp nó tìm một gia đình tốt thì lại không gả, cố tình tự mình báo danh đi xuống nông thôn, con nghĩ gia đình chúng ta giàu lắm sao? Còn đi mua sắm, đừng nói là nhà chúng ta, ngay cả những người làm trong nhà máy, ai có thể mỗi ngày đều đến trung tâm mua sắm chứ? Còn mua túi lớn túi nhỏ, đây rõ ràng là không cần tiền nữa mà.”

Lâm Uyển cảm thấy con trai mình nhất định là bị hoa mắt, nên cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Bị mẹ mình răn dạy, nhưng Diệp Diệu Tổ vẫn không chịu bỏ cuộc.

Anh ta không cảm thấy là mình bị hoa mắt, chính mắt anh ta đã nhìn Thấy Diệp Kiều ăn mặc còn tốt hơn so với gã đi mua sắm trong cửa hàng bách hóa.

Nhưng mà Lâm Uyển không tin......

Diệp Diệu Tổ phiền chán, đột nhiên ngồi dậy.

Đúng là trước khi rời đi Diệp Kiều đã lừa bọn họ một vố nhưng lỡ như hiện tại cô ta sống còn tốt hơn gã, chẳng lẽ cô ta lại không cho người em trai này một chút chỗ tốt hay sao?!

Rốt cuộc trong ấn tượng của anh ta, Diệp Kiều chính là một con mọt sách, đặc biệt dễ lừa.

“Hắc hắc, mình có thể viết cho chị ta một lá thư....”

Nghĩ đến là làm, Diệp Diệu Tổ lập tức đứng dậy viết một bức thư cho Diệp Kiểu thể hiện anh ta rất nhớ cô, còn lấy tem trong ngăn kéo ra cẩn thận dán lên.

Vì vậy......vào lúc này Diệp Kiều nhìn thấy chính là một phong thư “tình cảm chân thành”.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...