Thập Niên 90: Thanh Niên Khởi Nghiệp

Chương 8: Âm Thanh Quen Thuộc



Tô Thiện kể lại chuyện hôm nay một lần, Chu Quốc và Nguyễn Bân đều sững người, nếu như là người khác nói cho bọn họ những chuyện này thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin.

Nhưng đây lại là Tô Thiện nói, bọn họ tin, vì Tô Thiện khờ, sẽ không nói láo!

Chu Quốc và Nguyễn Bân nhìn nhau, hai người đều vô cùng sửng sốt, nhớ lại từ ngày đầu tiên họ gặp Trần Khiêm, anh ta đã không đi làm, mà chi phí chi tiêu, trên cơ bản đều do anh ta trả.

Với cả anh ta tiêu xài hoang phí, hai người thấy mà thịt đau.

Bây giờ mọi chuyện đã được giải thích, người ta vốn không phải người bình thường, nhân vật thế này, bao nhiêu người muốn xu nịnh còn không hết, hai người họ suýt vì một ít tiền mà đắc tội với người ta.

Chu Quốc đột nhiên cười vỗ vai Tô Thiện, nói: “Anh đang nói đùa với chú em thôi. Anh Khiêm là anh cả trong lòng chúng ta. Anh ấy muốn dùng mấy căn nhà này bao lâu cũng được.”

Trần Khiêm xách theo bao lớn bao nhỏ, gặp Hà Diễm dưới lầu, cô ta đánh giá đồ vật trong tay Trần Khiêm, những thứ này cộng lại cũng không rẻ, người bình thường cũng không dám mua như thế.

“Ồ, Trần Khiêm, phát tài à?” Hà Diễm lên tiếng chọc ghẹo: “Phát tài cũng đừng quên chị đây nha! Lúc nãy chị vẫn còn thèm đấy.”

Trần Khiêm nhìn Hà Diễm. Mẹ con dâm phụ này. Không biết có phải chính cô ta hại chết chồng để lăng loàn không. Con dâm phụ này không những xinh đẹp mà thân hình còn ngon nữa. Bất giác con cu của hắn lại ngóc đầu lên. Hắn đẩy Hà Diễm vào trong nhà cô ta đóng cửa lại. Rất nhanh sau đó lột sạch đồ cô ta. Hắn đứng trước bàn thờ của chồng cô ta, từ từ đút vào trong Hà Diễm, rồi liên tục thúc mạnh.

“Anh mạnh quá…ahh…Uhh…”

Lúc này, Lý nghiên đi qua nhà Hà Diễm, cô thấy được âm thanh lạ trong nhà cô ta. Lý Nghiên chỉ cười, lắc đầu trở về nhà. Cô không biết rằng người đàn ông bên trong chính là chồng mình.

Hai mươi phút sau, Trần Khiêm thấy phê kinh khủng, hắn nhìn bức ảnh chồng Hà Diễm trên bàn thờ.

“ Ahhh…Anh nhìn đi…xem tôi chơi vợ anh như thế nào….Cô ta quả là dâm đãng…..”

Trần Khiêm vô cùng sảng khoái, xong việc hắn xách quần đi hướng nhà mình, để mặc Hà Diễm đang kiệt sức nằm đó.

Về đến nhà, Lý Nghiên cười nói với hắn:

“Anh biết không? Em đi qua nhà Hà Diễm nghe thấy cô ta và một người đàn ông đang..”

Nói đến đây thì Lý Nghiên che miệng cười.

Trần Khiêm nhìn vợ mình, hắn sờ sờ mũi, không nói gì.

Sáng sớm hôm sau, trạm trưởng Vương được thông báo về một cuộc họp, trạm lương thực đã được cải tổ, trạm trưởng Vương vẫn quản lý trạm lương thực, nhưng được thăng lên một chút, điều này khiến ông ta vô cùng vui mừng, quy mọi việc đều nhờ Trần Khiêm mà ra.

Trần Khiêm tỉnh dậy đã là chín giờ sáng, trên bàn có một bát cháo và một cái bánh bao, anh thở dài lẩm bẩm nói: “Dây chuyền đóng gói bán tự động, nhà sản xuất chai thủy tinh, lừa ở đâu bây giờ?”

Trước khốn cảnh thế này, kẻ dối trá có khéo léo đến đâu cũng không làm gì được, Trần Khiêm thậm chí không có cả tiền vốn để đóng gói, anh chỉ có một bộ đồ Tây và một cái túi rách hồi kết hôn, phần còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào kỹ năng diễn xuất của mình.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trần Khiêm mệt mỏi nói: “Ai đấy?”

“Là tôi, Lý Phượng đây.”

Trần Khiên nhớ ra, đó không phải cô ả đẫy đà, trắng trẻo chủ nợ sao. Mới sáng sớm, ả đến đây làm gì. Trần Khiêm ra ngoài mở cửa:

“Có chuyện gì?”

“Hôm qua thấy anh xách bao to, bao nhỏ. Có tiền rồi thì trả tiền đây.” Lý Phượng ăn mặc gợi cảm, để lộ ra bầu ngực to tròn, chiếc mông đẫy đà , gợi tình. Mẹ kiếp đến đòi nợ là giả. Đây là đang nhớ nhung con cặc của ông đây mà.

“Vào trong nói chuyện.” Trần Khiêm cợt nhả.

Lý Phượng đã chuẩn bị tâm lý trước, từ từ bước vào trong. Trần Khiêm chụp lấy bầu vú của ả, nắn bóp, sau đó chuyển qua nhào nặn mông ả.

“Cô trốn chồng qua đây đúng không?”

“Ưm..ưm..anh ấy đi làm rồi…” Lý Phượng vừa say sưa với thứ đó vừa ngẩng lên nói.

Trần Khiêm cười gian. Nâng mông cô ta lên và đút vào. Âm thanh xuân sắc lại vang lên.

Lúc này có người gõ cửa:

“Anh Khiêm, anh tỉnh rồi? Là em, Chu Quốc đây, anh mở cửa đi.”

Ngoài cửa không chỉ có Chu Quốc mà còn có Nguyễn Bân, Bưu Túc, Tô Thiện.

Trần Khiêm dừng lại nói với ra:

“Đợi tôi chút.”

Lý Phượng thấy vậy, ưỡn ẹo nói:

“ư…ư…..ư ư…đừng dừng lại…. …..ư ư…….”

Trần Khiêm véo mông đẫy đà kia của Lý Phượng tiếp tục dã mạnh khiến cô ta la hét lên.

Bốn người ở ngoài ngẩn tò te, Tô Thiện ngây thơ hỏi:

“Trong phòng có âm thanh gì không biết”

“Ah..….. Em chịu không nổi nữa.... em ra…… Ahhhh!!!!”

Sau khi lên đỉnh, Trần Khiêm xách quần ra ngoài gặp bốn người Chu Quốc, bỏ mặc Lý Phượng đã tơi tả trên giường.

Trên mặt Chu Quốc tràn đầy nụ cười, tất cả đều là nụ cười nịnh nọt, khom người, giống như một tên thái giám, nói: “Chào buổi sáng, Anh Khiêm, em đến đây để xin lỗi anh. Hôm qua anh em uống nhiều quá, anh đừng để bụng.”

“Đúng đúng đúng, Anh Khiêm, anh đừng để bụng, anh vĩnh viễn là anh em tốt nhất của tụi em, tốt như anh em ruột trong nhà vậy.”

Đám người nhao nhao nói, giống như biến thành người khác vậy, mở miệng một tiếng anh, khép miệng một tiếng anh, cực kỳ tôn kính, khiến Trần Khiêm có chút khó hiểu, bực bội nói: “Các người lại làm sao?”

Tô Thiện lên tiếng: “Anh Khiêm, hôm qua em nói với bọn họ chuyện anh tới trạm lương thực, sáng nay họ liền kéo em tới.”

Trần Khiêm sửng sốt một chút, điên cuồng suy xét quan hệ trong đó, sau bảy, tám giây, anh liền hiểu ra, nở nụ cười: “Anh Chu, lời Tô Thiện nói mà cậu cũng tin à? Không có gì đâu đừng nghe tên này nói mò.”

Nếu như Trần Khiêm hào phóng thừa nhận, Chu Quốc thật sự sẽ phải suy xét xem là thật hay giả, hiện tại anh đều phủ nhận, có lẽ vì sợ bị mình lợi dụng.

“Mặc kệ có đúng hay không, anh vẫn là anh em của tụi em, ngày hôm qua là do tụi em làm không đúng.”

Tô Thiện ở bên cạnh nói: “Anh Khiêm, vợ anh sáng nay ầm ĩ một trận với chúng em, còn bảo chúng em tránh xa anh ra. Mà bên trong là ai vậy?”

Trần Khiêm giả vờ thở dài, ngồi trên ghế đầu nói: “Các anh em, vợ tôi có ý kiến với mọi người, cũng cãi nhau mấy lần rồi. Mọi người vẫn nên đừng đến nhà tìm tôi. Tốt nhất là nên ít liên lạc với tôi đi.”

“Là anh em không đúng, Chu Quốc em có mắt không biết núi Thái Sơn, sáng nay em im lặng chịu mắng, không có cãi lại. Anh Khiêm, người anh em như anh, em đã quyết phải kết giao, có vấn đề gì, em giải quyết hết cho anh!” Lồng ngực Chu Quốc lên xuống dồn dập.

Trần Khiêm biết, nhà Chu Quốc là căn nhà giá ba triệu, đã tính là người có tiền rồi, hẳn có quan hệ rộng rãi, trầm ngâm một hồi lâu rồi nói: “Gần đây đúng là có vấn đề, mỗi ngày tôi đều sống phóng túng làm cho ông già nhà tôi không vui, tôi phải làm ra chút trò trống để ông ấy nhìn thấy. Giờ tôi đang chuẩn bị làm một cái xưởng đóng hộp, nhưng thiếu dây chuyền đóng gói tự động.”

Chu Quốc và Nguyễn Bân liếc nhau, trong đầu hai người điên cuồng nghĩ đến loại máy móc này, Chu Quốc đột nhiên vỗ đùi nói: “Em biết một cái cũ!”

Trần Khiêm kích động, vội vàng nói với mình phải bình tĩnh, bây giờ mình đang giả vờ làm con của nhân vật lớn, gật đầu nói: “Tôi thay cái áo khoác rồi đi xem một chút.”

Hôm nay không có ngồi xe của Tô Thiện, mọi người đều đi xe máy, khi đến một cái nhà lớn ở ngoại ô, Chu Quốc vừa đi vào sân vừa hét lớn: “Chú Lưu có nhà không?”

Chu Quốc đi tới, giới thiệu: “Đây là anh em của tôi, anh ấy có hứng thú với dây chuyền đóng gói tự động của chú.”

Chú Lưu khách sáo vài câu, nói: “Đi thôi, đi xem máy móc, đã cất mấy năm rồi.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...