Thập Niên 80: Trọng Sinh Trở Thành Quân Tẩu
Chương 27:
Ngày tháng trôi qua, Kiều Sơ Dương đã làm việc trong bệnh viện được một tháng, theo quy định thì có hai ngày nghỉ phép, nên Kiều Sơ Dương chuẩn bị về nhà.Sau khi thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, Kiều Sơ Dương thực sự cảm thấy phúc lợi ở bệnh viện quân khu rất tốt, chưa kể quần áo và mền đều là loại tốt nhất, nghe nói mỗi năm đều phát một bộ mới, giày dép và quần áo bảo hộ lao động cũng mới, mỗi quý đều phát đồ mới, một lần liền phát hai bộ để thuận tiện thay giặt. Bây giờ có hoa quả và thực phẩm bổ sung dinh dưỡng mà Đổng Vĩ Quân ‘mạnh mẽ’ đưa cho họ, trở về nhà như thế này chẳng khác gì đại vương trên núi ở bên ngoài phát tài cả.Hai tiếng đồng hồ ngồi xe gập ghềnh đi lại, Kiều Sơ Dương mới đến huyện thành, vừa xuống xe, liền nhìn thấy ông nội đang ngồi trên chiếc xe bò chờ mình.“Ông nội!” Kiều Sơ Dương xách túi lớn túi nhỏ chạy tới.Ông nội vội vàng đỡ lấy: “Ai da, Dương Dương, cháu sao lại đem nhiều đồ như thế trở về?”Kiều Sơ Dương nhìn cái túi lớn túi nhỏ trên người mình, cười ha hả nói: “Trong bệnh viện phân phát, cháu cũng không dùng nhiều như vậy liền cầm về, ông nội sao ông lại tới đây? ”“Ông đến đây bán thảo dược, sẵn tiện đón cháu luôn, cũng may là ông quay xe trở lại, bằng không cháu làm sao về nhà đây? ”Trong lòng Kiều Sơ Dương cảm thấy ấm áp, ông nội chắc chắn là đặc biệt lái xe đến đây đón cô, nhưng là cố ý nói là sẵn tiện.Về đến nhà, bà nội kéo Kiều Sơ Dương nhìn trái nhìn phải.“Bà nội, trước kia cháu đi học không phải cũng là một tháng với về một lần? Hôm nay bà làm sao thế? ”Bà nội vui vẻ nói: “Trước kia cháu đi học, ông nội cháu đi huyện còn có thể đến thăm, trong nhà có thứ gì cũng có thể đưa qua cho cháu, bây giờ đến thành phố bên kia đi làm, một tháng không gặp được một lần, liền suy nghĩ không biết cháu hiện tại mập hay gầy? Ăn có ngon không? Mặc tốt không? Có đá chăn vào ban đêm không? ”Kiều Sơ Dương nói: “Cháu không sao! Bà ơi, công việc ở bệnh viện rất dễ dàng. Cháu chỉ đi làm lúc tám giờ sáng và ba giờ chiều tan sở. Cháu còn nhiều thời gian để đọc và viết! Bệnh viện cũng đã gửi cho chúng con rất nhiều thứ tốt, bà nội nhìn xem, đây là cái nồi tráng men bà muốn mua, còn có cái ly tráng men, vải và kim tuyến,...”Bà nội vừa xem vừa vui vẻ nói: “Tất cả đều là đồ tốt! Dương Dương giỏi quá! Lãnh đạo thưởng cho cháu sao?"Kiều Sơ Dương cười nói: “Đương nhiên là mỗi người đều có. ”“Bệnh viện đó giàu thật!” Bà nội rất ngạc nhiên.Ông nội ở một bên nói: “Bà già này thật là, thấy đồ tốt liền cầm không buông tay, bà đều cầm hết thì ở trong bệnh viện Dương Dương dùng cái gì?"Kiều Sơ Dương nói: “Ông nội yên tâm, cháu có để lại cho mình rồi, những thứ này đều là còn dư, mới cầm về. Những thứ này đều để ở nhà cho ông bà sử dụng, chứ để ở chỗ cháu cũng là lãng phí.”“Dương Dương sao có nhiều đồ ăn như vậy? Dương Dương, cháu không được tiêu tiền bừa bãi! Cháu mới mười tám tuổi, phải tranh thủ thời gian tích góp chút của hồi môn, để sau này kết hôn!” Bà nội lại cằn nhằn.Kiều Sơ Dương không khỏi đỏ mặt, cô thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, cô còn muốn học đại học, gả chồng thì làm sao có thể học đại học được?“Bà nội, đây cũng là trong bệnh viện phát ra, có một số bệnh nhân ăn không hết, liền cho chúng ta ăn, đều là hàng ngoại quốc rất bổ dưỡng, bà cùng ông nội có thể dùng để bồi bổ thân thể. ”Bà nội giật mình: “Hàng ngoại? Vậy phải rất đắt tiền! Mau lấy về đi, chúng ta còn có một đống xương già, ăn vào cũng phí tiền. Cháu đi làm vất vả, để dành lại chính mình ăn đi.”Kiều Sơ Dương bất đắc dĩ lấy đồ vật trong túi ra nói: “Tất nhiên là đắt tiền, nhưng không phải tốn tiền của cháu. Hơn nữa những thứ này thích hợp cho người già, trẻ em và những người bệnh tật suy yếu, những người trẻ tuổi như chúng con ăn cũng không có tác dụng gì. Cháu cũng có để lại một ít cho mình, ông bà yên tâm đi. Ông nội ngày nào cũng ra đồng làm việc, bà nội chính mình cũng phải làm việc nhà nhiều như vậy, cần bổ sung nhiều hơn! ”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương