Thất Công Tử, Buổi Sáng Tốt Lành
Chương 1368: Ngủ ngon nhé! (2)
“Anh đi vệ sinh một lát” Trình Dĩ An dù chưa từng trải qua nhưng cũng biết ý của Nam Cảnh Hành, đột nhiên nói không nên lời. Cô đặt bắp rang xuống, tắt phim, lặng lẽ trốn vào trong phòng khách. Đến khi Nam Cảnh Hành khó khăn lắm mới giải quyết xong trở ra thì đã không còn thấy bóng dáng của Trình Dĩ An nữa. Anh lo lắng cô đã bỏ đi nên vội vàng chạy ra cửa, thấy áo của cô vẫn còn treo trên móc, giày vẫn còn, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh đi đến cửa phòng khách, gõ cửa, hỏi: “Dĩ An, anh có thể vào không?” “Vâng” Cô cẩn thận mở cửa ra một chút, để lộ ra gương mặt xinh xắn đỏ ửng của mình, “Em... em cảm thấy hơi buồn ngủ, nên về phòng trước Nam Cảnh Hành cũng không vạch trần cô, nói: “Vậy em nghỉ ngơi đi, ngủ ngon nhé” “Anh cũng vậy, ngủ ngon nha” Trình Dĩ An nhìn Nam Cảnh Hành đi rồi mới đóng cửa lại. Không phải là lần đầu tiên ở đây, vì thế sau khi nằm xuống, cô không thấy gì không thích ứng được. Tuy mối quan hệ với Nam Cảnh Hành đã thay đổi, tuy tối nay không có thím Dương ở đây, nhưng có nghĩ Nam Cảnh Hành cũng sẽ không làm gì. Tối nay ngoài việc hôn cô, anh đã không hề tiến thêm một bước nữa. Vì thế, cô liền thoải mái mà ngủ. Không ngờ Nam Cảnh Hành tuy không làm gì nhưng không có nghĩa là anh có thể biết rõ ràng bạn gái mình đang ở đây mà anh lại có thể ngủ một mình. Không làm tiếp, nhưng ôm ngủ vẫn được mà nhỉ. Mặt dày như Nam Cảnh Hành chẳng hề cảm thấy như vậy là có gì không tốt. Vì thể lúc nửa đêm canh ba, anh liền âm thầm rời khỏi phòng ngủ. Trình Dĩ An thật sự rất tin tưởng anh, đến cả cửa phòng cũng không khóa. Nam Cảnh Hành chỉ xoay tay cầm một cái thì đã mở được cửa. Anh lặng lẽ đi vào trong, vì hành động nhỏ vô ý này mà trong lòng rất ấm áp. Nam Cảnh Hành cẩn thận ôm cô lên, nhẹ nhàng di chuyển góc độ, để đầu cô thoải mái dựa vào lồng ngực anh. Trình Dĩ An ngủ rất thoải mái, trong mơ còn ngửi thấy mùi hương quen thuộc khiến người ta an tâm. Bất luận mặt cọ vào đầu cũng giống như đang dựa vào gối. Trong mơ, cô còn nghĩ, chiếc gối này thật là lớn, trước đó sao lại không nhìn ra nhỉ? Hơn nữa, còn rất ấm áp. Vì thế, bàn tay nhỏ liền vỗ vỗ vào lồng ngực của Nam Cảnh Hành, sau đó lại ấn ấn, đầu yên tâm mà dán vào, tiếp tục ngủ say. Nam Cảnh Hành bị dáng vẻ này của cô làm cho dở khóc dở cười. Cúi đầu nhìn dáng vẻ ngọt ngào ngủ ngon không chút phòng bị của cô, anh không kiếm được mà hôn lên môi có hai cái, rồi mới nhẹ nhàng bế cô ra khỏi phòng. Rất may tối nay không có thím Dương ở đây, bằng không để thím Dương nhìn thấy, Nam Cảnh Hành cũng cảm thấy rất mất mặt. Anh bế Trình Dĩ An trở về phòng của mình, cẩn thận đặt cố lên giường lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương