Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 64: Thành Công Một Nửa
Trương Phú Lâm đặt ta lên bụng cười lớn.“Được! Tối mai, chú nhất định sẽ đến cửa hàng của các cháu”Mục đích chính của chuyến đi Thâm Thành lần này của Trương Phú Lâm là thay bố mình đến thăm Trương Triệu.Bố của ông chính là ông của Trương Triệu, lần trước lúc Trương Triệu đến Cảnh Thành, bố của ông rất thích Trương Triệu, ông ấy muốn ông đến đây chăm sóc cho Trương Triệu nhiều hơn. Ở đây vừa có thể chiếu cố Trương Triệu đồng thời có thể nếm thêm các món ăn của Diệp Kiều, Trương Phú Lâm thật sự rất vui vẻ.“Không thành vấn đề! chú thích ăn những món ăn nào? “Diệp Kiều cười tủm tỉm lấy ra cuốn sổ mang theo bên người. “Cháu sẽ ghi vào đây, sáng sớm ngày mai cháu sẽ đi mua những nguyên liệu tươi mới về để nấu.”“Chú ấy hả, chú muốn ăn thịt lợn hầm miến, gan hấp …”Trương Phú Lâm không khách khí, liên tiếp nói ra tên các món ăn, rất rõ ràng ông ấy đã muốn ăn nó từ lâu.“Ngày mai, chú sẽ cho người đưa tôm hùm, bào ngư qua để làm nguyên liệu nấu ăn”.Lo lắng Diệp Kiều phải tốn tiền vì mình, Trương Phú Lâm tính toán để thư ký mua những nguyên liệu đồ ăn đắt đỏ này đưa qua.“Các cháu cũng nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”Xe của Trương Phú Lâm đã đợi ở bên cạnh từ rất lâu rồi, nói xong mấy lời cuối cùng, ông ấy liền xoay người ngồi vào trong xe.Sau khi tiễn khách đi, cả người Diệp Kiều lúc này mới được thả lỏng.“Chúng ta qua bên kia ngồi đi.”Lục Thừa nhìn thấy cả buổi tối hôm nay cô rất lo lắng, anh nắm tay cô đi về phía cửa khu vực nghỉ ngơi của Yến Cẩm Đường, nơi đó được bày trí ba bốn cái bàn cùng bộ ghế dựa.“Mệt không?”“Ừm. Nói chuyện công việc thật sự rất mệt.” Diệp Kiều ngồi dựa vào chiếc ghế phía trong cùng, hiện tại nơi này không có ai, cô đem đầu nhẹ nhàng dựa vào vai Lục Thừa cọ cọ.“Em làm rất tốt.” Lục Thừa điều chỉnh lại tư thế một chút để cho cô có thể dựa một cách thoải mái hơn.“Hy vọng lần này có thể thành công.” Diệp Kiều nhỏ giọng nói.“Nhất định.” Lục Thừa trấn an.Màn đêm đã buông xuống, nhiệt độ tối nay của Thâm Thành khá mát mẽ, làn gió nhẹ nhàng thổi qua vai và ngọn tóc của hai người bọn họ, làm cho người ta có cảm giác năm tháng yên tĩnh chưa từng có.Một lúc sau, có người đi từ cửa Yến Cẩm Đường đi đến, lần này là một nam một nữ.Người đàn ông rõ ràng đã uống say, đi đường loạng choạng, bên cạnh anh ta có một cô gái nhỏ nhắn xinh đang cố gắng đỡ anh ta.Tay trái của cô gái cầm một cái túi nhỏ màu trắng, logo hiệu chanel phản chiếu những tia sáng nhiều màu sắc dưới ánh đèn.“Ô......” Mắt của Diệp Kiều bị chói một chút, theo bản năng cô quay đầu nhìn về đó.Hả? Cái túi này nhìn có chút quen mắt...Bởi vì lúc nãy cô có uống một chút rượu vang đỏ, cho nên bây giờ gương mặt đã bắt đầu phiếm hồng, DiệpKiều mơ mơ màng màng nghĩ.Cằm của cô đặt trên vai Lục Thừa, âm thanh lầm ầm của cô bị anh nghe thấy.“Kiều Kiều? Em đang nói cái gì vậy? có phải trong người khó chịu không?”Tửu lượng của Lục Thừa không phải người như Diệp Kiều có thể so sánh, từ nhỏ anh đã mang theo những người anh em của mình nếm thử qua các loại rượu. Tửu lượng của người đàn ông phương Bắc trời sinh đã rất tốt, hơn nữa anh bắt đầu uống rượu từ rất sớm cho nên ở trên bàn cơm vừa rồi, hầu như rượu vang đỏ của cô đều đưa cho anh uống.Vì vậy, lúc này, đầu óc của Lục Thừa rất thanh tĩnh.Anh vươn tay, nắm lấy cằm Diệp Kiều, nâng khuôn mặt của cô lên.“Có chút hồng…” Ngón tay cái của Lục Thừa đặt trên môi dưới của Diệp Kiều, anh dùng lòng bàn tay xoa hai cái.“Ưm......” Diệp Kiều mơ mơ màng màng bắt lấy cổ tay anh, giọng nói dịu dàng ôn nhu."A Thừa......"“Anh đây.”Khoé mắt Lục Thừa chú ý đến xung quanh chỉ có một đôi nam nữ, người phụ nữ vẫn luôn canh chưng người đàn ông, không chú ý đến bọn họ ở bên này. Vì thế, lá gan của Lục Thừa lớn hơn không ít, anh tiến lại gần hôn lên môi Diệp Kiều.Diệp Kiều vốn đang muốn nói cái gì đó, nháy mắt đã quên sạch sẽ, chỉ biết cuộn tròn trong ngực Lục Thừa, đôi tay nắm lấy quần áo anh, ngẩng đầu đáp lại.Hai người hôn nhau được một lúc thì một chiếc ô tô từ phía sau chạy đến, đèn của chiếc xe chiếu vào đây.Lục Thừa xoay người, đem Diệp Kiều ôm vào trong lòng, tránh đi ánh đèn chói mắt của chiếc xe.“A.” Lục Thừa cười khẽ, ngón tay lưu luyến dừng trên mặt, trên môi Diệp Kiều “Chúng ra nhanh trở về thôi, ban đêm trời rất lạnh.”“Vâng.” Diệp Kiều bị anh hôn có chút thanh tỉnh, lười biếng dựa vào vai anh.Chiếc xe kia dừng lại trước cửa Yến Cẩm Đường, nhân viên làm ở bãi đậu xe đem chìa khoá trả lại.Cô gái đỡ người đàn ông ngồi vào ghế sau, sau đó đi lên phía trước ngồi vào ghế lái.Bước chân của cô gái nhẹ nhàng uyển chuyển, mang theo vẻ nôn nóng.Có lẻ bởi vì tâm trạng thật sự quá kích động, cho nên chiếc túi cô gái đang cầm bên tay trái đột nhiên rơi xuống, bay một vòng trong không trung.Logo chanel trên chiếc túi một lần nữa loé sáng, phản chiếu ánh sáng rực rỡ đầy màu sắcTrong đầu Diệp Kiều đột nhiên loé lên một tia sáng, cô nhớ tới.“Đó không phải là Ôn Ninh sao?”"Ai?"Lục Thừa nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên ghế lái, không nhìn rõ hình dáng của cô gái đó như thế nào.“Đó là phiên dịch viên lúc trước chúng em thuê”, Diệp Kiều bĩu môi, “Là một người rất đáng ghét, vẻ mặt của cô ta khiến em rất ghê tởm.”Diệp Kiều đem những chuyên xảy ra lúc trước kể cho Lục Thừa nghe.“Theo lý mà nói, sinh viên hiện nay có xuất thân từ công nhân, nông dân và binh lính, nhưng tại sao Ôn Ninh lại có thể có loại thái độ như vậy chứ? Cô ta tôn thờ những thứ ngoại lai và tâng bốc những người nước ngoài. Trăng ở nước ngoài sao có thể tròn bằng trăng của Trung Quốc chúng ta chứ.?“Cô ta họ Ôn sao?” Lục Thừa do dự hỏi, “Vừa rồi anh nhìn thấy cô ta giống như đang đỡ một người đàn ông?”“Ưm, không biết người đàn ông kia là gì của cô ta.” Diệp Kiều ngáp một cái, cô có chút mệt mỏi. “A Thừa, chúng ta trở về ngủ thôi. Em buồn ngủ quá…”Lục Thừa nghĩ đi nghĩ lại “Anh cảm thấy họ Ôn này có chút quen thuộc.”“Vậy sao? Anh biết người nào họ Ôn sao? Diệp Kiều buồn ngủ đến mức mi mắt cụp lại, thuận miệng hỏi.“Ôn......” Lục Thừa chống cằm suy nghĩ.Trí nhớ của anh nổi tiếng rất tốt, đặc biệt là khả năng nhận diện khuôn mặt và nhớ tên vô cùng xuất sắc.“Anh nhớ vợ của Phó Văn Đình tên là Ôn Noãn.”Lỗ tai Diệp Kiều giật giật, đôi tay cô chống vào Lục Thừa, ngẩng đầu hỏi từng chữ ngực của“Vừa rồi anh nói ai cơ?”“Ôn Noãn.”“Không phải, một cái tên khác!” Diệp Kiều chăm chú nhìn anh.“Phó Văn Đình.” Lục Thừa có chút nghi hoặc, “Em biết anh ta sao? Anh nhớ anh chưa từng kể về người này với em mà...”Lục Thừa chỉ kể những chuyên tốt từ bên ngoài cho cô nghe chứ chưa bao giờ kể những chuyện không tốt. Đối với việc cứu Phó Thâm anh vẫn luôn im lặng không nói, cũng không hề nhắc đến Phó Văn Đình.“Bang!” Diệp Kiều vỗ mạnh vào đầu mình.“Kiều Kiều?!” Lục Thừa bị cô làm cho giật mình, vội vàng bắt lấy tay cô.“Em thật là ngốc mà......Thật sự......” Diệp Kiều lẩm bẩm một mình.Lúc này cô biết cô không được để lộ việc mình xuyên sách, cô nghĩ trong lòng: Cô chỉ biết bản thân mình xuyên sách, nhưng không biết người trong sách lại xuất hiện sớm như vậy.Phó Văn Đình về sau không phải là một nhân vật phản diện lớn sao?Nghe nói, vợ hắn mất từ khi còn rất trẻ, đứa con trai duy nhất cũng mất tích, về sau cưới cô em vợ thì trở nên suy sụp giống như bệnh nhân tâm thần, chuyên làm những việc hại người để kiếm lợi cho mình.Bởi vì chán ghét người vợ thứ hai (cô em vợ), cho nên ghét luôn nữ chính mà cô vợ thứ hai thích ( Thập niên 90 Kiều Kiều nữ: Cả nhà sủng ta )) nữ chủ Lục An An), làm đủ chuyện ngáng chân nữ chủ.Kẻ thù của nữ chính là bạn tốt của Diệp Kiều!!!Diệp Kiều nghĩ đến đây, liền dùng sức kéo Lục Thừa.“Nhanh nhanh nhanh! Lục Thừa, chúng ta đổi theo bọn họ đi!”“Làm sao vậy?” Lục Thừa nghi hoặc lấy chìa khóa xe ra.“Đừng hỏi. Em nghi ngờ Ôn Ninh muốn đưa Phó Văn Đình đi! Trời ạ, vừa rồi anh nói vợ của Phó Văn Đình tên là Ôn Noãn đúng không? Cô ấy có khỏe không?”Diệp Kiều khẩn trương mà siết chặt ngón tay, có lẽ Ôn Noãn vẫn còn sống.Lục Thừa mở khoá, khởi động xe.“Cô ấy sao? Nghe Phó Văn Đình nói sức khoẻ của cô ấy đã chuyển biến tốt, đã xuất viện và trở về nhà rồi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương