Rõ ràng là quần áo xộc xệch, không đứng thẳng, nhưng những cô gái nhỏ đi ngang qua vẫn nhìn thằng bé, thậm chí thằng bé còn huýt sáo với người khác.
Lâm Nghiên Thu: "..." Thói đời ngày nay thật là.
Trên đường về, Lâm Nghiên Thu đã giáo dục con trai cô về thái độ học tập của thằng bé và cách cư xử của thằng bé với các bạn nữ, lúc đầu Trình Khác Le còn nghe vài từ, nhưng sau một thời gian, thằng bé cảm thấy rất nhàm chán, vì vậy thằng bé đã đáp lời một cách có lệ "hừm " cho đến khi Lâm Nghiên Thu liếc nhìn thằng bé một cách không hài lòng.
Lúc này Trình Khác Lễ mới choàng tay qua vai mẹ, thiếu niên cao một mét tám như vậy mà cúi người, gục đầu vào vai mẹ và nói với giọng kéo dài: "Con biết rồi -"
Nói xong trong đầu suy nghĩ đến cái gì, thằng bé ngẩng đầu hỏi: "Đúng rồi, mẹ, việc mẹ đến trường không có nói cho cha biết đấy chứ?"
Lâm Nghiên Thu: ".
Ah!” Cô nhìn con trai mình với ánh mắt chột dạ
Khi Trình Khác Lễ nhìn thấy mẹ mình như vậy, thẳng bé biết rằng mẹ mình là kẻ phản bội và đã thông báo cho cha rồi, nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ bị đánh khi về nhà, thằng bé đã nhảy ra khỏi xe và bỏ chạy trước khi về đến nhà.
Mặc dù Trình Khác Lễ là người trẻ nhất nhưng thằng bé là người đầu tiên trong số các anh chị em của mình biết tự kiếm tiền.
Trong những năm đầu trước khi máy tính trở nên phổ biến, thằng bé đã sử dụng số tiền mừng tuổi mà bản thân tiết kiệm được để mua một chiếc máy tính cho mình.
Khi những người khác bắt đầu sử dụng Internet, thằng bé đã ở trong thị trường chứng khoán thăng trầm, và vào năm thị trường giá cả tăng cao, thằng bé đã phát tài, dùng số tiền tự kiếm được mua một căn nhà, làm quà sinh nhật cho mẹ.
Hiện ngôi nhà này có giá trị thị trường hơn một trăm triệu nhân dân tệ.
Chính vì thằng bé đã nỗ lực rất nhiều để làm cho mẹ vui vẻ, nên ông già của thằng bé đã gán cho thằng bé là cái mác"đầy mùi đồng".
Trình Khác Lễ không quan tâm đến những điều này, và đơn phương hiểu rằng ông già của mình có tâm lý ghen tị, ông không thể ăn nho nên nói nho chua.
Dù sao lão già nhà thằng bé trừ phụ cấp thì không lấy bất cứ chút tiền nào của nhân dân, không có tài sản riêng, nhưng anh vẫn tự đắc, cho rằng giá trị của một người không nằm ở chỗ kiếm được bao nhiêu tiền, mà là đóng góp bao nhiêu cho dân, cho đất nước, đó mới là giá trị lớn nhất.
Trình Khác Lễ thường không kiên nhẫn khi nghe mấy điều này, đây cũng là lý do quan trọng khiến hai cha con nói chuyện không hợp nhau, nửa câu cũng không muốn nghe.
Sau khi học cấp ba trong ba năm, Trình Khác Lễ đã không về nhà nhiều sau khi vào đại học, thằng bé đã gây quỹ để thành lập một công ty trò chơi trực tuyến với hai người bạn chơi game giỏi, vốn dĩ chỉ mang tâm trạng làm để chơi, không nghĩ đến việc càng làm trò chơi càng nổi tiếng.
Chỉ với một thanh kiếm đã xoay người, cuối cùng thằng bé đã trở thành một hình mẫu giáo dục tích cực trong khu đại viện của quân khu.
Các bậc phụ huynh trong đại viện cũng thích so sánh, đứa trẻ nào trong đại viện có triển vọng, đứa nào không biết cố gắng đều là đề tài của những lời bàn tán của những người này sau bữa tối, trước kia mỗi lần thủ trưởng Trình nghe người khác nhắc đến đứa út nhà mình mí mắt liền giật giật, sợ người ta nói con nhà mình lại gây chuyện để anh già đầu rồi mà vẫn phải đi xin lỗi người ta.
Bây giờ khi nghe người khác nhắc lại, anh luôn mỉm cười một chút, trong mắt hiện lên một tia tự hào kiêu ngạo không thể che giấu.
Vào sinh nhật lần thứ 50 của Trình thủ trưởng, Lâm Nghiên Thu, người hiếm khi vào phòng bếp nấu ăn đã nhờ bảo mẫu dạy cô làm một bát mì trường thọ cho Trình thủ trưởng.
Bọn trẻ biết Trình thủ trưởng không thích xa hoa lãng phí nên không đặt khách sạn hay yến tiệc linh đình gì nên cả nhà cùng nhau dùng bữa.
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Chương 191
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương