Thập Niên 90: Thanh Niên Khởi Nghiệp

Chương 24: Cuộc Gặp Riêng Tư Với Liên Hoa



Khi tới xưởng, Trần Khiêm bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngơ ngác. Trước cửa là một hàng dài đủ các loại xe, một đám người ngồi xổm ở đó hút thuốc.

Tô Thiện bị đám người vây ở giữa. Đám người ai nấy đều nịnh nọt, lấy lòng Tô Thiện.

“Anh Tô Thiện, xe sau để em kéo cho!”

“Phải, để em kéo cho anh Thiện.”

“Anh Tô Thiện quý tánh!”

“Nào, hút thuốc!”

“Một chút lòng thành, mong anh đừng ngại!”

Tô Thiện không giỏi giao tiếp, bị đám người xoay vòng vòng đến chóng mặt. Trần Khiêm gạt đám người sang một bên nói với Tô Thiện:

“Tình hình thế nào rồi?”

“Anh Khiêm, cuối cùng anh cũng đến rồi.” Tô Thiện vội vàng đi tới.

“Anh là tổng giám đốc Trần phải không? Xe sau giao cho tôi được không?”

“Ông chủ Trần, người khác lấy một trăm đồng, tôi lấy ba mươi đồng thôi.”

“Tôi lấy mười lăm đồng!”

“Dừng lại!” Trần Khiêm vội vàng ngăn cản đám người, kéo Tô Thiện sang một bên.

Hắn có thể hiểu được đại khái tình hình. Mọi việc rất đơn giản. Thị trường nông thôn quá lớn. Việc lấy lương thực đổi đồ hộp gần đây như bùng nổ. Một xe đồ hộp kéo ra nhiều nhất ba tiếng là có thể bán sạch. Một hộp thu được ba mươi đồng. Một xe cơ bản có thể kiếm được mấy chục ngàn.

Lời to!

Một truyền mười, mười truyền trăm, dù là xe kéo gạch hay là kéo hàng cũng đều chạy đến đây. Sản xuất không kịp nên có người bắt đầu đánh chủ ý vào Tô Thiện, có người thì nhét thuốc lá, có người thì nhét tiền, thậm chỉ có người còn rỉ vào tai anh ta rằng nếu kéo được một xe sẽ chia cho Tô Thiện năm mươi phần trăm lợi nhuận.

Điều này sẽ xảy ra khi quan hệ cung cầu thị trường xuất hiện đảo lộn. Cầu lớn hơn cung. Trần Khiêm mỉm cười, vỗ vào vai Tô Thiện, nói:

“Thời cơ làm giàu của chúng ta đến rồi.”

“Anh Khiêm, không sản xuất được thì làm sao mà giàu được? Còn nhóm công nhân hôm nay nữa. Họ thấy nhiều người mua hàng như vậy, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, muốn lấn công.” Tô Thiện tức giận nói.

“Cậu không hiểu sức mạnh của tư bản.” Trần Khiêm mỉm cười.

Sau khi vào xưởng hắn thấy cho dù là nữ công nhân chế biến đồ hộp hay đứng trên dây chuyền lắp ráp thì tốc độ rõ ràng chậm hơn ngày hôm qua không ít. Trần Khiêm cũng không nói gì nhiều. Hắn chỉ chăm chú vào mục tiêu của mình là Liên Hoa. Thấy cô cũng đang bận rộn và tỏ ra mệt mỏi. Đôi bồng đảo của cô cứ rung lắc theo chuyển động lúc làm việc khiến hắn nhìn cũng cảm thấy choáng váng. Mẹ nó, phải nghĩ cách thôi, không thì đi tong 4 ngày sự sống.

Trần Khiêm đang mải suy nghĩ thì Ngô Hào bước tới, cầm trên tay hai bao thuốc lá nhét thẳng vào túi Trần Khiêm. Anh ta thì thào: “Tổng giám đốc Trần, hôm nay phải để cho tôi kéo một xe hàng đó. Chuyện làm ăn này của anh cũng là do tôi khởi đầu. Không thể quên người anh em này được!”

“Yên tâm, lát nữa cậu kéo một xe. Ngày mai đảm bảo cậu muốn kéo bao nhiêu thì kéo bấy nhiêu.” Trần Khiêm trầm giọng nói.

“Đừng đùa chứ, công nhân của anh bắt đầu lấn công rồi kia kìa.” Ngô Hào nhìn về phía công nhân nói.

“Ngay cả tôi mà cũng không trị được bọn họ thì tôi còn mở nhà máy làm gì.” Trần Khiêm mỉm cười. Việc của Liên Hoa giờ hắn tạm thời chưa nghĩ ra cách nên đi thẳng ra ngoài, lái xe máy đến thị trường nhân tài.

Lần này Trần Khiêm tràn đầy tự tin, thị trường mở ra, tiền bạc không thiếu. một doanh nhân thành đạt là bất khả chiến bại khi không thiếu tiền.

Thị trường nhân tài luôn luôn đông đúc. Bây giờ việc làm ở thành thị vẫn chưa mở ra nhưng dân số nông thôn đã dần bắt đầu tập trung về thành phố, sẽ không bao giờ thiếu lao động.

Trần Khiêm rảo một vòng, tìm được một cái bệ cao, liền đứng lên hô lớn:

“Xưởng đồ hộp đang tuyển, xoay hai ca. Công nhân nam thì hai mươi mốt ngàn, công nhân nữ thì mười lăm nghìn!”

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía Trần Khiêm. Không lâu sau đã chen chật ních chỗ hắn. Giá của Trần Khiêm đúng là cao, cho dù là một số người có tay nghề cao cũng chỉ có cái giá này.

Một cô gái khoảng 18-19 tuổi cũng chạy qua. Trông cô ta có vẻ hấp tấp, Chen giữa đám người. Cô ta cắt mái tóc ngắn cá tính, dáng người cao, gương mặt ưa nhìn.

“Ông chủ, tuyển tôi đi.” Cô gái hét lớn.

Trần Khiêm đang bận rộn giữa đám người. Bỗng trong đầu vang lên âm thanh.

“Ting, nhiệm vụ chịch gái xinh.

Họ tên: Ngô Tuyết : 18 tuổi.

Xinh đẹp: 75/100

Dâm: 72/100

Sở thích: kiếm tiền, thành đạt.

Tình trạng: Thanh xuân phơi phới, cần tìm việc làm.

Nhiệm vụ: Thu phục Ngô Tuyết.

Thời hạn: 7 ngày.

Thưởng: 10 % Pin.

Phạt: Trừ 5 ngày sự sống.”

Mẹ nó lại nhiệm vụ. Trần Khiêm chửi thầm. Mà cô gái này ở đâu chứ. Sau đó hắn bị tiếng nói có phần lớn của Ngô Tuyết thu hút sự chú ý. Đó chẳng phải là Ngô Tuyết sao. Hắn vội vàng rẽ qua đám người đi tới nói: “Cô cần xin việc à?”

“Đúng vậy, ông chủ.” Ngô Tuyết gấp gáp.

“Lương 15 nghìn, làm ca đêm. Được thì tới đăng kí.” Trần Khiêm nhàn nhạt nói.

“Tôi đồng ý.” Ngô tuyết nhanh nhảu đăng kí.

Trần Khiêm cười cười. Xem ra con cừu non này sẽ không thoát khỏi tay hắn.

Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đang phì phèo điếu thuốc, sắc mặt không mấy dễ nhìn. Ông ta nhìn Trần Khiêm một hồi rồi quay sang hỏi người ở bên cạnh: “Người đó là ai? Lần trước tôi đến tuyển người cũng nhìn thấy cậu ta.”

“Tôi nghe nói đó là một xưởng sản xuất nhỏ mới khai trương. Gần đây làm ăn rất khá, đưa hàng về nông thôn bán.”

“Nông thôn? Người nông thôn làm gì có tiền, ai mua chứ? Tôi cũng cung cấp cho các hợp tác xã cung ứng nông thôn, doanh số cũng rất bình thường.”

“Ngài không biết rồi, người này lấy hàng đổi lấy lương thực. Sau đó thì đem bán cho trạm lương thực. Hơn nữa những người này ăn hoa hồng rất cao. Lần trước cậu ta cũng đến đây tuyển người còn khá e dè. Hôm nay giàu có hào sảng hơn nhiều!”

Người đàn ông trung niên ghim tàn thuốc xuống đất, sắc mặt không được tốt lắm. Người bên cạnh nhìn anh ta cười nói: “Tổng giám đốc Viên, cậu ta với ngài không phải người cùng nghề sao, qua chào hỏi cậu ta một tiếng.”

“Để tôi đi làm quen.”

Tổng giám đốc Viên nói rồi bước sang đó.

Không đến mười phút, Trần Khiêm đã tuyển được hơn ba mươi người. Hắn chuẩn bị đưa về nhà máy thì người đàn ông trung niên kia đã bước tới.

Bốn mắt nhìn nhau, như có tia lửa. Trần Khiêm biết ông ta, trang phục vẫn không đổi, bộ âu phục, giày da, máy nhắn tin, người cùng nghề là oan gia, câu này nói không sai chút nào.

“Xin chào, tôi là chủ của nhà máy chế biến thực phẩm Kim Nguyên, tôi họ Viên.” Tổng giám đốc Viên nói rồi lấy ra một tấm danh thiếp.

“Tôi làm đồ đóng hộp, không có danh thiếp. Tôi tên Trần Khiêm.” Trần Khiêm vừa nhìn danh thiếp, vừa nói. Viên Khôn, đúng là một cái tên hay.

“Công việc kinh doanh của Tổng giám đốc Trần thật sự không tệ. Mấy ngày trước mới tới tuyển, hôm nay lại mở rộng rồi!” Viên Khôn trên mặt mang theo nụ cười chúc mừng, nhưng trong lời nói có một chút chua chua.

“Sếp Viên cũng làm ăn phát đạt mà, không phải cũng đến tuyển người đó sao.” Trần Khiêm biết anh ta có ý gì, nói: “Sếp Viên, chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Anh làm việc ở xã cung tiêu của anh, tôi đi theo con đường buôn bán lương thực của tôi.”

“Tổng giám đốc Trần đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là muốn kết bạn thôi.” Viên Khôn mỉm cười vươn tay ra bắt tay.

Trần Khiêm đi ra ngoài, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Viên Khôn nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, mắt híp lại, tiếp tục tuyển người.

Ở đâu có thị trường, ở đó có cạnh tranh. Trần Khiêm không ngờ cạnh tranh lại đến nhanh như vậy. Là một người làm kinh doanh, hắn biết rất rõ chỉ cần có đủ lợi ích thì sẽ có người gia nhập thị trường.

Trở lại xưởng, Ngô Hào đã kéo một xe hàng đi. Trước giờ tan sở, bên ngoài đã có mấy người ngồi chờ sẵn. Tô Thiện không biết xoay sở thế nào, nhìn thấy Trần Khiêm về, vội vàng chạy lại phía anh.

“Anh Khiêm, bọn họ than mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.”

Trần Khiêm gật đầu, không đợi Tô Thiện nói tiếp, liền vẫy tay với mấy công nhân mới tuyển. Sau đó đi vào trong xưởng hô lên: “Mọi người dừng tay lại một chút!”

Mọi người dừng công việc đang làm lại nhìn Trần Khiêm. Mấy người bên ngoài cũng chạy vào.

“Hôm nay mọi người vất vả rồi. Công việc kinh doanh của chúng ta đang phát triển rất tốt, hi vọng mọi người có thể cố gắng thêm. Tăng lương thêm cho mọi người, nấu đồ hộp, vận chuyển hàng hóa, mỗi tháng bảy ngàn rưỡi, đóng gói mỗi tháng được sáu ngàn, xoay hai ca!”

Mọi người có mặt đều mỉm cười, Trần Khiêm nói tiếp: “Trong thời gian làm việc không được phép ra ngoài hút thuốc. Còn nữa, nếu như không theo kịp tốc độ, tôi sẽ đuổi việc. Lương cao như vậy không phải để các người đến đây chơi. Nếu như các người không tin, thì cứ thử xem, ra ngoài hút thuốc cho tôi xem.”

Trần Khiêm đảo mắt nhìn xung quanh, không ai dám nhìn anh. Mấy người đàn ông khi nãy ra ngoài hút thuốc cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn!

“Các người còn bốn mươi phút nữa mới tan ca, làm việc đi! À, Liên Hoa. Sau khi tan ca tới văn phòng gặp tôi.”

Liên Hoa giật mình, ông chủ gọi riêng mình có việc gì chứ. Nàng cắn răng, Dù gì cũng phải đến gặp. Sau đó nàng cũng không nghĩ nhiều, quay lại làm việc tiếp.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...