Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ
Chương 70: Ký Hợp Đồng
Trải qua một đêm vui sướng, vào lúc tỉnh dậy liền cảm thấy rất thảm, Diệp Kiều cảm thấy thắt lưng của mình giống như bị gãy.“Um…………….”Cô uể oải nằm trên giường, vô thức mà phát ra âm thanh rên rỉ, cô vươn tay chọc vào người đàn ông ở bên cạnh.Lục Thừa nghiêng người, dùng tay trái chống đầu, anh luôn nhìn cô từ lúc sáng sớm cho đến bây giờ.Lục Thừa linh hoạt bắt lấy ngón tay của Diệp Kiều, nhéo vào lòng bàn tay cô cười một cách dịu dàng.“Kiều Kiều, em muốn ăn cái gì? Lát nữa anh sẽ đi mua cho em”Diệp Kiều xoay người, nửa nằm trong lòng anh, tựa vào người anh làm nũng.“Bây giờ em không muốn ăn gì cả...”Lục Thừa cười khẽ, anh cúi đầu hôn cô một cái, hai người âu yếm một lúc lâu mới chậm rãi buông ra.Lúc này Diệp Kiều mới tỉnh táo lại một chút, cô nhìn về phía cửa sổ, mặt trời đã lên cao. quay đầuHôm nay Thị trưởng Miêu và những người khác quay về thành phố Bắc Hà, cô nhất định phải đến tiễn họ.“Có lẽ sẽ không kịp ăn sáng, Lục Thừa, em muốn về khách sạn quốc doanh trước.”“Không sao, sẽ đến kịp. Lát nữa anh lái xe đưa em về, em có thể ăn một chút gì đó ở trên xe.”Lục Thừa xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.Nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng động, Diệp Kiều cũng lấy quần áo ở bên cạnh mặc vào.Chờ sau khi Lục Thừa đi ra, Diệp Kiều liền đi vào phòng tắm.“A! Lục Thừa!”“Làm sao vậy? Làm sao vậy?”Lục Thừa đang dọn dẹp lại giường, bị tiếng thét chói tai của cô làm cho hoảng sợ, vội vàng chạy đến trước cửa phòng tắm.Chỉ thấy Diệp Kiều kéo cổ áo của mình xuống, làn da bị lộ ra ngoài của cô dày đặc những vết hôn, thông qua cái gương sạch sẽ có thể nhìn thấy rất rõ ràng.Trong mắt Lục Thừa hiện lên một tia chột dạ, vịn lấy khung cửa không dám bước vàoDiệp Kiều trừng người đàn ông ở trong gương, tức giận nói.“Bây giờ phải làm sao?”“Anh mua cho em một bộ quần áo cao cổ nhé?”“Hừ!” Diệp Kiều bị bộ dạng ủy khuất của người đàn ông làm cho buồn cười, sự tức giận vừa mới nổi lên nháy mắt liền biến mất không thấy. “Vậy anh đi mua nhanh đi, mua cho em một lọ kem nền, em muốn che một chút. Màu tự nhiên là được.”“Được!”Lục Thừa nhanh nhẹn đi xuống lầu, mặc dù không biết kem nền là thứ gì, nhưng lúc này anh không dám hỏi nhiều, cùng lắm thì đến trung tâm thương mại tìm xem.Ở đây có vài trung tâm thương mại, tất cả mọi thứ đều có ở đó.Chờ sau khi Diệp Kiều rửa mặt xong, Lục Thừa cũng đã mua đồ trở về.Đồ trang điểm ở thập niên 70 rất đơn giản, Lục Thừa không mua được kem nền, người bán hàng khuyên anh mua miếng phấn phủ.Diệp Kiều cầm miếng phấn phủ, đánh lên cổ mình, che lại vết hôn, sau đó mặc vào một chiếc áo ngắn tay có cổ, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra dấu hôn trên cổ cô.Chậm trễ một chút thời gian, chờ lúc Diệp Kiều trở lại khách sạn quốc doanh một vừa lúc đã là giờ cơm trưa.Diệp Kiều cùng thị trưởng Miêu và những người khác ăn cơm trưa cùng nhau.“Xưởng trưởng Diệp, chiều nay chúng tôi phải trở về, cô ở lại Thậm Thành nhớ chú ý an toàn. Việc kiếm ngoại tệ không cần quá gấp gáp, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được.Trên bàn cơm Thị trưởng Miêu dặn dò Diệp Kiều thêm lần nữa.Ông sợ Diệp Kiều tuổi còn trẻ, không chịu được thất bại. Hội chợ thượng mại lần này, thành phố Bắc Hà bọn họ không nhận được bất kỳ đơn đặt hàng quốc tế nào, điều này sẽ ảnh đã kích nghiêm trọng đến sự nhiệt tình của Diệp Kiều.Thị trưởng Miêu cười nói: “Mặc dù chuyến đi Thâm Thành lần này chúng ta không kiếm được ngoại tệ, nhưng chúng ta lại lấy được rất nhiều đơn đặt hàng trong nước. Trong hai, ba năm tới, tương ớt Hạ Hoà không lo không bán được. Mục tiêu tiếp theo của chúng là mở rộng sản xuất chứ không cần lo lắng đến vấn đề tiêu thụ.”Diệp Kiều nghe vậy gật đầu: “Lãnh đạo, ngài yên tâm, tôi sẽ không làm việc một cách hấp tấp. Tôi tính, sẽ thiết lập quan hệ đối ngoại trước, sau đó mới tính tiếp những bước tiếp theo.”Thị trưởng Miêu nhìn cô tán thưởng.“Cô nghĩ như vậy là được rồi. Chúng ta Kiến Quốc chỉ mới mấy chục năm, việc đối ngoại với nước ngoài cũng chỉ mới được mở ra ba năm mà thôi. Không cần quá gấp gáp, chúng ta nên xây dựng cơ sở vững chắc trước, cơ hội luôn đến với những người có sự chuẩn bị. Sự chậm chạp của chúng ta là nền tảng cho sự phát triển nhanh chóng trong tương lai.”Các nhà lãnh đạo thật sự rất biết cách ăn nói, thị trưởng Miêu cũng không ngoại lệ, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầuDiệp Kiều đang lắng nghe, khóe mắt nhìn thấy có người đẩy cửa phòng bao của bọn họ bước vàoNgười vừa bước vào, đi đến ghé sát vào tai thị trưởng Miêu nói vài câu, vẻ mặt của thị trưởng Miêu từ nghi hoặc đến khiếp sợ, lại đến vui sướng.“Mọi người cùng tôi đi tiếp đón Hạ tổng một chút.”Hạ tổng? Cái họ này rất quen.Diệp Kiều bình tĩnh đặt chiếc đũa xuống.Ngay sau khi nhóm người bọn họ ra khỏi phòng bao, liền nhìn thấy hai người bước đến từ phía bên kia của hành lang.Người đi đầu chính là Hạ Tấn Thành!Anh ta mặc một bộ tây trang màu trắng thẳng tắp, trên ngực trái được trang trí kèm theo một chiếc khăn mặt màu đỏ, một thân phong lưu.Với tư cách là chủ nhiệm hậu cần, Chủ nhiệm Kỷ không tiến lên mà lùi về sau, ông ta tìm nhân viên phục vụ yêu cầu đổi một phòng bao lớn hơn và bưng đồ ăn mới lên một lần nữa.Đoàn người lần nữa trở lại phòng bao và ngồi xuống.Hạ Tấn Thành không làm mất thời gian của mọi người, trực tiếp lấy ra hợp đồng mua sắm."Dựa theo báo giá mà xưởng trưởng Diệp đưa cho tôi, tôi đã phân phó cho thư ký làm một bản hợp đồng. Các ngươi nhìn xem có vấn đề gì không?”Người đàn ông vẫn luôn im lặng đi theo Hạ Tấn Thành vội vàng đứng dậy, đem hợp đồng đã được đóng dấu phân phát cho mọi người.Thị trưởng Miêu nhìn lướt qua, liền đặt xuống, mỉm cười chiêu đãi Hạ Tấn Thành.“Hạ tổng, không nghĩ tới người tối qua xưởng trưởng Diệp đến gặp chính là anh. Cố ấy cứ thần thần bí bí không chịu nói.”Diệp Kiều cũng đặt hợp đồng xuống, ngẩng đầu cười ngại ngùng.“Tôi không dám đảm bảo bản thân có thể lấy được hợp đồng, cho nên không dám nói trước với ngài.”Thị trưởng Miêu xua tay: “Không cần xin lỗi, cô đã làm rất tốt. Tôi vốn nghĩ rằng hội chợ thương mại lần này của chúng ta sẽ kết thúc không thành công, ha ha ha ha ha ha ha."Miêu Vĩ cũng là một người khôn khéo, chỉ một câu ngắn ngủi đã đem địa vị của Hạ Tấn Thành nâng lên cao và cũng đem tầm quan trọng của lần hợp tác này nói ra.Hạ Tấn Thành lười để ý, anh ta có rất nhiều tiền vốn, nghe Miêu Vĩ nói vậy chỉ khẽ gật đầu. “Trước đây tôi không nghĩ sẽ kinh doanh ở đại lục. Hôm qua tôi chỉ là tình cờ gặp xưởng trưởng Diệp, tôi đang ăn cơm với chú Trương, ăn đến nữa chừng thì xưởng trưởng Diệp đến.”Diệp Kiều đúng là một cô gái lợi hại. Thị trưởng Miêu không khỏi tán thưởng Diệp Kiều ở trong lòng.Cô thật sự rất thông minh, tìm mọi cách để kiếm được ngoại hối. Cũng rất can đảm, dám đơn phương độc mã đến gặp Hạ nhị thiếu.Diệp Kiều chớp mắt, không hề phản bác lại lời nói của Hạ Tấn Thành.Cô không biết tại sao Hạ Tấn Thành lại nói như vậy, nhưng rất rõ ràng nhóm lãnh đạo thành phố Bắc Hà biết cô liều lĩnh mà đi tranh thủ đơn đặt hàng, đều này sẽ rất có lợi cho Diệp KiềuHạ Tấn Thành đang gia tăng lợi thế cho cô.Một bữa cơm, khách và chủ cùng vui.Hạ Tấn Thành và thị trưởng Miêu chỉ cần nói chuyện phiếm và ăn cơm là được.Những vấn đề liên quan đến hợp đồng trên thực tế do thư ký của Hạ Tấn Thành và Chủ nhiệm Kỷ bàn bạc.Hạ Tấn Thành rất có thành ý, anh ta sẽ trả một đồng cho một hũ tương giống với giá mà Diệp Kiều đã nói lúc trước. Bên cạnh đó, anh ta sẽ chia cho thành phố Bắc Hà thêm 30% lợi nhuận.Ý định hợp tác của Diệp Kiều tối hôm qua là "Bọn họ không quan tâm đến giá bán của Hạ Tấn Thành, bọn họ chỉ lấy giá vốn trước đây". Lúc ấy Hạ Tấn Thành nói anh ta cần phải suy nghĩ thêm, Diệp Kiều sẵn sàng hạ giá thêm lần nữa, không nghĩ tới đối phương lại có thành ý như vậy.Có thể là nhìn ra sự nghi hoặc của Diệp Kiều và thị trưởng Miêu.Hợp đồng này thật sự quá hào phóng, những thương nhân nước ngoài cũng không thể cho nhiều lợi nhuận như vậy. Lợi nhuận từ những đơn đặt hàng trong nước so với của Hạ Tấn Thành còn kém xa.“Bố tôi ở nhà thường hay nói, nên kiếm tiền ở những nơi cần kiếm, những nơi không nên kiếm thì đừng kiếm. Hai bên cùng có lợi mới là tương lai.”Hạ Tấn Thành chậm rãi nói, “Lúc còn trẻ ông ấy đã đầu tư rất nhiều tiền cho đất nước, ông ấy muốn nhìn thấy tổ quốc phát triển...”Thị trưởng Miêu đầy vẻ xúc động, đứng dậy mời rượu.“Hoá ra Hạ lão tiên sinh lại là một người yêu nước, thương dân. Tôi thay tổ quốc kính ông ấy một ly, làm phiền Hạ thiếu gửi lời thăm hỏi của thôi đến ông ấy.”Hạ Tấn Thành cùng Thị trưởng Miêu chạm cốc: “Tôi nghĩ bố của tôi sẽ rất vui vẻ khi nhận được lời thăm hỏi từ tổ quốc.”"Ha ha ha ha.”Nhất thời bầu không khí trong phòng bao tăng lên rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương