"Anh ấy là chồng tôi, tôi không thích anh ấy thì phải thích ai đây?"
Dư Tĩnh Tĩnh ngơ ngác nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Chị đừng lừa em, chị cho rằng em không biết sao? Người chị thích là Tôn Cường, nếu không thì chị cũng sẽ không bỏ trốn cùng với hắn!"
Bỏ trốn con mẹ cô!
Lâm Nghiên Thu không kiên nhẫn nói: "Tôi không biết cô đang nói cái gì, bây giờ tôi nói cho cô biết một lần cuối, tôi không thích ai ngoài Gia Thuật cả, cô đừng có ăn nói lung tung, nếu không đừng trách tôi đánh nát cái miệng của cô.
Còn nữa, nếu sau này không có việc gì thì đừng tới lắc lư trước nhà tôi, cô đừng tưởng tôi không nhận ra cô coi trọng chồng tôi, thật ghê tởm!"
Không chỉ ghê tởm cô ta YY bạn trai mình, mà còn ghê tởm cô ta chỉ biết giả dạng thiếu nữ ngây thơ trong sáng.
Người tốt không chịu làm, nhất định phải làm trà xanh, đúng thật là hết thuốc chữa!
Điều hối tiếc nhất của cô chính là làm bạn cùng phòng với cô tal
Lâm Nghiên Thu tức giận quay về nhà, nhưng chỉ mới tới chỗ re đã thấy Trình Gia Thuật đang đứng dựa lưng vào tường nghe lén.
"Cô ta đã nói gì?" Anh nhìn vợ mình tức giận đến nỗi vành mắt đều do lên.
Lâm Nghiên Thu không muốn để ý tới anh, còn bày đặt giả vờ làm cái gì, nhất định anh ta đã nghe thấy hết.
Cô đẩy cửa sân đi vào nhà, Trình Gia Thuật theo sát phía sau, anh hơi khom lưng ghé vào người cô nói: "Tôi biết em thích tôi, nhưng sau này không thể tùy tiện nói với người khác như vậy, ảnh hưởng không tốt.
Chờ tôi về bộ đội sẽ chuẩn bị chỗ ở rồi đón mấy mẹ con em đi theo, đến lúc đó em muốn nói thích tôi như thế nào thì cũng không ai có thể quản được..." Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như cũ, nhưng hôm nay lại lộ ra một tia đắc ý.
Lâm Nghiên Thu: "..."
Dư Tĩnh Tĩnh quay về nhà chị dâu hai, cô ta vừa vào phòng liền phát hiện bọc đồ của mình đã bị lục lọi lung tung, trong người đang buồn bực chuyện ban nảy mà bây giờ càng thêm tức giận, không cần nghĩ cũng biết do mấy đứa con chết tiệt của chị dâu hai làm.
Cô ta sống ở đây không có phòng riêng, bình thường đều cùng bọn chúng ngủ chung một cái giường.
Lúc mới tới nông thôn, không phải cô ta không đưa ra yêu cầu được tới nhà nam chính với đội sản xuất.
Nhưng đã bị bọn họ từ chối, lý do là vì nhà nam chính không tham gia lao động tập thể nên nhà anh không có nghĩa vụ phải tiếp nhận thanh niên tri thức vào Ở.
Lúc trước khi cô ta viết tiểu thuyết, mấy cái chỉ tiết nhỏ này cô ta cũng không suy nghĩ nhiêu, nào ngờ khi tới nơi này mới phát hiện bản thân làm cái øì cũng khó khăn, cũng chỉ vì những cái loại chỉ tiết nhỏ đó.
Vì vậy cô ta chỉ có thể ở nhờ nhà chị dâu hai của nam chính, nhưng kết quả khiến cô ta sắp không thể nhẫn nhịn được nữa, mấy người ở nhà này thật sự là không có giáo dưỡng!
Cô phải nhẫn nhịn và chịu biết bao nhiêu khổ sở, vất vả lắm mới chịu đựng được tới bây giờ.
Theo cốt truyện thì cô sắp đi theo nam chính vào bộ đội, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra tại sao nữ phụ trong truyện cứ nhất quyết không thừa nhận gian tình của cô ta và Tôn Cường.
Càng châm chọc hơn chính là nam chính do cô viết ra vậy mà lại xem cô như không khí.
Rõ ràng cô ta mới là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết này!
Vì để cho nội dung kịch bản phát triển thuận lợi theo dự tính, cô ta cố gắng đè nén sự chán ghét đi dụ dỗ nữ phụ, hi vọng nữ phụ ngốc nghếch kia sẽ đi tìm người bán hàng rong.
Nhưng thứ cô ta nghe được lại là chuyện nữ phụ nói thích nam chính, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?
Chẳng lẽ nữ phụ hiện tại cũng xuyên sách giống như cô sao?
Dư Tĩnh Tĩnh nhịn không được rùng mình một cái, cô ta lắc đầu, tạm thời đem ý nghĩ đáng sợ này ném ra bên ngoài.
Thập Niên 80: Nhật Ký Sinh Tồn Của Bạch Phú Mỹ
Chương 51
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương