Thập Niên 80: Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ (Dịch)
Chương 9: Trở Về Nhà
“Đừng đừng ... con không nói không nói đâu mà” Vệ Hồng còn nhỏ nghĩ trên thế giới này sủi cảo là ngon nhất, không một món gì sánh bằng.Hai năm trước vừa mới theo mẹ tái giá đến Thái Hoa Câu vừa vặn ngay dịp tế, nhà họ Lục phá lệ ăn sủi cảo làm nó hoài niệm thật lâu.Vệ Mạnh Hỉ: Chờ xem, sủi cảo có là gì, ngày mai xem mẹ cho mấy đứa bất ngờ!“Còn biết đường về nhà.... khụ khụ...”Ông Lục dáng người cao gầy trong tay cầm tẩu thuốc tức giận nói.Lão nhân cả đời không thích gì ngoài hút thuốc. Thuốc không có khả năng mua nổi nên đã trồng một ít thuốc lá sợi ngay phần đất được chia của nhà mình, sau khi thành thục hai xuống phơi khô rồi bỏ vào tẩu thuốc thuốc phiện, hút một ngụm sảng khoái cả đêm.Mấy năm nay đất phần trăm quản lý nới lỏng từng nhà cũng trồng ít rau dưa rồi đem đi bán.Vệ Mạnh Hỉ đời trước bị bệnh bác sĩ chuẩn đoán liên quan nhiều đến khói dầu cùng nicontin. Trước đây vì tìm kiếm cái ăn đứng liên tục nhà ăn mười mấy tiếng đồng hồ, mà khách hàng là nam nhân ở đó hút thuốc khối mù mịt bay vào mũi cô.Vệ Mạnh Hỉ tỏ vẻ sợ sệt liếc hắn ông Lục một cái rồi rời điÔng Lục hừ lạnh lại tiếp tục ngậm tẩu thuốc đi đến đại đội, anh chồng thứ hai liếc mắt nhìn mẹ con Vệ Mạnh Hỉ dắt nhau về phòng. Ngoài trời tối đen năm đứa nhỏ chưa ăn gì mà cũng không nghe ai nói cơm nước gì, nhà họ Lục đúng là không tim phổi mà.Không lâu sau Vệ Mạnh Hỉ kinh ngạc nhìn chị dâu cả Vương Xuân Mai hướng cô ra hiệu rồi nói: “Tranh thủ bà nội mấy đứa nhỏ không có ở đây, mấy mẹ con ăn cơm đi, chị đi hâm nóng lại”.Cơm chiều là bắp cùng cơm khoai lang đỏ còn thừa lại, khoai lang mềm mềm với cơm khiến cô ăn một hơi hai chén lớn.Bên cạnh còn có một chén dưa muối nhỏ nhưng vị chẳng ra gì nên cô chỉ ăn một miếng“Thím ba mới hết bệnh, có đói quá cũng không nên ăn nhiều quá”. Vừa nói Vương Xuân Mai rót một chén nước sôi để nguội mang lại.“Cám ơn chị dâu cả, em không sao, ăn no cũng tốt”. Cơm trứng gà chiên mỡ heo từ giữa trưa đến bây giờ tiêu hóa lâu rồi.Mấy đứa nhỏ thì không có ăn nhiều, chỉ tùy tiện ăn một lát rồi dẫn em gái ra cửa chơi. Vệ Đông thằng nhóc này tuy chỉ mới có bốn tuổi nhưng sức lực không đùa được, nó xách em gái như xách gà con.Vương Xuân Mai thở dài: “Mẹ chồng tính tình như vậy không phải ngày đầu tiên biết tới, nhừng bà đi bằng không chú ba trở về cũng không cao hứng”.“Em xem đó, có nam nhân nào mà vui vẻ khi thấy vợ mình với mẹ chồng xích mích đâu?”Vệ Mạnh Hỉ im lặng không tiếp lời của chị dâu cả, bọn họ kết hôn được mấy năm nhưng thời gian Lục Quảng Toàn về nhà không vượt quá ba lần, mỗi lần về không một lần nào bà Lục không châm ngòi cô và Lục Quảng Toàn. Nhưng Lục Quảng Toàn không giống những nam nhân khác trong thôn vì mẹ mình cáo trạng mà đánh vợ mình, ngược lại bà Lục bị hắn giáo huấn một hồi, xong xuôi cũng không đề cập trách mắng Vệ Mạnh Hỉ, còn nói nếu trong nhà ở không quan thì theo hắn đi đến mỏ quặng ở, vì khi đó vẫn còn danh ngạch cho người ta tùy quặng.Chính vì điều này khi đó cô rất hài lòng đối tượng nhị hôn này, cảm thấy cuối cùng mình đã gả cho người tốt.Vợ chồng ở xa nhau hai nơi làm sao biết được sự tình trong nhà, mẹ anh ta đối xử với cô và mấy đứa nhỏ thế nào, luôn tìm cách tra tấn cô.Vệ Mạnh Hỉ không nghĩ sẽ oán trách nhưng cô cảm thấy nếu có thể bắt đầu lại một lần nữa cô sẽ không tái hôn, chỉ muốn làm mẹ đơn thân.Vương Xuân Mai nói nhiều vậy nhưng không nhận lại phản ứng của Vệ Mạnh Hỉ: “Ai da ăn nhanh đi, chị phải đi vào thu thập phòng bếp một chút”.Nhóm xã viên vất vả cả ngày trở về thích nhất buổi được ăn no, xong rồi ngồi lại cùng nhau tán dốc, có thể nói một ngày đây chính là thời gian nhàn nhã nhất.Lúc này, thừa dịp không ai chú ý một bóng đen lẻn vào căn phòng phía đông. Đây là căn phòng tốt nhất ở nhà họ Lục, cửa sổ rộng mở, đông ấm hạ lạnh, bài chính khác hơn so với mấy căn phòng còn lại.Vài ngày sau, vừa lúc nhận được thông báo nhà văn hóa huyện có tiết mục biểu diễn làm già trẻ toàn thôn vui mừng khôn xiết đi về hướng đại đội.Bên ngoài đang hứng phấn xem biểu diễn mặc dù là chương trình đã chiếu lại, nhưng đối với vùng nông thôn hẻo lánh chính là hoạt động giải trí khan hiếm.Nhà họ Lục đã sớm ôm băng ghế đi qua chiếm chỗ trước, mà Vệ Mạnh Hỉ đôi mắt gấu trúc chuẩn bị mang bọn nhỏ ra cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương