Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 12:
Có những sạp hàng ven đường để mua đồ nhưng chính sách còn nhiều hạn chế nên việc kinh doanh không phát triển.Kiều Sơ Dương tùy ý quan sát đồ vật trên quầy, trong đó có rất nhiều thứ được phụ nữ thích, như kem dưỡng da tuyết, dầu tuyết, băng đô cài tóc, và những cuốn sách rách nát.Đột nhiên, một cái lò màu xám xuất hiện trong tầm mắt cô, Kiều Sơ Dương nhìn kỹ, chỉ thấy đó là một cái lò đã rỉ sét, có vết đen, lớp gỉ màu xanh lá cây và màu vàng không biết là thứ gì, bao trùm toàn thân cái lò, làm cho lò nhìn qua rất tầm thường.Kiều Sơ Dương trực giác đây là một thứ tốt, nhưng cô không thể biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy.Người bán hàng rong niềm nở chào hỏi: “Này! Cô gái nhỏ mau nhìn xem, tất cả băng đô của tôi đều là được làm theo phong cách của nước ngoài, người nước ngoài đều thích đeo mấy cái này.” Người bán hàng rong niềm nở chào hỏi.Kiều Sơ Dương cảm thấy buồn cười, làm sao hắn ta biết người nước ngoài đeo mấy cái này?“Ông chủ, đây là cái gì?” Mặc dù biết đó là một cái lò luyện đan, nhưng Kiều Sơ Dương quyết định tỏ vẻ không rõ ràng lắm.Người bán hàng rong dửng dưng nói: “Đó là cái gạt tàn. Cha tôi thường thích dùng để dập tàn thuốc. Bây giờ ông cụ mất rồi, tôi liền mang đi bán. Nếu cô muốn thì trả năm xu tiền là được!”Người chết đã sử dụng qua, làm cho thứ này có vẻ không may mắn, năm xu là một số tiền lớn vào thời điểm này bây giờ vẫn còn lưu hành một phân tiền!Kiều Sơ Dương nói: “Ông chủ, để tôi xem qua một chút.”Kiều Sơ Dương cầm lấy lô đỉnh, khá nặng, phía trên có một cái nắp, mở nắp ra, bên trong đen nhánh, còn có dấu vết bồ hóng, quả nhiên là bị coi là gạt tàn sử dụng, Kiều Sơ Dương lại sờ sờ, phía dưới tựa hồ có bảng hoạt động, khóe mắt đánh giá người bán hàng rong một chút, thấy hắn không chú ý, Kiều Sơ Dương mới hơi an tâm.“Ông chủ, thứ này khá nặng. Nhưng mà là di vật của cha ông, không phải có chút xui xẻo sao? Ông muốn giá cao như vậy, tôi đều không dám mua.”Người bán hàng rong liếc nhìn lò đen sì kìa, sốt ruột nói: “Quên đi, cô thật biết nói chuyện, vậy chính cô ra giá đi!”“Ba xu!” Kiều Sơ Dương nói.Người bán hàng rong dường như muốn nhanh chóng bán đi thứ xui xẻo này liền nói: “Ba xu liền ba xu, tôi sẽ tặng cho cô một bông hoa cài đầu, cô có muốn mua thêm một ít kem bảo vệ gì đó hay không?"Kiều Sơ Dương lắc đầu, làm y tá trên người không thể thoa những thứ này, giáo viên trên lớp yêu cầu học viên phải tươi tắn, mát mẻ, không trang điểm đậm, luộm thuộm, làm việc gì cũng phải nhanh chóng.Ôm cái lò trên tay, Kiều Sơ Dương rất hài lòng, lần này cô thực sự rất “tiêu tiền”.Kiều Sơ Dương tìm một chiếc chổi lông tơ mỏng để làm sạch lò, chẳng bao lâu chiếc lò màu đồng đã lộ ra màu sắc thực sự của nó.Nắp lò được chạm khắc hai con hạc, tức là tay cầm mở lô đỉnh, nhưng đôi chân thon của đôi hạc thoạt nhìn rất cân đối và chắc chắn. Và những họa tiết trên móng của những con hạc được chạm khắc rất tinh xảo. Mặt trên bằng phẳng cũng được chạm khắc hoa văn đám mây tốt lành, đường nét uyển chuyển đẹp mắt, ngay cả một người ngoài nghề như Kiều Sơ Dương cũng yêu thích không buông tay.Bốn phía lô đỉnh điêu khắc bốn con thụy thú, Kiều Sơ Dương dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc sách, cảm thấy hẳn là tứ đại thần thú đại diện cho bốn phương như Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, mà trên bụng của cái lò khắc không ít thụy thú, chằng chịt lại hình thái khác nhau thần thái rất chân thật.Lại nhìn nơi Kiều Sơ Dương vừa lật, hóa ra là một công tắc nhỏ, khi bật lên, bên trong cũng tối đen, nhưng không phải loại màu đen dùng gạt tàn trên đó, ngược lại giống như là hun khói đen.Dưới bụng lò cũng có một công tắc, có vẻ như để rò rỉ những thứ bên trên, nhưng chỗ được coi như cái gạt tàn lại không thông với phía dưới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương