Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 12:



Nhóm Tạ Kiến Hoa cũng cười muốn xỉu, sau đó, tranh nhau chia sẻ chuyện xấu của bạn cùng bàn với cô.

Suốt đường về nhà, bốn chị em họ mở cuốn bách khoa toàn thư toàn chuyện xấu, ngay cả Tạ Kiến Trung đang buồn vì mất viên bi, cũng thoáng xua tan một chút cảm giác buồn phiền và không nỡ quanh quẩn trong lòng.

Sau khi về nhà, vội vàng ăn cơm xong, giúp người lớn làm việc rồi đi chơi, Tạ Miêu thấy không tệ. Mấy đứa nhóc ở bên ngoài chơi cho đến trời tối mịt, chờ khi nhớ tới mình vẫn còn bài tập chưa làm xong thì đã là thời gian đốt đèn buổi tối rồi.

Đời sống thật sự quá phong phú, Tạ Kiến Hoa cũng không có thời gian nghĩ tới chuyện khác, vội vàng làm bài tập, đánh răng rửa mặt xong thì lập tức chui vào chăn.

Lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ thì cậu đột nhiên nhớ tới gì đó, hoảng sợ ngồi dậy như bị bệnh sắp chết.

Toang rồi, toang rồi, toang thật rồi!

Cậu cứ nghĩ nghĩ sao hôm nay lại về nhà sớm như vậy, hóa ra là vì chị cậu không đợi Cố Hàm Giang, vừa tan học đã về thẳng nhà rồi.

Trời ạ, cậu đánh cược đúng hai ngày, thế mà thấm thoát đã sắp qua một nửa rồi. Nếu mà sáng mai chị cậu vẫn không đi tìm Cố Hàm Giang, không phải cậu sẽ thua sạch những viên bi bảo bối của mình hay sao?

Hèn gì cả một đoạn đường về này, tên nhóc Tạ Kiến Trung kia thua mà còn có thể cười vui như thế, thì ra chờ cả ngày là chỉ để xem chuyện cười của cậu.

Sắc mặt Tạ Kiến Hoa biến đổi mấy lần, ảo não tới mức muốn dứt khoát đập đầu vào tường cho rồi.

Thế nhưng mẹ cậu lại bị hành động này dọa sợ, "Sao vậy hả?"

"Không sao, không sao, con mộng du, xíu nữa là hết."

Tạ Kiến Hoa vội vàng nằm thẳng lại, nhìn đỉnh màn đen tuyền trên đầu, vắt óc nghĩ xem mình nên làm gì giờ.

Cho tới sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Miêu ngạc nhiên phát hiện Tạ Kiến Hoa thích ngủ nướng nhất nhà mình, thế mà hiếm khi dậy sớm.

Lúc ăn cơm, cậu vẫn luôn nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đặt trong phòng Vương Quý Chi, ăn xong lại thúc giục bọn họ khẩn trương xuất phát, đừng đến muộn.

Cho tới bây giờ, Tạ Miêu vẫn chưa từng thấy cậu quá tích cực với đi học như vậy, không khỏi thắc mắc, "Em cứ vội vàng như vậy làm gì? Muốn lên lớp để sao chép bài à?"

"À? À, đúng đó, vậy mà cũng bị chị nhìn ra."

Tạ Kiến Hoa sờ gáy rồi cười ha ha, "Đêm qua đi chơi muộn quá, vẫn chưa làm bài tập xong."

"Chưa làm xong có gì mà sợ? Anh để sách bài tập ở nhà, nói quên mang theo là được rồi mà?"

Tạ Kiến Trung không xem trọng chuyện này, vừa nhìn đã biết cậu rất có kinh nghiệm.

Ngay cả Tạ Kiến Quân cũng gật đầu phụ họa, Tạ Kiến Hoa nhìn thấy mà phát bực.

Anh chỉ hùa theo câu nói đầu của chị chúng ta mà thôi, hai người này kẻ xướng người họa để làm gì?

Gài bẫy câu à, sau đó cùng nhau thừa hưởng viên bi của cậu sao?

Lời lẽ của Tạ Kiến Hoa vừa chính nghĩa vừa hợp lý, "Em nói cái gì vậy? Anh là người không thành thật vậy sao?"

Tạ Miêu: "..."

Sao chép bài tập không liên quan lắm với thành thật lắm đâu? Có phải cậu có hiểu lầm gì đó với hai từ "thành thật" này không?

Nếu Tạ Kiến Hoa vội đi học để sao chép bài tập, hôm nay nhóm Tạ Miêu cũng đi nhanh một chút.

Ai ngờ mắt thấy đã sắp tới cửa thôn, Tạ Kiến Hoa đột nhiên vỗ trán mình.

"A! Em mới nhớ tới, tôi hôm qua làm bài tập quá muộn, em quên cất vở bài tập vào trong cặp sách rồi!"

Cậu nóng xong thì xoay người chạy về, "Chị, Kiến Quân, Kiến Trung, mọi người chờ em một chút nha! Em về lấy vở bài tập cái đã, sẽ quay lại rất nhanh!" Chỉ trong nháy mắt, cậu đã chạy đi thật xa.

Tạ Miêu có hơi không biết nói gì, "Tốc độ này của cậu, không đi thi chạy cự ly ngắn thì thật đáng tiếc."

Tạ Kiến Trung: "Chị quên rồi à, 100m, 400m, 1500m của đại hội thể dục thể thao năm trước. Anh ấy đều giành giải nhất cả."

Tạ Miêu: "..."

Đời trước, cô vốn không giỏi môn thể dục lắm, phải nhờ thầy giáo mắt nhắm mắt mở mới có thể đạt tiêu chuẩn, suy cho cùng cũng là vì từ nhỏ cô không có thói quen ngủ nướng và quên mang bài tập, ha ha.

Tạ Kiến Hoa nói sẽ quay về cực kỳ nhanh nhưng Tạ Miêu và hai đứa em đợi ở cửa thôn hơn nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của cậu.

"Lấy có quyển sách bài tập mà đến cả buổi như này à?" Tạ Kiến Trung chờ chán đến mức chịu không nổi, nhịn không được mà đá đá vào cỏ dại ven đường, "Chờ thêm một chút nữa thì chúng ta đều đi học muộn cả luôn, vậy thì anh ấy còn thời gian làm bài tập à?"

Tạ Kiến Quân nghĩ tới gì đó, kéo cậu qua một bên, nói thầm hai câu nho nhỏ với cậu.

"Không cho anh ấy chơi kiểu như vậy!" Tạ Kiến Trung vừa nghe thì lập tức giậm chân, "Hôm qua, em..."

"Suỵt---"
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...