Thật Sự Kết Hôn Không Lừa Đâu

Chương 57:



“Em không nhớ trong nhà có thứ này.”

Lâm Yến lùi lại một bước, rất muốn đóng cmn cửa lại.

Lục Tẫn đáp: “Anh mang tới đó.”

Lâm Yến: “…”

Ai đi quay chương trình lại ôm theo một cây kẹo mút to đùng như thế chứ? Cơ thể anh thực sự có thể dung nạp được một lượng lớn insulin như vậy à? Lục Tẫn nói: “Qua đây đi, dù gì đây cũng là đêm đầu tiên chúng ta ở cùng nhau đó, phải có gì đó thật đặc biệt chứ.”

Lâm Yến không muốn nói chuyện.

Chuyện đặc biệt của hai người yêu nhau hay là chuyện ngớ ngẩn của hai kẻ ngốc?

Lục Tẫn quả là rất biết cách vận dụng lý thuyết vào thực tiễn. Anh gỡ giấy gói kẹo ra, cắn một miếng kẹo, rồi nhìn Lâm Yến. Hai bên thái dương cậu bắt đầu giật giật.

Cậu do dự một chút, nhưng một lúc sau rồi cũng từ bỏ, cánh tay đang đặt trên cửa cũng buông xuống.

Lâm Yến nghiêng người, cắn ở một vị trí khác.

Rất ngọt.

Ngọt đến phát ngán.

Lâm Yến cắn được 2 miếng đã không muốn ăn tiếp.

Cậu ngước mắt nhìn Lục Tẫn.

Lục Tẫn một bên ăn kẹo, một bên mở điện thoại lên.

Lâm Yến có chút nghi hoặc hỏi: "Anh đang làm cái gì vậy?”

Lục Tẫn : "Tìm cách để ăn hết kẹo que nhanh hơn á.”

Lâm Yến : ". . . “

Mẹ nó, anh đã muốn ăn xong cho nhanh thì ban đầu đừng có chọn cây to như vậy chứ.

Lục Tẫn không nghĩ tới ăn cây kẹo như này thôi mà cũng khó khăn đến vậy. Hai người ăn nửa ngày rồi vậy mà vẫn chỉ giảm được có chút. Trong dự tính ban đầu của Lục Tẫn, bọn họ mỗi người ăn một bên, đến cuối thì sẽ chạm vào môi đối phương.

Thật lãng mạn.

Nhưng mà bây giờ nhìn lại cây kẹo chỉ mới vơi đi một chút này… Cứ như bọn họ bị chia cách bởi hàng ngàn ngọn núi, hàng vạn dòng sông vậy. Lục Tẫn thật sự rất thích ăn đồ ngọt, nhưng mà anh cũng chịu hết nổi cái vị ngọt này rồi.

Anh thấy Lâm Yến dừng lại, ngẩng đầu lên.

Lâm Yến mặt không đổi sắc: “Ăn ăn ăn, anh tự mà ăn cho xong đi.” Lục Tẫn : ". . . “

Lâm Yến nhịn không được hỏi: "Anh nghĩ cái mẹ gì đấy?”

Lục Tẫn: “Phải có chút khó khăn mới có cảm giác thành tựu nha…” Lâm Yến : "Đây là “một chút” của anh?”

Lục Tẫn có chút lúng túng nói: "Anh tính sai một xíu…”

Lục Tẫn hắng giọng một cái: "Cho nên…”

Tim Lâm Yến đập nhanh hai nhịp: "Ừm?”

Lục Tẫn giơ ngón tay cái lên: "Phải cố gắng ăn cho xong mới được!" "Mịa . . ." - Lục Tẫn nói xong câu này liền bị Lâm Yến nhốt lại ngoài cửa, trong tay còn cầm kẹo que.

Lục Tẫn ngồi xổm ngoài cửa, nghĩ nghĩ.

Đáng ra bọn họ sẽ có một nụ hôn tự nhiên mà lãng mạn sau khi ăn xong kẹo. Còn có cả không khí lãng mạn, ngọt ngọt, ấm áp.

Nhưng mà Lục Tẫn lại muốn tăng độ khó lên trước khi được nếm trái ngọt, như vậy thì mới càng thêm tuyệt vời, nên anh mới cầm theo một cây kẹo lớn như vậy đi qua gõ cửa phòng Lâm Yến.

Lớn thì thôi đi, còn dày… Nếu thực sự muốn ăn, chắc phải ăn cả đêm mới hết.

Nhưng không sao.

Kế hoạch A thất bại thì còn kế hoạch B dự phòng.

Lục Tẫn nghĩ kỹ rồi, anh sẽ kéo Lâm Yến đi tập thể dục.

Đến lúc mệt mỏi hết sức rồi hai người sẽ cùng nhau tập nhảy. Anh sẽ “vô ý” trượt nhân, rồi ngã vào người Lâm Yến, ôm eo, xoay vòng, moah moah moah.

Tuyệt.

Đây đều là cách thức được bạn tốt trên mạng chỉ dạy, anh chắc chắn lần này sẽ suôn sẻ.

Lục Tẫn lại gõ cửa: “Lâm Yến ơi Lâm Yến ơi, em tập thể dục chút không?” "Đùng…”

Có cái gì đó bị Lâm Yến ném vào cửa.

Giọng nói lạnh như băng của cậu truyền ra: "Cút đi ngủ đi.”

Lục Tẫn : ". . .”

Kế hoạch B, tạm thời phải gác lại.

Lâm Yến ngậm chặt bàn chải, nghe tiếng bước chân rời đi ngoài cửa mới ra đem con búp bê nhặt lên.

Con búp bê này là một trong bộ bốn con búp bê được tặng, cậu vẫn thường đặt trên đầu giường.

Càng nhìn càng thấy giống người nào đó.

Lâm Yến đem con búp bên đặt lại trên giường với tâm trạng rất phức tạp. Cậu đánh răng, rồi lại lần nữa bò lên giường.

Lâm Yến tắt hết đèn, chỉ để lại một cây đèn rồi nhắm mắt lại, từng khoảnh khắc hiện lên trong đầu rất rõ nét.

Khoảnh khắc Lục Tẫn viết lời tỏ tình trong lòng bàn tay cậu.

Khoảnh khắc Lục Tẫn chân thành ngỏ lời yêu đương với cậu. Khóe môi Lâm Yến hơi cong lên.

Cậu rất vui vẻ.

Lâm Yến vốn tưởng mình sẽ lại mất ngủ, nhưng lần này cậu lại rất nhanh đã chìm mộng đẹp.

Nhưng… Trong mộng lại là một mớ lộn xộn.

Cậu mơ thấy lúc mình và anh đang nắm tay nhau đi dạo trên cánh đồng hoa thì mặt đất bỗng dưng rung chuyển, một cây kẹo que khổng lồ đuổi theo phía sau hai người, vừa đuổi vừa nói: "Ăn xong thì các người có thể hôn nhau, muốn hôn nhau thì mau ăn đi.”

Lâm Yến tỉnh dậy.

Cậu xoa xoa huyệt thái dương, cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, đã sáu giờ mười lăm.

Không biết có phải bị những cảnh trong giấc mơ ảnh hưởng hay không, Lâm Yến vẫn còn đang thật sự rất lo lắng làm sao có thể ăn hết một cây kẹo mút lớn như vậy.

Lo lắng một lúc, cậu lại tự thầm mắng chính mình vì sao lại ngốc nghếch như vậy.

Muốn hôn thì cứ trực tiếp mà hôn, sao lại phải ăn kẹo que xong mới hôn được? Lâm Yến nằm xuống nhắm mắt thêm một lúc, nhưng không ngủ tiếp được nữa, cậu dứt khoát đứng dậy đi rửa mặt, đi vào phòng tập tính chạy bộ một chút, sau đó là chờ Lục Tẫn thức dậy rồi cùng nhau đi ăn bữa sáng.

Phòng để đồ đã được cậu cải tạo thành phòng tập thể dục.

Lâm Yến đến trước phòng, lại thấy cửa đang mở hé, bên trong mơ hồ truyền ra một ít tiếng động.

Cậu đẩy cửa đi vào.

Chỉ thấy Lục Tẫn từ đâu ra trượt chân, cả người ngã về phía trước. Lâm Yến vừa định nói một tiếng "Cẩn thận", thì lại thấy Lục Tẫn đang ôm cái gì đó trong lòng, xoay mấy vòng rồi "ngã sấp xuống" ở trên mặt đất. Nhưng mà một điều kỳ lạ hơn nữa là, Lục Tẫn lại quay xuống mặt sàn rồi nhẹ nhàng hôn một cái.

Lâm Yến đứng nhìn anh, thật lâu sau cũng chưa thấy anh đứng dậy mà vẫn tiếp tục ngồi ở chỗ cũ khua tay múa chân, không nhịn được nữa, Lâm Yến đành gõ cửa: "Anh đang làm gì ở đây vậy?”

Lục Tẫn giật mình, nhanh chóng tháo tai nghe xuống: "Em đến đây từ khi nào vậy?”

Lâm Yến: “Từ lúc anh ôm không khí khiêu vũ.”

Lục Tẫn: "...”

Lục Tẫn không dám tưởng tượng ra những gì Lâm Yến đã thấy. Nhưng anh rất nhanh đã phản ứng trở lại, giống như không có chuyện gì xảy ra đứng lên: "Anh nhảy trên không, vận động toàn cơ thể.”

Lâm Yến chỉ nói "Ừm", cũng không biết là có tin hay không. Lục Tẫn ho khan một tiếng, nói: "Nhưng mà thật ra đây là bài tập dành cho hai người, em có muốn cùng anh tập thử hay không?”

Lâm Yến không thèm suy nghĩ trực tiếp từ chối: "Không muốn." Lục Tẫn cảm thấy giống như có một tia sét đánh vào giữa bầu trời xanh: "Vì sao lại không muốn?”

Lâm Yến đứng trên máy chạy bộ, điều chỉnh lại tốc độc: "Rất ngu ngốc." Lục Tẫn: "...”

Lục Tẫn ở một bên nhìn Lâm Yến chạy bộ.

Chạy được một lúc, cả người cậu thế mà chỉ đổ có chút mồ hôi, mặt cũng chỉ đỏ lên một chút.

Lâm Yến đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm rồi. Nhưng mà đây là lần đầu tiên cậu chạy bộ mà lại bị người mình thích nhìn như vậy.

Lâm Yến có chút không được tự nhiên nói: "Anh đừng nhìn em nữa." Cậu vừa chạy vừa điều chỉnh nhịp thở, nên khi nói như vậy, hơi thở của cậu có chút bị rối loạn.

Lục Tẫn đi đến trước mặt cậu.

Lâm Yến thở hổn hểnh: "?”

Lục Tẫn: "Lâm Yến.”

Lâm Yến: "Sao?”

Yết hầu của Lục Tẫn chuyển động: "Hay là em chạy nước rút đi? Thử thách giới hạn thể lực của mình xem sao?”

Lâm Yến: "Hả?”

Lục Tẫn vẫn rất nghiêm túc thuyết phục: "Lau đi mồ hôi, hướng thẳng về phía trước chạy không ngừng không nghỉ, đuổi theo bước chân của ánh mặt trời…" Lâm Yến: "Im miệng đi.”

Lục Tẫn khép miệng lại.

Lâm Yến dừng máy chạy bộ lại, bước chân cũng dần trở nên chậm rãi. Tay cậu vịn máy chạy bộ, cơ thể liền nghiêng về phía trức, để đến gần Lục Tẫn: “Anh đang dự tính cái kế hoạch gì vậy?”

Hơi thở của cậu vẫn còn có chút không được ổn định, nhiệt độ của hơi thở phả nhẹ vào bên môi của Lục Tẫn.

Lục Tẫn nhìn Lâm Yến đã ở sát bên, kế hoạch dự tính sẵn trong lòng sụp đổ. Kẹo mút cái mẹ gì, tập thể dục lại là cái bà nội gì nữa, biến hết đi. Trong mắt Lục Tẫn bây giờ chỉ có hình ảnh đôi môi hồng hào và mềm mại của Lâm Yến.

Lục Tẫn trực tiếp vươn tay ra, ôm lấy đầu của Lâm Yến, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Đại não của Lâm Yến “Oang” một tiếng, trống rỗng… Không giống như lúc cậu cắn môi của Lục Tẫn hôm qua, cảm giác đôi môi chạm vào nhau thật sự làm cho Lâm Yến run lên.

Lâm Yến bắt lấy cánh tay của Lục Tẫn, từ từ nhắm hai mắt lại. Một giây, hai giây, ba giây.

Lục Tẫn áp môi mình vào môi anh, không cử động.

Lâm Yến có chút kích động, muốn mở mắt ra xem có phải Lục Tẫn bây giờ lại đang tra Baidu hay không.

Ngay lúc cậu muốn mở mắt ra nhìn thì Lục Tẫn đã cử động.

Anh thận trọng nhúc nhích, động tác có chút ngốc nghếch, dường như hoàn toàn phụ thuộc vào bản năng.

Lâm Yến nắm chặt lấy tay Lục Tẫn, đáp lại nụ hôn của anh một cách vụng về. Hơi thở của bọn họ như đan xen vào nhau.

Môi của Lâm Yến rất mềm, Lục Tẫn không khống chế được những suy nghĩ sâu xa hơn loạn cào cào trong đầu, anh không cam lòng buông ra. Bọn họ đều không biết hôn như thế nào mới đúng.

Cứ đụng qua đụng lại, cũng không biết cách điều chỉnh hơi thở, cả hai đều gần như không thở nổi, đến lúc thực sự không chịu nổi nữa mới chịu tách ra. Lâm Yến thở hổn hển, khó khăn nuốt nước bọt, trong mắt còn vương lại một tầng hơi nước.

Lục Tẫn nhìn cậu một lúc, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống.

Không biết qua bao lâu, điện thoại trong túi quần của Lâm Yến rung lên. Lục Tẫn thả cậu ra, khẽ chà xát trên môi cậu: “Mới sớm như vậy mà ai đã gọi đến rồi thế?”

Chân Lâm Yến mềm nhũn, cậu dựa người vào tay vịn, mở điện thoại ra: “Là đồng hồ báo thức…”

Cậu tắt báo thức đi, không dám nhìn thẳng vào mặt Lục Tẫn. Tim Lâm Yến đang đập rất nhanh, giả vờ phủi phủi bụi trên điện thoại, cố gắng hồi phục lại hô hấp.

Lục Tẫn im lặng không lên tiếng, đi tới đi lui bên cạnh máy chạy bộ. Lâm Yến hỏi anh: “Không phải anh muốn tập nhảy sao?”

Lục Tẫn phản ứng chậm mất vài giây: “Không nhảy nữa, trước đó đều là vì…” Anh cảm thấy chuyện mất mặt này vẫn không nên nói ra thì hơn, lập tức ngậm miệng.

Lâm Yến: "Vì cái gì?”

Lục Tẫn nghĩ nghĩ, không muốn lừa dối cậu, anh nhỏ giọng nói lại kế hoạch của mình.

Lâm Yến: ". . .”

Cậu hỏi: “Ngu ngốc như vậy, anh muốn lãnh án bao nhiêu năm?” Lục Tẫn khó xử nói: “Anh nghĩ làm như thế sẽ khiến em cảm nhận được sự thú vị khi vượt qua thử thách, em sẽ vui hơn khi hôn môi…”

Lâm Yến mặt không cảm xúc: “Thế thì để em đặt giùm anh một cái định mức.” Lục Tẫn: “Em không thể, anh sẽ tự tay xóa bỏ nó.”

Lâm Yến: “…”

Mặt dày thật.

Lục Tẫn gãi gãi mặt, xấu hổ nói: “Thế kĩ thuật hôn của anh có tốt không?” Lâm Yến nghĩ, câu này mà anh còn phải hỏi à.

Nhưng cậu không nỡ đả kích bạn trai mình: “Vẫn còn cần phải cải thiện nữa.” Lục Tẫn có chút đăm chiêu: “Đã hiểu, anh sẽ chăm chỉ tập luyện thật tốt.” Lâm Yến đỏ mặt, cậu nhắm hai mắt lại: “Ồ.”

Lục Tẫn xoa xoa đầu Lâm Yến: “Nếu em còn muốn chạy nữa thì để anh đi làm đồ ăn sáng, ăn bữa sáng xong anh sẽ bắt đầu luyện tập.”

Lâm Yến suýt chút nữa bị sặc nước miếng: “Gấp như vậy sao?” Lục Tẫn: “Làm quen dần trước đi.”

Lâm Yến: “Ừm…”

Lâm Yến ở lại trong phòng tập đợi thêm một chút nữa.

Cậu không chạy bộ, cũng không tập thêm gì nữa, mà chỉ đứng trước cửa sổ nhìn ra xa.

Mãi cho đến khi Lục Tẫn gọi cậu, cậu vỗ nhẹ lên mặt mình để làm giảm bớt nhiệt độ, rồi mới đi ra ngoài.

Trong nhà của Lâm Yến cái gì cũng không có, Lục Tẫn đành xuống lầu mua tạm vài món.

Bánh bao hấp, bánh quẩy, trứng luộc, sữa được anh bày ra đầy cả một bàn. Lâm Yến thuận tay cầm lấy trứng gà lên, không tập trung nhìn sang Lục Tẫn bên kia.

Đợi lát nữa Lục Tẫn còn muốn hôn cậu sao?

Mặc dù kỹ thuật hôn của Lục Tẫn rất tệ nhưng hôn môi với người mình thích thì ai mà chẳng thích… Cũng không phải là không được… Lâm Yến tự trấn an bản thân, chuẩn bị tâm lý đầy đủ.

Sau đó, cậu nhìn thấy Lục Tẫn đang đứng trước gương, mím môi, nặn hai bên má cố áp môi vào nhau.

Lâm Yến: “Anh đang định làm gì vậy?”

Lục Tẫn mơ hồ không rõ nói: “Tập hôn môi nha.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...