[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Bỏ Trốn Của Đại Lão
Chương 12: Đỏ Mắt (4)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaTô Duy Duy nhớ đến chuyện trong cốt truyện, cô chỉ biết sau khi Lương Hạc Minh chết thì Tô Duy Duy cũng bỏ trốn, mấy người em trai và em gái cũng bị Lưu Ngọc Mai đối xử rất tồi tệ. Trong nhà đột nhiên mất hết người trụ cột, họ phải sống những ngày tháng sau này rất khó khăn, trong đó có anh ba và chị hai mà Lương Tiểu Muội vừa nhắc đến cũng là anh em sinh đôi tên Lương Minh Trung và Lương Minh Tô. Lưu Ngọc Mai không cho họ đi học, còn đuổi họ ra ngoài học nghề. Theo tình tiết trong tiểu thuyết viết, sau này Lương Hạc Minh tìm lại được hai người họ rồi đưa về thành phố mới khiến con đường tương lai của họ bằng phẳng lại, nhờ đó mà họ mới trở thành sáu ông trùm.Có nghĩa là, cuộc sống bây giờ của sáu đứa nhỏ trong đó có Lương Tiểu Muội đang rất đau khổ.Tình hình này cũng thuận lợi cho Tô Duy Duy, dù sao đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi còn tốt hơn đưa gấm dệt hoa."Tiểu Muội, em nóng không? Em lại ngủ trên giường đi, chị dâu quạt cho em."Lương Tiểu Muội rất hiểu chuyện, nói: "Để em tự quạt, chị dâu chăm sóc cho Tranh Tranh đã khổ lắm rồi, chị ngủ trước đi."Tô Duy Duy đành kéo cô bé lên giường nằm, cô ngồi trên chiếu, cười tủm tỉm nhìn Lương Tiểu Muội. Lương Tiểu Muội nằm trên giường cảm giác gió đang thổi vù vù qua đầu mình, quạt vẫy qua từng cái một giống như thổi vào đáy lòng của cô bé.Ngày hôm sau, Lương Tiểu Muội vừa tỉnh lại đã thấy Tô Duy Duy ngồi bên cạnh mình, vừa ngủ gà ngủ gật vừa không quên quạt cho cô bé, Lương Tiểu Muội hiểu ngay rằng chị dâu đã thức trắng đêm, nghĩ đến ấy đôi mắt của cô bé bắt đầu cay xòe.Rất nhiều năm về sau, Lương Tiểu Muội đã viết một đoạn trong tự truyện của mình rằng, lúc nhỏ, người đối xử tốt và khiến cô bé ấn tượng sâu nhất là chị dâu cả của mình. Dù chị dâu cả nỡ ăn không uống, nhưng mỗi đêm đều quạt cho cô bé để cho cô bé ngủ ngon giấc....Tô Duy Duy ngáp một cái, cô thật sự lạ giường ngủ không ngon. Sáng sớm thức dậy đi vào nhà vệ sinh nhỏ, rồi bắt đầu thấy ghét cái nhà vệ sinh bẩn ở nông thôn, ngủ không được còn vừa nóng vừa khó chịu, cô cầm quạt vẫy vài cái tạo gió cho mình, nếu đã quạt thì vỗ luôn mấy cái cho hai đứa trẻ ngủ là được rồi.Nhưng cô chả biết vì sao, mới sáng Lương Tiểu Muội vừa thức dậy, hốc mắt đã hồng hồng, chắc con bé nhớ anh trai hay mẹ gì đó nhỡ?Bữa sáng chỉ đơn giản là cháo, loãng đến mức có thể nhìn thấy bóng người. Tô Duy Duy dùng đũa khuấy lên, trong bát không có mấy hạt gạo, nhưng trong bát của cháu trai Lưu Ngọc Mai thì đầy ắp cháo. Tô Duy Duy thở dài, nghĩ thầm cuộc đời này thật khó sống quá, một là ra ở riêng hai là phải sớm đi kiếm tiền. Nếu có năng lực tự lập thì không cần phải nhìn sắc mặt mẹ chồng nữa.Lưu Ngọc Mai châm biếm Tô Duy Duy suốt ngày lười biếng, vì đang là mùa vụ gieo ngô, những người khác đã đến đó từ trước bình minh. Còn Tô Duy Duy thì hay rồi, đã hơn chín giờ mà vẫn thấy ở nhà, nhà nào có đứa con dâu lười biếng như này đúng là xui xẻo.Bà ta nói là việc của bà ta, Tô Duy Duy vẫn thờ ơ như cũ.Vậy nếu không có vụ ngô thì sao? Cho dù không có cơm ăn, cũng không phải một mình cô không có ăn, chẳng lẽ cô không làm ruộng, những người khác trong nhà đều không làm à? Hơn nữa, cô cũng không tin mình là loại người biếng nhác như vậy, không làm xong việc đồng áng, qua thời điểm tốt nhất để gieo mạ mùa thu, Lưu Ngọc Mai có thể không vội ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương