[Thập Niên 90] Xuyên Thành Vợ Trước Bỏ Trốn Của Đại Lão
Chương 17: Sói Trắng (2)
Nhóm dịch: Thất Liên HoaNhưng mà đứa nhỏ này cũng thân thiết với cô, cô cũng không phải người lạnh lùng, bèn vỗ vỗ vào chiếc ghế đằng sau: “Đi lên đi! Nhưng mà một lát nữa chị đi ra ngoài làm gì thì không được phép nói cho người khác biết, kể cả là anh trai và chị gái của em cũng không được nói, biết chưa?”Lương Tiểu Muội nín khóc, mỉm cười: “Em biết rồi chị dâu. Nhưng mà chuyện của anh trai và chị gái em, em sẽ nói bí mật nói cho chị, em rất thân với chị nha.”“Em, con bé lanh lợi này.” Tô Duy Duy nghe vậy liền nở nụ cười, xoa xoa đầu cô bé.Lương Tiểu Muội lè lưỡi, nếu bán đứng anh trai và chị gái có thể khiến chị dâu thích cô bé thì cô bé tình nguyện làm.Lúc Tô Duy Duy đạp được vài ki lô mét tới hội chùa của thị trấn thì hội chùa cũng vừa lúc mới bắt đầu. Lúc này, hội chùa vẫn còn rất quan trọng, địa điểm tổ chức đều nằm ở trong trung tâm của thị trấn. Sáng sớm, các quầy bán hàng rong đã phải dọn dẹp hàng hóa, các quầy nối đuôi nhau kín mít, nhìn không thấy đầu. Không ít người ở trong trung tâm thị trấn đi làm qua đây đều ghé xem hết một vòng, chờ đến giữa trưa lại thưa thớt người đi dạo.Tô Duy Duy không có quầy hàng, chỉ có thể dùng vôi vẽ trên đất một góc, làm như xác định vị trí của mình khiến mọi người trong các quầy bán hàng rong đều tò mò nhìn chằm chằm vào cô. Người bán hàng ở hội chùa phần lớn đều là người từ nơi khác đến, bán đủ mọi thứ ở đây. Từ quán bán đồ ăn, biểu diễn xiếc, bán quần áo, bán vòng tay,... dù là bán hàng gì cũng có quầy riêng của mình, tóm lại bán hàng thì cũng phải có cái quầy chứ? Cô cái gì cũng không có thì định bán cái gì? Nhưng mà Tô Duy Duy lại mặc kệ, một thân một mình cô, sau đó thuê thêm vài chiếc ghế dài của hàng bên cạnh, cứ như vậy khai trương cửa hàng.Nhìn thấy cô vẽ vẽ vài bức tranh, các chủ cửa hàng khác cũng kéo đến nhìn xem. Chung Hiểu Đào là chủ cửa hàng bán quần áo, cô ta vừa mới dọn dẹp hàng hóa xong, nhìn thấy Tô Duy Duy vẽ đẹp bèn đến xem: “Em gái, em đang làm gì vậy?”Tô Duy Duy cười, tất nhiên là tay không bắt sói rồi!Kiếp trước, lúc cô mở công ty quảng cáo, công ty chỉ có ba tấm biển quảng cáo thôi. Nhưng cô lại phóng đại với khách hàng lên tới mấy chục tấm, sau đó lại gặp thêm vài chuyện thì cô mới đóng cửa công ty quảng cáo. Cô phải dựa vào việc tay không bắt sói mới khiến cho công ty ngày càng lớn mạnh, rõ ràng là cô đã miệt mài không ngừng nghỉ, kiếp này lại không tìm ra được bảo bối gì để bán, thì chẳng phải là tay không bắt sói sao? Hiện tại, cô không có tiền, cũng càng hiểu rõ, bây giờ phải tay không bắt sói thôi! Cô không cảm thấy áy náy gì cả.“Em đang viết quảng cáo, nhìn đi, cái miếng vải này đã được vẽ xong rồi.”Tô Duy Duy đem tấm vải treo lên, cười rộ: “Nhìn xem, chữ của em trông cũng được đúng không?”Chung Hiểu Đào định nói quả thật chữ của cô cũng đẹp, bởi vì ông nội cô ta biết viết chữ, nên cô ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì lắm. Nhưng chữ của Tô Duy Duy còn không khiến cô ta ngạc nhiên bằng hình dáng bên ngoài của cô. Ở cái chỗ hàng quán của hội chùa này, cả nam và nữ ở đây đều vì kiếm kế sinh nhai. Tuy nhiên dù quần áo của Tô Duy Duy không được đẹp lắm, nhưng cô lại có làn da trắng nõn, tay cũng nhỏ nhắn, mịn màng, nhìn trông như cô vợ trong trung tâm trấn vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương