Thập Niên: Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh
Chương 41: Ha Ha. (5)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Nhưng dì nhìn Bán Hạ mà xem, vẻ ngoài có giống Tần Tú, Thẩm Tứ Bảo chút nào dâu?” Cố Pháp Điển nhảy dựng lên.Nhìn thiếu niên hoang dã, hung dữ này, trong lòng Triệu Hà thật ra rất thưởng thức cậu ấy, nhưng dù sao mọi chuyện đều phải cần chứng cứ, cô ấy chỉ vào phòng ngủ, nói: “Được, không nói chuyện này nữa, đi ngủ đi!”Ba của Cố Pháp Điển chính là giáo sư luật học, đương nhiên là biết tất cả đều cần phải có chứng cứ.Nhưng cậu ấy tin tưởng vào trực giác của bản thân, chắc chắn Bán Hạ không phải là con gái của vợ chồng Tần Tú.Muốn chứng cứ đúng không, vậy thì bắt đầu từ nhóm máu của Bán Hạ đi, cậu ấy muốn đi từng bước một để khai quật ra chân tướng!…Lại nói về gia đình Tần Tú, lúc này hai vợ chồng vừa mới dỗ con trai ngủ xong, Thẩm Tứ Bảo rất cẩn thận, đang nhẹ nhàng rút ống hút của nước uống Thái Dương Thần ra khóe miệng béo ú của con trai ra.Rút xong, còn lấy khăn tay nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng của con trai.Quay đầu lại, Tần Tú đang ở ngay phía sau anh ta.Dùng khăn tay lau tay, anh ta bình tĩnh hỏi: “Lúc đi Bán Hạ có mang theo thứ gì không?”Tần Tú đang nức nở, lắc đầu nói: “Không có.” Bán Hạ có mang hai quả cầu lông gà, nhưng Tần Tú cảm thấy thứ đồ kia không quan trọng.Thẩm Tứ Bảo châm điếu thuốc, hút một hơi, nhả vòng khói: “Bán Hạ xem em là mẹ, yêu em như vậy, từ khi trở về từ nông thôn, hai bàn tay nhỏ chưa từng ngừng làm việc, mỗi ngày đều rửa chén, giặt vớ giặt áo quần cho em, làm ngựa cho Tiểu Long chơi, sao em lại tàn nhẫn đánh con bé tới như vậy?”Tần Tú khàn tiếng nói: “Chồng à anh tin tưởng em, em thật sự là bất cẩn mới lỡ tay.” Cô ta cũng biết vậy đã chẳng làm, hối hận không nên ra tay nặng như vậy.Thẩm Tứ Bảo dập điếu thuốc, vẫn cười tủm tỉm như cũ, gỡ mắt kính xuống, anh ta còn xoa gương mặt của vợ.Cho nên chồng tha thứ cho cô ta rồi sao?Tần Tú rất là cảm động, nhào vào trong lòng ngực chồng, nhưng đột nhiên hai tay Thẩm Tứ Bảo bóp chặt lại, thế này là muốn bóp chết vợ à?“Những chuyện ngu dốt lúc trước em làm, anh chẳng những không trách cứ em, còn giấu giếm giúp em nhiều năm như vậy, che giấu chẳng hề dễ dàng chút nào, em thì trái lại, ngu dốt tận trời, tự tay đưa con gái về lại nhà họ Cố, hử?” Anh ta vẫn đang cười, giọng nói cực kỳ mềm nhẹ, tay lại càng ngày càng bóp chặt.Tần Tú không ngừng vùng vẫy tay, cái bóng giương nanh múa vuốt in lên trên gương mặt con trai, cục thịt bụ bẫm đáng yêu vẫn còn đang ngủ mê nở nụ cười nhạt, khóe môi còn chảy ra một dòng nước miếng màu vàng nhạt vì lẫn với nước siro.Nhìn thấy Tần Tú sắp tắt thở, cuối cùng Thẩm Tứ Bảo cũng buông lỏng tay, lúc này cô ta đã không thể phát ra được tiếng động gì.“Anh… Ông nội anh giết hồng quân, ba anh cắt đầu hồng quân, anh là đời sau của phản cách mạng, nếu không phải tôi… Tôi…” Tần Tú bắt đầu òa khóc: “Nếu không phải là ba tôi, sao anh có được ngày hôm nay chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương