Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 9: Vu Khống



Diệp Kiều nghẹn lời, thế mà lại để cho Lục Thừa đoán trúng, thím Ngô này đúng là không phải thiện nam tín nữ gì.

Diệp Kiều nhớ tới chuyện trả gạo sáng nay còn chưa có nói cho Trương Thúy Thúy biết. Cô rất muốn chạy nhanh về nhà, nhưng vì muốn nghe thử bà ta muốn làm cái gì, bước chân liền chậm lại.

“Số gạo trắng đó là do con trai của tôi vất vả lên trấn trên mới đổi được, đó chính là toàn bộ những gì nhà tôi có, cô hãy mau trả lại cho tôi đi!”

Ngày hôm qua, người đến tìm Trương Thúy Thúy chính là Ngô Thải Linh, nổi danh là người đàn bà đanh đá của thôn Hạ Hà. Lần trước, trong nhóm người nói xấu Diệp Kiều, bà ta là người nhiệt tình nhất.

“Chính cô tự động đem gạo đến tặng tôi, bây giờ lại chạy đến đòi trả, không thấy ngượng sao?”

Trương Thúy Thúy cứng rắn, không chịu giao gạo ra.

“Cô chính là trộm gạo còn nói do tôi tặng. Vậy cô nói xem tại sao tôi lại tặng gạo cho cô?”

“Trong lòng cô tự hiểu lấy!”

Chuyện đút lót để giúp cháu trai của mình mở bếp riêng, tuy ai cũng có thể thông cảm nhưng rốt cuộc lại sai quy tắc, vì thế chỉ có thể giấu trong lòng không thể công khai.

Chuyện này Ngô Thải Linh đoán chắc Trương Thúy Thúy cũng không dám nói ra.

Vừa lúc tan ca, nhiều người đi ngang qua thấy có chuyện ồn ào liền dừng lại xem.

Trong chốc lát, trước cửa nhà họ Lục đã bị mọi người vây kín.

Diệp Kiều đứng ở phía đằng xa nhìn một lúc, lại nhìn đám người đó, cô quyết định đi về hướng nhà của mình.

Lúc này, Lục Kiện từ trong bếp đi ra, nhỏ giọng báo lại với Trương Thúy Thúy chuyện không tìm được gạo.

Trương Thúy Thúy nghe vậy liền hoảng hốt, tại sao lại không tìm thấy? Lẽ nào trong nhà có kẻ trộm? Không đúng, người nhà mình sao có thể là trộm được?

Trương Thúy Thúy nghĩ mãi cũng không tìm được nguyên nhân.

Ngô Thải Linh không quan tâm sự việc đang xảy ra, chỉ lo lôi kéo mọi người lấy lại công bằng cho bà ta.

“Bà con lại đây nhìn xem, ngày hôm qua Trương Thúy Thúy đã lẻn vào nhà tôi, trước khi đi còn tiện tay lấy trộm gạo do con trai tôi cực khổ kiếm được mang đi”

Trương Thúy Thúy tuy rằng hoảng hốt, khí thế có chút giảm đi, nhưng với tính chua ngoa của bà thì một chút cũng không chịu thiệt thòi, hung hăng nói: “Cô là cái đồ xấu xa, chẳng trách khắc chết chồng mình. Có ngày cô cũng chết sớm vì cái miệng hay vu oan giá họa này của cô.”

“Mẹ bình tĩnh lại đi”

Diệp Kiều thấy Trương Thúy Thúy bị Ngô Thải Linh chọc giận đến nỗi mất bình tĩnh, có khuynh hướng đánh nhau, liền bắt lấy cánh tay của Trương Thúy Thúy.

“Mẹ, sáng nay con đã đem gạo đi trả, cũng bù tiền luôn rồi ạ!”

“Cái gì?”

Nghe Diệp Kiều nói xong, phản ứng của Trương Thúy Thúy còn gay gắt hơn cả lúc Ngô Thải Linh đến đòi bà trả gạo.

“Gạo đó là của nhà chúng ta mà.”

Diệp Kiều: “……” Chẳng trách… vì chút lợi ích nhỏ mà bà lại dễ dàng bị người khác lừa đến chết

“Gạo nào của nhà cô? Rõ ràng đó là gạo của nhà tôi bị cô trộm đi!”

Ngô Thải Linh cắn chặt việc Trương Thúy Thúy không dám công khai chuyện mở bếp riêng cho cháu trai của bà ta.

“Cô!” Trương Thúy Thúy đang muốn đáp trả thì bị Diệp Kiều nắm tay giữ chặt. Cô mỉm cười nhìn Ngô Thải Linh:

“Thím Ngô, số gạo này không phải là ngày hôm qua thím tự mang đến đây, nói là tặng cho tôi để mở bếp riêng cho cháu trai của thím sao?”

*Mở bếp riêng ý là lấy nguyên liệu nấu ăn chung của nhà ăn để nấu riêng cho cháu của bà ta.

Diệp Kiều vừa dứt lời, những người đang có mặt tại đó liền lặng người.

Ngô Thải Linh cũng không ngờ được ở trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Kiều lại có thể nói ra chuyện đút lót này. Như thế không phải là tự đập bể bát cơm của bản thân sao? Đúng là chuyện lạ.

“Cái gì? Ngày hôm qua tôi tự mang đến? Không lẽ cô thật sự mở bếp riêng cho cháu trai của tôi? Vừa mới được cho làm bếp chính ở nhà ăn mà cô ấy đã như thế. Bà con ơi, đó là lấy của công để làm việc riêng đấy!”

Lời nói của Ngô Thải Linh được nhiều người ủng hộ, tuy rằng bọn họ thích tài nấu nướng của Diệp Kiều, nhưng nếu động đến lợi ích của bản thân, cho dù có thích nhiều hơn đi nữa cũng không thể để cô tiếp tục làm đầu bếp.

Diệp Kiều cười cười nói:

“Có phải thím Ngô vừa mới từ nhà ăn trở về hay không? Phát hiện ra được chỉ cần là thức ăn do tôi làm, cháu trai của thím sẽ ăn nhiều một chút. Thím cảm thấy mang gạo tặng cho tôi là bị thiệt thòi nên muốn đòi lại phải không?”

“Cô nói bậy!”

Ngô Thải Linh là người rất sĩ diện, nghe thấy Diệp Kiều nói những lời này, tâm tình liền phức tạp, mặt đỏ dần lên.

Bà làm sao mà biết được việc chỉ cần là thức ăn do Diệp Kiều nấu, cháu trai của bà sẽ ăn nhiều chứ? Nếu biết như thế, bà cần gì phải mang số gạo đó đem tặng!

“Gạo đó quả thật rất quý giá, người dân thôn Hạ Hà chúng tôi vất vả quanh năm cũng khó mà được ăn một lần.”

Trương Thúy Thúy nắm lấy tay Diệp Kiều: “Vợ thằng ba, chuyện này để mẹ giải quyết”

“Mẹ yên tâm, lẽ nào mẹ không tin tưởng con?” Thấy dáng vẻ tự tin của Diệp Kiều, Trương Thúy Thúy liền buông tay.

Ngô Thải Linh nhìn Diệp Kiều với ánh mắt xem thường, hôm nay bà nhất định phải đòi được gạo về!

“Cô cũng biết giá trị của số gạo đó à? Vậy còn không mau trả lại cho tôi!”

“Tôi đã trả rồi mà”

Diệp Kiều không so đo với lời nói khó nghe của Ngô Thải Linh, ôn tồn nói.

“Cái gì mà trả rồi, cô nhìn Trương Thúy Thúy xem, bà ấy chịu trả sao? Chỉ sợ là cho các cô ăn hết rồi đi!”

Đến lúc này, Ngô Thải Linh vẫn cố chấp nói theo ý mình, không sợ mích lòng.

“Đúng là chúng tôi có ăn một ít, nhưng cũng đã dùng tiền bù vào rồi, việc này rất nhiều người biết đến, đúng không chú Lưu, chú Lý.”

Đột nhiên bị Diệp Kiều gọi tên, trong đám người xem náo nhiệt có hai người gật đầu khẳng định.

Ngô Thải Linh vẫn không dám tin, hỏi: “Cô mang gạo đi trả mà còn dám rêu rao khắp nơi à?”

Diệp Kiều vội nói: “Đó là do tôi không biết phải bù bao nhiêu tiền mới đủ?”

Có hai người làm chứng, Diệp Kiều càng thêm chắc chắn, cô nghiêm túc nói:

“Tôi thường nghe là “đầu bếp không thể không trộm, ngũ cốc không thể không thu hoạch”, nhưng chúng ta hiện tại đang trên đà phát triển mô hình kinh tế tập thể, ích lợi của mỗi người đều như nhau, cho nên buổi sáng lúc trả gạo tôi có nói qua, về sau tôi làm đầu bếp thì nhất định không mở bếp riêng.”

“Cô nói không làm là không làm à? Thế sao còn nhận gạo của nhà tôi?”

“Đầu bếp khi nấu ăn sẽ phải nêm nếm độ mặn nhạt của thức ăn để cho ra món ăn thơm ngon đáp ứng nhu cầu mọi người. Nhưng không đến nỗi phải trộm nguyên vật liệu, đó là phạm pháp, sẽ bị đưa ra tòa. Đừng nói là tôi quyết không làm, đổi thành những người khác cũng sẽ không làm.”

“Cô là đầu bếp, nói gì không được.” Ngô Thải Linh vẫn cố chấp.

Trương Thúy Thúy thấy thế, liền bắt chước dáng vẻ khép nép tối hôm qua của bà ta.

“Ngày hôm qua, lúc đến cầu xin Diệp Kiều nhà chúng tôi thì vâng vâng dạ dạ, hiện tại không được như ý liền vu oan giá họa, mọi người phân xử giúp tôi, có kiểu người này sao?” Trương Thúy Thúy không nhỏ nhẹ, trầm tĩnh như Diệp Kiều, bà hùng hổ:

“Theo lời Diệp Kiều nói, mở bếp riêng là hành vi trộm cắp tài sản của tập thể, cô như thế là phạm pháp!”

“Cô!”

Ngô Thải Linh bị Trương Thúy Thúy chụp cho cái mũ lớn như vậy thì không giữ nổi bình tĩnh. Bà phạm tội sao? Bà chỉ là muốn cháu trai của mình có thể ăn nhiều một chút, lẽ nào cũng là sai?

Lúc này, Lục Thừa dẫn đầu một nhóm thanh niên xông tới.

“Không có chuyện gì chứ?” Lục Thừa đi đến bên Diệp Kiều, thấp giọng hỏi.

Diệp Kiều lắc đầu không lên tiếng.

Đứng gần đám thanh niên do Lục Thừa kéo đến, tâm tình của Ngô Thải Linh giảm xuống ba phần.

Tuy nói đám thanh niên này ngày thường ăn chơi trác táng chưa từng đánh ai. Nhưng hôm nay cả đám đứng chung một chỗ cũng khiến người khác e dè

“Diệp Kiều nhà chúng tôi là phần tử tri thức của thành phố, cô ấy xung phong đến đây góp sức với thôn chúng ta cùng xây dựng và phát triển kinh tế, đừng nói là mở bếp riêng, cho dù là cây kim, sợi chỉ cô ấy cũng không cần.”

Thấy được một màn Lục Thừa ra mặt bênh vực vợ như thế, ai cũng giật mình. Trương Thúy Thúy ngạc nhiên không khép được miệng, trắng mắt nhìn anh ta, trong đầu loạn lên, đứa con trai hư hỏng này của bà thay đổi từ lúc nào vậy? Nó có đúng là do bà sinh ra không?

Trong lòng Diệp Kiều có chút vui vẻ vì hành động của Lục Thừa.

Khó trách, trong tương lai Lục Thừa sẽ trở thành một trong những người giàu có đầu tiên. Quả là có chút bản lĩnh.

Ồn ào một trận, đến cùng cũng không đạt được mong muốn, Ngô Thải Linh lặng lẽ rời đi.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...