Bà Ôn mở mắt ra, kéo chăn lại cho đứa cháu gái nhỏ, rồi nằm xuống tiếp tục ngủ.
Trên chiếc chiếu rách nát trong nhà, một chú chó săn nhỏ màu vàng đang nằm sấp.
Sân cũng vô cùng yên tĩnh.
Nửa đêm thức giấc mà bà không thể ngủ lại được, bà luôn lo lắng cho đứa cháu trai, lo cậu ở ngoài chịu khổ, chịu tội. Mới mười mấy tuổi, nếu là ngày xưa cũng phải hai năm nữa mới được thành thân.
Bây giờ đàn ông phải đến hai mươi mấy tuổi mới lấy vợ, vậy mà đứa cháu trai lớn của bà đã có thể gánh vác cả gia đình này rồi.
Đều do bà nuôi dạy con trai thành đồ vô dụng, không giống với người nhà họ Ôn chút nào.
Giá như con trai có một chút giống ba nó, thì đứa trẻ Tiểu Độ cũng không đến nỗi phải tự ra ngoài lăn lộn làm ăn.
Bà thở dài, trở mình nhìn đứa cháu gái nhỏ đang ngủ say bỗng nức nở như sắp khóc, bà đưa tay vỗ vỗ cô bé, giọng nói già nua dịu dàng vang lên: “Oanh Oanh đừng sợ, bà nội ở đây.”
Một lúc sau, cảm xúc của cô bé mới ổn định trở lại.
Bà Ôn cũng không dám hỏi cháu gái đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, nhìn cháu gái trong mơ cũng đau đơn như vậy, bà tức giận lẩm bẩm mắng: “Bọn buồn người chết tệt, sớm muộn gì cũng bị sét đánh, không chết thì cũng phải sống không ra sống, chết không ra chết”
Sáng sớm, bên ngoài cửa sổ phủ một lớp sương muối, Bà Ôn khoác áo bông, dậy nấu cơm.
Chốc nữa, những người ở Trạm máy móc nông nghiệp sẽ đi làm, Ôn Thiều Ngọc sẽ về ăn cơm.
Ôn Oanh tỉnh dậy khá muộn, mãi đến bảy giờ mới ngồi dậy.
Cô bé tìm thấy chiếc áo bông và quần bông ủ ấm dưới nệm, mặc vào, rồi gấp gọn chăn, đặt lên mép giường.
Chân cô bé vẫn chưa lành hẳn, không thể dùng sức quá nhiều, cô bé xuống giường đi dép, cầm chiếc nạng nhỏ do ba cô bé làm cho, đi ra sân sau đi vệ sinh.
Bữa sáng ăn miến xào cải thảo.
Bên trong còn có tóp mỡ.
Ôn Thiều Ngọc chỉ toàn gắp tóp mỡ ăn. Bà Ôn nhìn con trai mà lắc đầu ngán ngẩm, vừa thở dài vừa xót xa.
Bà gắp tóp mỡ bỏ vào bát Ôn Oanh, Ôn Oanh cúi đầu nhìn miếng tóp mỡ, gắp lên đút cho bà.
Bà Ôn cau mày: “Con làm gì thế? Bà bảo ăn thì cứ ăn, đừng suốt ngày học theo ba con, hèn mọn.” Ôn Oanh biết bà nội không cố ý nói nặng lời như vậy.
Bà nội chỉ muốn cho cô bé ăn tóp mỡ thôi.
“Anh trai không ở nhà, con phải lo cho bà. Bà ơi, bà ăn nhanh đi!” Ôn Oanh liền giơ đũa, nhất quyết đút cho bà Ôn ǎn.
Đúng là không uổng công bà nuôi dạy, dạy cháu gái thật ngoan.
Bà Ôn liếc nhìn con trai xui xẻo bên cạnh, chỉ muốn đá cho một đạp mới hả dạ. Nhưng nghĩ đến việc mỗi tháng con trai kiếm về mười đồng tiền, hôm qua còn mang táo về, bà đành hít một hơi thật sâu giả vờ như không nhìn thấy hắn.
“Bà không thích ăn cái này, con mau ăn đi.” Bà Ôn cúi đầu húp cháo, Ôn Oanh kiễng người, trực tiếp ném miếng tóp mỡ vào bát, sau đó ôm bát của mình sang một bên.
Mắt cô bé rất tinh, giành được một miếng tóp mỡ từ tay ba, rồi nhẹ nhàng nói: “Bà ơi, bà nhìn này, con cũng có tóp mỡ rồi! Bà mau ăn đi!”
“Con bé này!”
Miệng bà Ôn lẩm bẩm chê bai, nhưng nụ cười trên khóe môi bà không thể nào kìm nén được.
Bà không nỡ ăn miếng tóp mỡ đó, bà để nó lơ lửng trong bát, đợi đến khi gần ăn xong mới cho vào miệng từ từ nhai.
Ôn Oanh là một cô bé rất chu đáo, nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô bé thầm quyết tâm, nhất định phải cho bà ăn thịt mỗi ngày. Muốn ăn bao nhiêu tóp mỡ thì có bấy nhiêu tóp mỡ.
“Thiều Ngọc, đi lấy nước đi, trong chum hết nước rồi.” Bà Ôn dọn dẹp bàn ăn, nhìn thấy con trai đang nằm trên giường lập tức ra lệnh sai bảo hắn làm việc.
“Vâng ạ.”
Ôn Thiều Ngọc biết rằng việc lấy nước này nhất định phải do hắn làm.
Ai bảo trong nhà giờ chỉ có hắn là người đàn ông chứ!
Ôn Thiều Ngọc dùng nước nóng dội vào chỗ đóng băng trong giếng, sau đó lắp giếng lại, đổ vào nửa thùng nước rồi bắt đầu lấy nước. Hắn vất vả kéo nước lên, mới đầy một thùng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi:
“Có ai ở nhà không?”
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 64
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương