Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 30: Thiết Trụ 4
Vệ Mạnh HỈ thấy phản ứng bọn nhỏ không sai biệt lắm liền giơ tay trấn an bọn nó “Nhưng xã hội này xã hội mới, đều bỏ qua những chuyện xảy trước đây, trước đây phạm sai lầm là chuyện trước kia, chỉ cần đứng ra xin lỗi Nhị Đản, nếu Nhị Đản tha thứ thì mọi chuyện sẽ bỏ qua. Về sau nếu ai dám tái phạm thì đánh cho người đó tè ra quần, đúng không?”“Đúng!”Thiết Trụ nhìn từng người từng là đồng bọn đi theo mông mình phẫn nộ nhìn chằm chằm nó, ánh mắt đó chỉ nó là phản đồ.“Thật xin lỗi” Rốt cuộc nó đã xấu hổ đến đỏ mặt nên nói ra ba chữNhị Đản bị tiểu đồng bọn nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, trước kia các bạn nhỏ đều không cùng nó chơi, hiện tại ai nấy dường như đang kính nể muốn cùng nó làm bằng hữu, hạnh phúc đột nhiên ập đến với nó.“Ta... ta tha thứ cho ngươi” Âm thanh tiểu gia hỏa thanh thót, đôi mắt sáng lấp lánh.Mọi người đều vỗ tay “Nhị Đản tha thứ cho tên phản đồ”.Thiết Trụ chạy đi.Vệ Mạnh Hỉ cũng rời đi, đi được một đoạn cảm thấy sau lưng có gì đó lạ thường, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của bốn tiểu nhãi con, mẹ bọn họ hôm nay sao có thể lợi hại như vậy đâu? Không cần tốn nhiều công sức có thể thu phục được nhiều người, còn làm tiểu phôi đản Thiết Trụ xấu hổ bỏ đi.“Các con nhớ kĩ đôi khi lời nói còn có sức mạnh hơn vũ lực” Đương nhiên nếu văn võ song hành thì càng tốt, nếu đứa nhỏ quá lì lợm thì dùng lời nói không thì không có tác dụng, phải đánh nó mới bỏ.Con cái không giáo dục là lỗi cha mẹ, Thiết Trụ biến thành như ngày hôm nay trừ bỏ sự dung túng của nhà họ Vương, còn nguyên nhân trực tiếp do Vương Tú Phương và anh hai Lục không có trách nhiệm.Đứa nhỏ có thể dọa nó sợ nhưng cha mẹ của nó thì không vậy, lợn chết mà vẫn không biết sợ nước sôi, dù sao thì Vệ Mạnh Hỉ cũng lười phản ứng với mấy loại không nói lý lẽ này, mất thời gian.Nhưng cô suy nghĩ tới một người có thể trị được hai người này.Là thanh niên nòng cốt của đoàn ủy ở huyện, so với người khác thì Lục Quảng Mai biết được nếu thành viên trong gia đình mình ai đó bị dính mác “phản đồ” thì đối với cô có ý nghĩa gì.Tuy rằng hiện tại không có để ý nhiều quá về thành phần gì nhưng với bối cảnh sinh hoạt trong đoàn ủy thì không thể chịu nổi lời ra tiếng vào, đừng nói công xã Ánh Dương hay huyện Hồng Tinh, ngay cả toàn bộ Dương Thành cũng vang dội cờ hiệu. Mỗi ngày không ít người muốn gia nhập bọn họ đội ngũ, còng không ít người tính trăm phương ngàn kế để có thể đi vào.Nếu Lục Quảng Mai có vết nhơ này sẽ bị người khác bắt lấy nhược điểm, còn bị người khác lợi dụng kéo xuống ngựa. Lục Quảng Mai tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.Cho nên ban đêm mấy đứa nhỏ nói đến chuyện xảy ra ban ngày ở cửa thôn diễn tả hết sức sinh động sự tích của Thiết Trụ, những người còn lại trong nhà chỉ nghĩ do đứa nhỏ đùa giỡn nhưng riêng Quảng Mai đều nghe từng chữ ghi nhỡ trong đầu.“Ba mẹ, hai người không thể giáo dục Thiết Trụ về sao sẽ khiến hai người hối hận đến khóc cho mà xem”.“Nha đầu này, mầy ăn nói kiểu gì vậy? Không phải con cháu nhà họ Lục sinh ra thì tốn công sức giáo dục làm gì?” Dạy cho dữ rồi cũng không hiếu thuận, có hư thì cũng không quan tâm.Thấy bọn họ một chút tiếng người nghe không vào, Lục QUảng Mai hầm hực chạy đi qua phòng thứ hai.“Anh hai, chị hai mở cửa, em biết hai người ở trong đó”.Hai vợ chồng còn tính toán có công tác rồi về sau hưởng thụ cuộc sống như thế nào đâu, “Ngươi, cô em chồng không biết xấu hổ, hai vợ chồng đóng cửa tự nhiên là biết đang có chuyện riêng tư rồi, làm gì mà cô cứ ầm ầm lên vậy?”Lục Quảng Mai miệng mồm tuy lợi hại, đầu óc nhanh nhẹn nhưng chưa gặp chuyện xấu hổ thế này, lại gặp bà chị dâu nói chuyện không kiêng kị cũng khiến một cô gái như cô đỏ mặt.“Anh hai chị hai nên quản Thiết Trụ đi, đừng cho là em không biết hai người đang mưu tính chuyện gì”.Đang nằm trầm mặc trong phòng, anh hai Lục lê dép đi ra cửa rồi đưa nửa cái đầu ra “Em gái, nói vậy là sao?”Lục Quảng Mai trong lòng còn lo lắng tiền đồ của mình “Hai người có biết hôm nay chút xíu nữa Thiết Trụ đã gây ra họa lớn gì không? Nếu nó là thành phần phản đồ thì hai người còn có cơ hội giữ được công tác à? Công việc bát sắt của quốc gia anh nghĩ người ta sẽ giao cho cha của thành phần phản đồ à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương