Thập Niên: Ôm Muội Muội Đáng Yêu Trọng Sinh
Chương 46: Chân Tướng. (5)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Bánh Quy nè!” Cố Pháp Điển lắc lư túi nilon.Bán Hạ gật mạnh đầu: “Ừm!”Cả hai đều nhảy nhót không biết nên nói gì thì mới tốt, chỉ biết cười ngây ngô.Mới bỏ bánh quy xuống, trong phòng bếp đã có tiếng kêu, Cố Pháp Điển còn đang suy nghĩ chắc không phải là có chuột đấy chứ, lại thấy Bán Hạ nhanh chóng chạy vào phòng bếp, trèo lên ghế, tắt bếp, tìm giẻ, liền mạch lưu loát.Thế mà cô bé lại đang đun nước sôi, lúc này đang chuẩn bị đổ nước sôi vào bình.“Để anh đi pha sữa cho, em đi ăn bánh quy đi.” Cậu ấy cầm lấy giẻ xách ấm nước lên, muốn đi về phía sữa bột đậu nành.Bán Hạ cầm kẹo nón lên, kẹo này ăn rất ngon, phía dưới là bánh quy, phía trên là hình sâu làm từ bơ cứng, liếm một cái, vừa ngọt lại thơm mùi sữa, đây là món Tần Tú thường xuyên mua cho Tiểu Long, Bán Hạ chỉ từng nghe, chưa từng ăn, lần đầu tiên ăn món này, cô bé quá kích động, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một cái, lập tức òa một tiếng: “Qúa ngọt!”Cố Pháp Điển xách bình, đắc ý tới mặt mày hớn hở: “Ngọt chứ, khi còn nhỏ mẹ thích mua cái này cho anh ăn.”Cô bé mím môi: “Anh ơi, mẹ Lâm Quân rất dịu dàng, rất xinh đẹp có đúng không ạ?”Đúng lúc Cố Pháp Điển nhớ Lâm Quân, đỏ vàng mắt, nhẹ giọng gật đầu: “Ừm!” Tiếng nói giống như tiếng nức nở của một con thú nhỏ.Lúc này tiếng chông điện thoại vang lên, là Hồ Khiết, cô ấy nhanh chóng nói: “Nhanh đưa Bán Hạ với viện y tế đi, nhớ để bụng đói, chúng ta phải lấy máu, chụp X quang, siêu âm B cho đứa bé, rồi thay băng, làm một loạt xét nghiệm nữa.”Tắt điện thoại, hai đứa bé liếc nhìn nhau, không dám ăn gì nữa, nhanh chóng đi tới viện y tế.Chỉ là mới đi ra khu tập thể gia đình thì đã gặp mặt Tần Tú.Cô ta hẳn là dậy từ sớm uốn tóc, uốn sóng lớn như kiểu cánh buồm trong [Đại Tát Cầm], cái đó người ta gọi là phong cách Tây.Trên cổ còn quàng một cái khăn lụa, cứ như bước từ trong ti vi ra.“Pháp Điển, dì nghe nói tối hôm qua Bán Hạ ở lại nhà cháu, ôi chao, đứa bé này sao lại kỳ quái như vậy chứ, lại thân thiết với người ngoài, không thân thiết với người mẹ ruột này.” Tần Tú phất lọn tóc xoăn mà nói.Cố Pháp Điển cười một tiếng, đơn giản trực tiếp nói: “Bởi vì cơ bản là em ấy không phải do dì sinh, mà là dì ăn trộm!”Sắc mặt Tần Tú lập tức trắng bệch, trong lòng thầm nói chẳng lẽ là Cố Pháp Điển phát hiện ra gì rồi sao.Nhưng ngẫm lại thì là không thể nào, về thân thế của Bán Hạ, mặc dù người biết tới thì nhiều, nhưng đều liên quan tới ích lợi, mỗi người đều sẽ cố gắng hết sức mà che giấu, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra một chút xíu nào.Cho nên khẳng định là Cố Pháp Điển đang nói bậy, đang phô trương thanh thế, cô ta không cần phải sợ.Cô ta lại nói: “Bán Hạ của chúng ta thích mặc váy nhất, mẹ mang con tới trung tâm thương mại mua váy nhé, được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương