Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 22: Cô Em Chồng
Bà cũng không phải dạng người ăn chay, mặc dù con dâu miệng lưỡi ba hoa nhưng chung quy vẫn là người khác họ, chỉ đứa từ trong bụng bà chui ra mới tin tưởng được.May mắn là con trai thứ hai và Vương Tú Phương nói giống hệt nhau, thậm chí lần này nói càng tỉ mỉ hơn. Nếu đi làm ở cung tiêu xã hắn sau này sẽ tiếp bà đi trong thành sinh sống ở nhà lầu, rồi còn cho bà suy nghĩ xem muốn ở chỗ nào, ở lầu nào....“Yên tâm đi, nhà chúng ta có hai cuốn sổ tiết kiệm, một cái cha anh đang giữ, cái còn lại là ở chỗ mẹ. Cha anh có đồng ý hay không thì mẹ đều có biện pháp, anh biết chữ thì xem giúp mẹ xem trong này có bao nhiêu”.Không biết từ chỗ nào bà Lục móc ra một cuốn sổ nhỏ, anh hai Lục nghiêm túc nhìn qua một lần “chỉ có 700 đồng, vẫn chưa đủ”.Bà Lục nói: “Không có việc gì, tiền lương của thằng ba hẳn cũng gửi về tới rồi, còn có tiền thưởng năm trước có đến 90 đồng. Chúng ta lấy phiếu gạo ta đổi thêm một ít, hẳn được 200 đồng”.Nhắc đến lương mà nhấc đầu ngón tay lên đếm “Hôm nay 23 rồi cũng nên về tới rồi chứ, các con hôm nay trở về có thấy người phát thư không?”Anh hai Lục tâm tư đều đặt lên cuốn số tiết kiệm, không suy nghĩ gì bèn trả lời “Không”.“Không được, ngày khác kêu cha anh đi hỏi một chút để sớm lấy tiền về cho an tâm”.*******Lại nói Vệ Mạnh Hỉ lúc này ôm đứa nhỏ ở cửa thôn đợi khoảng nửa giờ, đợi một hồi cũng thấy xa xa có hai chiếc xe đạp chạy lại đây, nhìn kỹ thì thấy được hai người mặc áo sơ mi trắng đang chạy về hướng này.Đương nhiên Vệ Mạnh Hỉ không phải đợi tiểu tử chạy phía trước mà là cô gái ở phía sau.“Chú năm, cô tư!”Căn Hoa Căn Bảo như cái đuôi nhỏ đi theoVệ Mạnh Hỉ nhìn xung quanh một vòng “Vệ Hồng đi đâu rồi?” Gần đây bốn cái đuôi nhỏ đi theo sau mông cô, tự nhiên không thấy Vệ Hồng lải nhải cô có điểm không quen.Mấy đứa nhỏ nhìn nhau đều nói không biết. Không chừng trên đường đi gặp được tiểu đồng bọn rồi cùng nhau đi chỗ khác chơi. Vệ Mạnh Hỉ nghĩ vậy rồi lẳng lặng nhìn hai người tuổi trẻ phía trước.Chú năm với cô tư là long phượng thai, nghe nói này là gien di truyền từ tổ tiên. Tuy long phượng thai nhưng nhìn khác nhau hoàn toàn. Cô tư lớn lên thành thật, làn da hơi ngâm, không nhẵn nhụi, nhìn chung không tính là đẹp, nhưng cho người ta cảm giác kiên định. Còn chú năm thì làn da non mịn, cao gầy, nghe người trong thôn nói nhà họ Lục có Lục Quảng Toàn là đẹp nhất rồi tới chú năm này.Tuy vậy có một điểm khác là cô tư thành tích học tập giỏi, mỗi lần thi đều đạt điểm tuyệt đối cho nên ở được sủng ái ở nhà họ Lục.“Chị ba” Lục Quảng Mai dừng xe đạp lại sờ sờ đầu Căn Hoa “Ô Ô đỡ hơn chút nào không chị?” Lần trước cô trở về có nghe nói qua bụng Ô Ô có vấn đề, sợ là bị bệnh gì đó mới bị phồng lên. Mọi người trong nhà đều cảm thấy kì quái, dù có thiếu dinh dưỡng cũng không có phình to như vậy, vì bọn họ khi còn nhỏ cũng thiếu ăn nhưng không có như tiểu Ô Ô.Vệ Mạnh Hỉ cảm kích sự quan tâm của cô em chồng trước mặt “Hồi đầu tuần có trở về nhà ngoại mượn vài đồng mang Ô Ô lên bệnh viện huyện khám với uống thuốc rồi”.Lục Quảng Mai nhìn chị dâu một cái rồi quan sát tiểu cháu gái, thấy sắc mặt quả thật tươi tắn hơn lần trước một chút. “Mượn bao nhiêu chị nhớ kỹ, chờ anh ba cuối năm trở về rồi trả lại một lần”.Cô em chồng biết ăn nói, không uổng công bỏ tiền ăn học nhiều năm qua nên Vệ Mạnh Hỉ đối với Lục Quảng Mai ưa thích thêm vài phần. Sau đó chị dâu em chồng tâm sự thêm ví dụ như hỏi cô ở trường việc học thế nào, bạn cùng phòng có dễ sống chung không, có thiếu chi phí sinh hoạt không....?Lục Quảng Mai cảm thấy kì lạ, từ lúc nào chị dâu ba mới này lại nói chuyện nhiều như vậy... Nói thật cô không thích chị dâu ba lúc nào cũng nhát gan giống như chim cút nhỏ vậy, cảm cô như vậy thật mất mặt với hình tượng phụ nữ mạnh mẽ ở xã hội đương thời mới.“Người xem bệnh cho Ô Ô là bác sĩ Hồ, nói Ô Ô thiếu dinh dưỡng, cần phải nằm việc theo dõi tiêm thuốc bổ sung dinh dưỡng. Nhưng không có điều kiện ở nán lại bệnh viện theo dõi, bác sĩ thấy hoàn cảnh nên bảo là không tiêm dinh dưỡng cũng được nhưng cần phải uống sữa bột. Quan trọng là hiện tại cần phải có phiếu sữa bột mới được”. Chợ đen không phải cô chưa từng đi qua mà chợ đen huyện này cũng có bán vài thứ đồ vậy này nọ, còn phải đề phòng trị an bất ngờ đột kích.Lục Quảng Mai suy nghĩ một hồi hỏi “Là cung tiêu xã nào?”“Là cung tiêu xã ở kế bên công xã Hướng Dương” Thở dài một hơi, Vệ Mạnh Hỉ lại đưa tay lau nước mắt “Nhưng chị không có tiền, cũng không có phiếu, ngay cả quan hệ cũng không.....”Lục Quảng Mai vung tay lên nói “Khóc gì mà khóc, phụ nữ xã hội mới không có chuyện gì làm khó được chúng ta, này để em nghĩ cách”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương