Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 4:



Vừa hay năm nay đã là năm 1977, chờ đến khi cô tốt nghiệp cấp ba thì đã sớm khôi phục kỳ thi đại học.

Nghĩ là làm, Tạ Miêu khom người kéo cửa tủ của bàn ra, bắt đầu tìm sách giáo khoa lớp 7 lớp 8.

Đời trước cô đã tốt nghiệp cấp hai nhiều năm, đời này lại không nghiêm túc học tập, những thứ học ở cấp hai cũng trả về cho thầy cô hết rồi. Muốn lấy lại gốc thì phải tốn chút thời gian ôn tập lại từ đầu.

Nhưng mà, Tạ Miêu tìm nửa ngày, tìm được không ít truyện tranh người khác xem như bảo bối mà lại không nhìn thấy một quyển sách giáo khoa nào.

Cô không thể không đi ra ngoài hỏi bà nội Vương Quý Chi: “Bà ơi, bà có biết sách giáo khoa lớp 7, 8 của con để ở đâu hay không?”

“Sách giáo khoa lớp 7, 8 của con à, con tìm thứ đó làm gì?”

“Không có gì, chỉ đột nhiên muốn xem một chút, bà nội biết để ở chỗ nào không?”

Vương Quý Chi: “Không cần tìm, kêu bố con mang vào đội làm giấy vệ sinh rồi.”

“Làm… giấy vệ sinh ư!” Tạ Miêu quả thực không thể tin vào lỗ tai mình.

“Ừ, không phải con nói thứ đồ kia vô dụng sao? Bố con nói dù sao vứt ở đó cũng chiếm chỗ nên mang đi làm giấy vệ sinh.”

Tạ Miêu: “...”

Con chỉ muốn học tập cho tốt mà thôi, cần phải khỏi khăn như vậy sao?

Bước đầu tiên đến với hạnh phúc đã phải chịu thất bại, nhiệt huyết học tập đột nhiên xuất hiện của Tạ Miêu cũng không vì vậy mà giảm xuống.

Cô tạm biệt bà nội Vương Quý Chi, quyết định ra ngoài tìm em họ nhà mình, mượn sách giáo khoa lớp 7 xem trước.

Bố của Tạ Miêu có hai anh em cùng lứa, bác lớn của cô bị thương trên chiến trường mà mù một mắt, mãi đến khi cô sinh ra thì mới lấy vợ. Cho nên em họ Tạ Kiến Hoa của cô mới nhỏ hơn cô một tuổi, năm nay vừa học lớp 8.

Tạ Miêu vừa ra khỏi cửa không bao xa, đã gặp thím Triệu nhà hàng xóm bưng thau ra hắt nước.

Cô vội lui ra sau một bước để tránh nước bẩn và bùn bị văng lên ống quần.

Kết quả đối phương hất nước xong, vừa thấy cô thì cầm thau trống, cười ha hả đứng lại.

“Hôm nay Miêu Miêu rửa sạch mặt rồi sao? Thím biết ngay con đẹp gái như vậy mà, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng hồng này xem, sạch sẽ biết bao.”

Tạ Miêu vừa nghe vậy lập tức nghĩ đến nhận xét của bố và bà khi bản thân cô mới tập đánh phấn.

Bọn họ mù mờ bao nhiêu mà lại có thể vỗ ngực nói cô trang điểm rất đẹp, rất trưởng thành, rất chín chắn chứ?

Bộ lọc của bố và bà nội nhà mình chắc dày tới 2m8 nhỉ?

Ha ha, chỉ cần vậy, nếu sau này ai nói cô không phải con ruột nhà họ Tạ thì chắc chắn vì ghen ghét gia đình bọn họ hòa thuận.

Tạ Miêu kìm nén xúc động muốn co rút khóe miệng, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng với đối phương: “Thím, có phải bọn Kiến Hoa đi ra ngoài chơi với Cương Tử nhà thím rồi hay không? Thím biết bọn họ đi đâu không? Con có chút việc muốn tìm Kiến Hoa.”

Thím Triệu vốn chỉ thuận miệng nói, nghe Tạ Miêu hỏi thì lập tức bị dời lực chú ý.

“Chắc bọn nó ra sau núi đấu súng rồi. Lúc Cương Tử ra ngoài có mang theo súng gỗ bố của nó mới khắc, nhìn cái tướng đắc ý kia chắc là muốn đi khoe khoang với người ta rồi.”

Tạ Miêu nghe vậy thì nói cảm ơn với thím ấy rồi đi ra sau núi.

Trẻ con nông thôn năng động, những cô cậu bé choai choai chơi cùng nhau là chuyện thường thấy.

Trước kia lúc Cố Hàm Giang chưa tới, Tạ Miêu cũng không quấn quýt theo anh giống như bây giờ, giả vờ là thục nữ ngoan hiền ở nhà. Cho nên vừa nghe bọn Tạ Kiến Hoa ra sau núi, không lâu sau, cô đã dựa vào kinh nghiệm để tìm thấy người.

Một đám con trai 12 đến 16, đang dùng tay cầm súng ngắn điêu khắc, chia làm hai hội tránh trong rừng cây, chí chóe đánh nhau đến vui vẻ.

Nhìn thấy Tạ Miêu ở xa xa, lập tức có người gân cổ lên gào: “Báo cáo hoàng quân, phát hiện một Hoa cô nương*, khá là xinh đẹp!”

*Hoa cô nương: những cô gái lương thiện, cởi mở, xinh đẹp. Đây là từ người Nhật dùng để gọi con gái Trung Quốc trong kháng chiến chống Nhật

Tạ Kiến Hoa đang cẩn thận sắm vai quỷ dữ lại thò đầu ra từ sau thân cây: “Đừng nhúc nhích, để ông đây xem nào!”

Nói xong, cậu linh hoạt vụt ra khỏi thân cây, vừa trốn vừa chạy về hướng Tạ Miêu: “Anh em đâu, đừng để chị ấy chạy.”

Tạ Miêu: “...”

Thằng nhóc này diễn rất sâu.

Mới vừa nghĩ như vậy, trong đám người diễn quân Bát Lộ* phía bên kia, hai đứa em sinh đôi cũng nhao nhao lên: “Bảo vệ chị mình! Mau bảo vệ chị mình! Không thể để chị ấy bị quỷ bắt!”

*Bát Lộ: lực lượng quân sự do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo. Trong thời kỳ Quốc - Cộng hợp tác

Tạ Miêu thật sự hết chỗ nói với đám nhóc con nghiện diễn xuất này rồi, đi lên nhéo em họ Tạ Kiến Hoa, vỗ một cái lên ót của cậu bé: “Em nói bừa cái gì đấy?”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...