[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 21: Người Thực (`)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Áo phông, áo sơ mi, quần jean, váy… đủ màu sắc sặc sỡ, theo quan điểm của Hạ Thanh, rất nhiều kiểu không dám nhìn thẳng, nhưng mỗi một thời đại mỗi trào lưu khác nhau, nếu treo ở trong cửa hàng, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua.

Giống như trào lưu thịnh hành nhất những năm tám mươi là quần ống rộng, đồ thể thao. Đến những năm chín mươi lại có thời gian thịnh hành phong cách Sát Mã Đặc(*).

(*)Phong cách Sát Mã Đặc: là phong cách giống nhóm HKT của Việt Nam

Hạ Lâm cũng chọn đến hoa cả mắt, căn cứ theo nguyên tắc tiết kiệm, cô ấy cảm thấy áo phông, áo sơ mi phối hợp với quần jean hoặc là quần vải thực dụng hơn, tuy váy mặc đẹp, nhưng chờ qua mùa hè sẽ không mặc được nữa.

Áo phông và áo sơ mi đều mười đồng một món, Hạ Lâm mua hai món, quần jean đắt hơn, Hạ Lâm chọn một chiếc. Lúc trả tiền, Hạ Thanh phát huy tài ăn nói của mình, trả giá với bà chủ, vì vậy số tiền vốn 68 đồng bọn họ chỉ phải thanh toán 50 đồng.

"Tiểu Thanh, em giỏi thật đấy, tự dưng rẻ hơn được mười tám đồng."

"Bán quần áo rất lãi, có khi người bán lãi được hai phần ba so với giá tiền."

"Sao em biết bọn họ lãi nhiều đến vậy?"

"Em có một người bạn trong nhà bán quần áo, nghe cô ấy kể lại."

"Không ngờ buôn bán kiếm được nhiều tiền đến vậy, nếu tiệm tạp hóa của chúng ta cũng lãi được như vậy thì tốt."

"Trời cao không phụ người có lòng, nếu chúng ta thật sự muốn mở, chúng ta chắc chắn sẽ mở được."

Điều kiện nhà họ Hạ còn chưa đến mức sơn cùng thủy tận, nhớ một câu nói lúc trước cô từng xem: “Ở thế kỷ hai mươi mốt, nhân tài mới là quan trọng nhất", tuy chưa biết bốn cô con gái nhà họ Hạ có bao nhiêu thành tựu, nhưng ít nhất cũng thi đỗ đại học, ở những năm chín mươi này, sinh viên thi đỗ đại học vẫn rất hiếm.

Sau khi mua quần áo xong, Hạ Lâm lại đi tới một cửa hàng khác mua giày, cô ấy bỏ ra 38 đồng mua hai đôi, một đôi giày da đen, một đôi giày thể thao màu trắng, cả hai đều mang phong cách đơn giản thanh lịch, tuy không phải là thương hiệu gì nổi tiếng, nhưng rất dễ phối đồ, đi lúc nào cũng không bị lỗi thời.

Lý Tú Cầm cho cô ấy một trăm đồng, cuối cùng còn lại 12 đồng, Hạ Lâm không nỡ tiêu hết, định mang số tiền còn lại về.

"Chị ơi, chị còn thiếu gì nữa không? Cần gì thì mua hết luôn đi, chứ đi lên trường chị vẫn phải bỏ tiền ra mua mà, đúng không?"

Hạ Thanh có thể đoán được suy nghĩ của chị hai, chắc chắn cô ấy nghĩ một trăm đồng này là ba mẹ cho, tiêu tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, chờ lên trường học, thiếu gì mình lại trích từ tiền sinh hoạt phí của mình ra, như vậy sẽ không tính là tiêu tiền của ba mẹ.

Hạ Chí Dân nghe con gái thứ ba nói vậy, cũng bảo con gái thứ hai xem có cần mua thêm gì thì mua đi, không đủ thì ông ấy vẫn còn tiền.

Nghe theo lời khuyên của cha và em gái, Hạ Lâm mua mấy đôi vớ, còn lại không có nhu cầu mua thêm gì nữa.

Bọn họ tốn hơn một tiếng mua đồ, bây giờ đi tìm người là thích hợp, Hạ Chí Dân dẫn theo hai cô con gái đi xuyên qua mấy con phố đến cửa hàng của Chu Thành Quý mở ở huyện thành.

Đầu giờ chiều, cửa hàng buôn bán không quá bận rộn, lúc này chỉ có một hai khách đến mua đồ. Lúc ba cha con Hạ Chí Dân đi vào cửa hàng, chuông cửa vang lên mấy tiếng, Chu Thành Quý ở sau quầy ngẩng đầu lên, phát hiện ra là người quen ở trong thôn.

"Chí Dân, sao hôm nay cậu lại tới đây?"

"Tôi đi mua vé tàu cho con gái tôi, mấy ngày nữa nó phải đi lên thủ đô học rồi."

Hạ Lâm và Hạ Thanh đều lên tiếng chào Chu Thành Quý, hô: "Chú Thành Quý".

"Ai ôi, hai cô nhóc đã lớn thế này rồi cơ à? Trong ấn tượng của tôi, bọn nó chỉ mới cao bằng cái bàn."
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...