[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!

Chương 6: Chương 6



6

 

Để làm thủ tục nhập học cho Lưu Đống Đống, tôi bận rộn cả buổi sáng, cơm cũng chưa kịp ăn.

 

Mãi mới đến giờ nghỉ trưa, tôi là người đầu tiên cầm khay cơm lao vào nhà ăn.

 

"Anh ơi, cho em nửa cân cơm, hai suất thịt kho tàu.

 

Thêm hai cái bánh bao, một suất cà chua xào trứng."

 

Anh bán cơm ngớ người ra, nhìn tôi sững sờ: "Tiểu Tần, cô uống nhầm thuốc à? Gọi nhiều món thế, không định sống qua ngày nữa hả?"

 

Trong nguyên tác, Tần Tiểu Quyên ngày nào cũng mang dưa muối với bánh ngô từ nhà đi, còn phải chịu ánh mắt coi thường của anh bán cơm để nhờ anh ấy hấp nóng lại trong nồi hấp.

 

Đừng nói thịt kho tàu, ngay cả canh cải trắng cô ấy cũng không nỡ ăn.

 

"Đi làm vất vả thế này, em phải đối tốt với bản thân chút chứ." Tôi cười cười, móc năm hào đưa qua, "Yêu mình trước rồi mới yêu người chứ ạ."

 

Anh bán cơm nghe mà mơ mơ màng màng, nhận tiền rồi nhanh nhẹn múc cơm cho tôi.

 

Tôi nhìn đồ ăn thơm nức mũi, nuốt nước miếng, vừa định chén một bữa no nê thì hộp cơm đã bị Lưu Kiến Nghiệp giật mất.

 

"Đồ đàn bà phá gia chi tử, ăn nhiều thế không sợ bội thực c.h.ế.t à." Hắn sa sầm mặt, véo mạnh tôi một cái, "Bữa trưa này tao ăn thay mày, lần sau còn dám lãng phí như thế, tao đánh gãy chân chó của mày."

 

Tôi: "???"

 

Hắn đang sủa cái gì vậy?

 

Tôi dùng một đòn khóa tay, giật lại hộp cơm, tự mình ăn tiếp: "Lưu Kiến Nghiệp, anh muốn ăn thì tự đi mà mua."

 

Tiếng cãi vã của hai chúng tôi thu hút sự chú ý của các đồng nghiệp xung quanh.

 

Lưu Kiến Nghiệp thấy mất mặt, mặt đỏ như đ.í.t khỉ, hạ giọng ra lệnh cho tôi: "Đưa tiền đây."

 

Tôi nuốt miếng thịt kho tàu trong miệng, hắng giọng, nói lớn: "Sáng nay tôi đưa anh hai xu rồi còn gì?"

 

"Từng đó tiền thì đủ làm gì? Mày bớt giả nai với tao đi, mau đưa tiền đây." Lưu Kiến Nghiệp đẩy tôi một cái, liên tục nháy mắt ra hiệu, "Có chuyện gì về nhà nói, mày đừng làm mất mặt ở xưởng nữa, được không?"

 

Tôi thở dài, vỗ vỗ cái bụng bia của hắn: "Nguyên một bụng mỡ thế kia, tôi bảo anh giảm cân cũng là tốt cho anh thôi."

 

Các đồng nghiệp xung quanh không nhịn được cười phá lên.

 

"Tiểu Tần hôm nay cuối cùng cũng được hả hê rồi."

 

"Anh Lưu bình thường toàn ăn ngon mặc đẹp một mình, hôm nay cũng đến lượt Tiểu Tần rồi."

 

"Tiểu Tần nói đúng đấy, phụ nữ là phải đối tốt với bản thân một chút."

 

Lưu Kiến Nghiệp xấu hổ đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống.

 

"Chị Tần, Anh Lưu đi làm vất vả như vậy, sao chị nỡ để anh ấy đói bụng chứ?

 

Phụ nữ không biết thương chồng là sẽ bị bỏ đấy nhé."

 

Một giọng nữ uốn éo tám khúc lọt vào tai, ngọt đến mức tôi suýt nôn cả miếng thịt kho tàu vừa ăn ra ngoài.

 

Tôi nhìn kỹ, một người đàn bà mặt bánh đúc đang ưỡn ẹo lách ra từ đám đông.

 

Ồ, hóa ra là tiu đây Tạ Hà Hoa đến.

 

Tạ Hà Hoa dừng bước bên cạnh Lưu Kiến Nghiệp, dúi hộp cơm được bọc trong khăn mặt vào tay hắn: "Anh Lưu, anh ăn cơm của em này.

 

Em đặc biệt mua món cải trắng hầm đậu phụ cho anh đấy, báo nói ăn nhiều rau tốt cho sức khỏe.

 

Vẫn còn nóng hổi nè, chúng ta mặc kệ con mụ đanh đá kia."

 

Lưu Kiến Nghiệp gật đầu, nâng niu hộp cơm đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu: "Thơm quá."

 

"Anh Lưu thích là được rồi." Tạ Hà Hoa cười toe toét đến tận mang tai, nhìn tôi đầy khiêu khích, "Chị Tần, chị cũng cay nghiệt quá rồi đấy? Làm phụ nữ mà như chị, thật là quá thất bại."

 

"Thế thì sao?" Tôi nhún vai thờ ơ, nhìn chằm chằm vào mắt ả đầy ẩn ý, "Còn hơn loại đ ĩ thõa đi giật chồng người khác.

 

Cô nói có phải không?"

 

Chuyện mèo mả gà đồng của ả và Lưu Kiến Nghiệp ai mà chẳng biết, nhưng tôi đâu phải là Tần Tiểu Quyên nhu nhược nhẫn nhịn kia, vì muốn duy trì cuộc hôn nhân như cục phân mà nuốt giận vào lòng, thậm chí còn để Tạ Hà Hoa trèo đầu cưỡi cổ khiêu khích.

 

Cái đồ cắm sừng sống này, tôi đếch thèm làm.

 

 

Mọi người cười ồ lên, chỉ trỏ về phía Tạ Hà Hoa.

 

Ả xấu hổ cứng đờ tại chỗ, tay nắm chặt vạt áo, mặt lúc xanh lúc tím.

 

"Tần Tiểu Quyên, mày nói bậy bạ gì đó." Mặt Lưu Kiến Nghiệp xị xuống, đẩy tôi một cái, "Đồ làm mất mặt xấu hổ, còn không mau biến đi."

 

Tôi đứng vững lại, giơ tay đ.ấ.m hắn một cái, gân cổ lên gào vào mặt hắn, "Tôi có chỉ mặt gọi tên ai đâu, anh gấp cái gì?

 

Chột dạ à?"

 

Mặt Lưu Kiến Nghiệp khó coi như ăn phải phân, chột dạ quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn tôi.

 

Một lúc sau, Tạ Hà Hoa sụt sịt mũi, vài giọt nước mắt rẻ tiền lăn dài trên má, tủi thân nhìn Lưu Kiến Nghiệp: "Anh Lưu, em chịu chút ấm ức không sao, anh đừng cãi nhau với chị Tần nữa.

 

Đừng vì em mà khiến vợ chồng anh bất hòa."

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...