Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân (Cổ Xuyên Kim)
Chương 27: Anh Đến Tìm Tôi Sao.
Quay trở lại ngõ Văn Hóa cũng không chưa đến năm giờ.Mấy ông lão đã về hưu vẫn ở đầu ngõ đánh cờ, Túc Miểu lễ phép mà chào hỏi, chợt nghe phía trước cách đó không xa truyền đến thanh âm quen thuộc: "Tiểu Miểu, cô đi đâu vậy?"Túc Miểu: "..."Nhỏ, Miểu, vậy? ? ! ! !Cô nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, cái người này rốt cuộc làm như thế nào mà có một gương mặt chính khí nghiêm nghị mà miệng lưỡi lại trơn tru như vậy?Cô không nói lời nào, một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Hàn Lặc. Khóe miệng của anh ta kéo lên một cái, hướng Túc Miểu đi qua, chủ động xách một bao lớn đồ kia."Ôi, còn rất nặng!""Không có nhìn ra cô còn rất thích tự làm khổ mình như vậy, chân còn chưa tốt liền chạy lung tung tứ phía." Anh ta mở cái túi liếc một cái, một chút cũng không đem mình làm người ngoài: "Đều là chút đồ này nọ ah, muốn khuân đồ sao không tìm Túc Trì?"Túc Miểu nhìn đã quen mấy cậu ấm nho nhã lễ độ, lại đứng đắn, đây là lần đầu tiên gặp được người đàn ông có tính cách khoa trương, bừa bãi như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào."Có cần hỗ trợ không?" Hàn Lặc làm bộ thò tay, Túc Miểu cả kinh vội vàng lui về sau một bước, uyển chuyển cự tuyệt: "Cảm ơn, tôi có thể tự mình đi."Đối phương khẽ cười một tiếng, giống như là giễu cợt cô nhát gan.Túc Miểu bị ánh mắt nóng rực kia dò xét làm cho hãi hùng khiếp vía, từng cơn chột dạ.Nhiệt độ trên mặt hoàn toàn bị kéo lên, không cần soi gương cô cũng biết rõ lỗ tai khẳng định đã đỏ lên, trong nội tâm càng bất ổn.Anh ta đặc biệt đến tìm cô sao.Nhìn anh ta thế này, là gặp sắc nảy lòng tham sao? Có thể nên cho anh ta biết, mình bây giờ không còn là người Túc gia, cùng anh ta không môn đăng hộ đối, vậy thì anh ta chỉ muốn trêu chọc cô thôi sao?Không có anh trai và chị dâu ở đây, Túc Miểu có chút kinh sợ, không dám như ngày hôm qua cùng anh ta đấu võ mồm.Đối mặt với tính cách chủ động xuất kích này của Hàn Lặc, đại não nhạy bén phảng phất như đã tê liệt bãi công rồi, cũng không biết nên nói cái gì.Sau một lúc lâu, Túc Miểu nhận lấy áo lực từ người bên cạnh mang đến, khô cằn mà hỏi: "Anh tại sao lại ở chỗ này à? Tới tìm anh cả của tôi ư, anh ấy ở phố Ngô Đồng, không ở bên này."Túc Trì?Anh ta tìm Túc Trì làm cái gì. Người ta nói rằng ba tuổi cách nhau một thế hệ, anh cả nhà họ Túc so với anh ta lớn hơn mười tuổi, hai người bọn họ thì có thể nói chuyện gì.Hàn Lặc vô thức đã quên chính mình so với cô gái trước mắt này cũng lớn hơn vài tuổi."Tôi không tìm anh ấy."Sống đã 24 năm, lần đầu tiên xuân tâm nảy mầm, Hàn Lặc nhiệt tình mà nói trắng ra: "Chân cô làm bị thương, lại một mình ở bên này, tôi đặc biệt tới tìm cô."Anh ta cười rộ lên lộ ra hai hàm răng trắng tinh, lúc nói chuyện bớt đi vài phần cảm giác xa cách, giống như hai người quen biết đã lâu.Nếu như đổi lại người khác nói ra lời giống như vậy, Túc Miểu chắc chắn hoài nghi người đó có dụng ý khác. Nhưng lời nói này từ trong miệng Hàn Lặc nói ra, cô lại cảm thấy phù hợp dị thường.Da đầu Túc Miểu cứng ngắc, muốn chất vấn anh ta đến cùng là có ý gì, lại sợ chọc tức đối phương mang đến cho mình phiền toái.Tuy rằng đôi mắt của hắn rất rõ ràng không giống như người thích làm bậy, nhưng cổ nhân nói rằng, biết mặt không biết lòng.Vạn nhất cô nhìn lầm đây này.Túc Miểu không dám đánh bạc.Cô hít sâu, khóe miệng vạch ra một đường vòng cung nhẹ nhàng mà ngây thơ: " Anh Hàn, anh tìm tôi có chuyện gì không? Nếu như tôi có thể hỗ trợ tôi nhất định sẽ giúp."Nói xong, cô dừng bước lại, quay đầu nhìn Hàn Lặc.Nín thở trong suốt cả quá trình, một bộ dạng hùng hồn chịu chết nói: "Bất quá, tôi hình như cái gì cũng không biết, cũng không giúp được gì nhiều."Hàn Lặc: ...Túc Miểu cũng không nhìn anh nữa, cúi đầu, ánh mắt rơi vào kẽ hở cỏ dại xanh bên trên bàn đá.Hàn Lặc nhìn cô.Bởi vì cô cúi đầu, Hàn Lặc chỉ có thể nhìn đến cái xoáy trên đỉnh đầu cô, hai cọng tóc nghịch ngợm mà vểnh lên, mái tóc dày mượt mà đen nhánh được buộc thành bím tóc buông thõng trước ngực, lộ ra ngoài. vành tai có màu đỏ. trắng nõn nà đấy, đôi bông tai màu xanh lá trà đeo ở vành tai, Hàn Lặc nhịn không được nghĩ nếu như đổi thành trân châu óng ánh, hoặc là kim cương sáng chói sẽ như thế nào."Nha." Âm cuối cố ý kéo dài, mang theo ý tứ trêu chọc đầy hàm xúc, không nhanh không chậm nói: "Có một chuyện cô nhất định có khả năng giúp đỡ."Túc Miểu: "... Cái gì?""Bà cụ nhà tôi tháng sau là đại thọ 70, tôi định tự mình nấu cho bà ấy một chén mì trường thọ. Nhưng lại muốn cho bà ấy một kinh hỉ, đang lo không có chỗ luyện tập.""Cô đã nghĩ muốn giúp đỡ như vậy, hãy đem phòng bếp nhà cô cho tôi mượn làm sân luyện tập đi."Túc Miểu liếm liếm bờ môi khô khốc, hơn nửa ngày mới "À?" một tiếng, đang muốn dùng lý do cô nam quả nữ, dễ dàng bị người ta nói xấu để cự tuyệt anh ta, chợt nghe Hàn Lặc giải quyết dứt khoát, nói: "Quyết định vậy nha, để báo đáp lại, ngày ba bữa cơm của cô tôi bao hết."Nghe vậy, Túc Miểu không khỏi kinh ngạc.Rồi sau đó nhớ tới món ăn giữa trưa kia đã xài ba đồng sau mao, tiểu keo kiệt thoáng chốc mặt mũi tràn đầy xoắn xuýt: "... Ách, xác định ăn được sao?"Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tư tưởng giác ngộ của chú ngỗng ~~~Đường đến trái tim nhanh nhất là đi qua dạ dày…Nhân vật nam chính: tôi thật đúng là cơ trí boy~
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương