Thay Cầu Vồng Bên Em
Chương 84: Tai Nạn
Ngược lại với Hải Hoa. Trong nhà Hiển Hi lúc này đầy ắp tiếng cười đùa vui vẻ."Mẹ ơi, hai ngày nữa là sinh nhật Hải Hoa rồi, con phải tặng quà gì cho bạn ấy đây hả mẹ?"Người mẹ đang cắm hoa niềm nở nhìn xuống cô con gái tăng động đang cười tít cả mắt."Thế bạn con thích gì?"Hiển Hi đưa tay lên cằm đăm chiêu một hồi, cuối cùng nhìn thấy bông hoa hồng trên tay mẹ thì vui sướng."Con biết rồi, Hải Hoa thích hoa nhất. Con thấy bạn ấy thường hay say mê ngắm hoa trong trường.""Phải rồi, hay là để con vẽ một bức tranh Hải Hoa đứng giữa khung cảnh đầy sắc hoa bảy màu tặng cho bạn ấy được không mẹ?"Người mẹ ánh mắt rạng rỡ cúi xuống cưng nựng mà véo cái má phúng phính đáng yêu của cô bé nhỏ trước mặt."Đảm bảo bạn con sẽ rất thích món quà siêu đáng yêu này."Người bố nụ cười vui sướng bước vào."Tin mừng đây, bức tranh mây cầu vồng của Hiển Hi đã đạt được giải trong cuộc thi" bé vẽ ", vừa nãy người đánh giá cuộc thi đã gọi điện cho ba đấy."Hi nghe vậy cực kỳ ngạc nhiên."Có thật vậy không ba?"Người mẹ vui mừng ôm lấy Hiển Hi bế lên hôn chụt lên má hồng."Con của mẹ giỏi quá cơ, còn được giải nhất luôn."Trong nhà lại rộn lên ngân nga tiếng cười đùa.Chiều hôm ấy, mưa lâm râm, mưa phảng phất một nỗi niềm miên man dây dưa không dứt, màu mây u ám không khí xe lạnh từng đợt.Mẹ ơi nhanh lên, trời sắp mưa rồi này. Hiển Hi vội vã kéo lấy tay mẹ chạy vào trong ô tô.Người phụ nữ trong xe có gương mặt ôn hòa thân thiện nhìn hai người ngồi phía sau thở hổn hển vì chạy vội mà mỉm cười.Mẹ Hiển Hi nhìn người phụ nữ đang cầm lái thì cười rạng rỡ."Làm phiền bồ quá, tài xế của mình hôm nay bận đột xuất nên không có ai đón cả."Người phụ nữ mỉm cười."Có gì đâu, đây là công việc của mình mà."Hiển Hi vui vẻ ngước đôi mắt tròn xoe của mình lên nhìn người phụ nữ."Cô ơi, hôm nay Hải Hoa không đến ạ?""Hải Hoa con bé nói bận học bài nên không đến được.""Vâng!"Hiển Hi cụp đôi mắt long lanh của mình xuống, có hơi buồn và hụt hẫng vì hôm qua Hải Hoa hứa sẽ tham dự cùng cô.Trên xe. Cô trấn tĩnh lại tinh thần vui tươi ban đầu, nhìn người mẹ cười hi hí. Người mẹ nghe tiếng cười độc lạ của cô con gái thì nhướn mày."Hiển Hi, con tuổi ngựa hay sao lại cười như ngựa vậy?""Mẹ nhìn này!"Hiển Hi lấy trong cặp ra một bức chân dung của người phụ nữ, vài nét cơ bản tuy vẫn còn non nớt của trẻ nhỏ nhưng đã thể hiện lên nét đẹp giản dị mà tinh tế của người phụ nữ trong tranh ấy."Đố mẹ biết đây là ai?"Người mẹ vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay cô con gái đáng yêu đang vẽ mình, bà ngạc nhiên hòa cùng cảm động."Chà, đây là ai đây nhỉ? Người phụ nữ trong tranh này đẹp ghê cơ."Hiển Thi bụm miệng cười híp mắt."Mẹ tự khen mình cơ đấy."Mẹ Hải Hoa nhìn hai mẹ con cười đùa vui vẻ, thân thiết với nhau như thế lòng cũng mang cảm giác ngưỡng mộ, bà cũng muốn mình với Hải Hoa có thể trò chuyện cởi mở hòa đồng với nhau như thế.Buồn là con bé quá mức tiêu cực, lúc nào cũng nghĩ đến những điều muộn phiền khiến bà càng thêm chua xót bực bội.Tầm nhìn của bà lúc mờ lúc tỏ, nguyên do làm việc quá độ và thức khuya quá nhiều khiến cơ thể gầy yếu mỏng manh của bà không chống cự được mà kiệt quệ.Vì thế khi có một chiếc xe bất ngờ chạy ngang qua, bà vô thức giật mình mất tay lái tông mạnh vào cây to ven đường, chiếc xe mất đà lao cuồn cuộn xuống dốc đầy cây, va hết cây này đến cây khác cuối cùng là va mạnh vào một cây lớn phía trước.Khói đen của xe bốc lên, thân hình chiếc xe dị dạng móp méo và cửa xe vỡ tan tành. Thi thể của nữ tài xế bị văng va ngoài, tình trạng thê thảm đến mức nhìn cũng không dám.Bên trong xe, người mẹ bao bọc cứng lấy cơ thể cô bé nhỏ, đè chồng lên cô, máu của bà lan tràn khắp nơi khiến áo quần và toàn thân của Hiển Hi nhuộm đầy màu máu đỏ.Lúc này, Hiển Hi đau đớn nhức nhói toàn cơ thể, mãi một lúc lâu mới gắng hết sức mở mắt ra.Cô vẫn chưa rõ là chuyện gì vừa xảy ra. Tất cả đối với cô như một trận cuồng phong khủng khiếp khiến chiếc xe rung lắc dữ dội.Mở mắt ra thứ chào đón cô là màu máu đỏ tanh nồng ướt át. Trong tư thế bất động của người mẹ vẫn ôm chặt lấy cô, bảo bọc chở che.Tầm nhìn Hiển Thi dần dần rõ ràng. Hình ảnh trước mắt quá sức chịu đựng của một cô bé nhỏ chỉ mới bảy tuổi.Cô kinh hoàng với hình ảnh trước mắt, không thể chấp nhận sự thật. Muốn hét lên một tiếng thất thanh, nhưng cơn đau đến tận xương tủy khiến trước mắt cô tối sầm lại, lần nữa chìm vào bóng đen vô tận.Đến khi mơ màng mở mắt ra, cô không hề hay biết đã ba ngày trôi qua. Trong ba ngày ấy đã xảy ra những gì? Đã có chuyện gì xảy ra?Cơn đau ấy vẫn cứ dai dẳng không dứt. Hiển Hi trong cơn mờ mịt nhìn thấy ba và một y tá mở to mắt nhìn mình với vẻ ngạc nhiên quá đỗi."..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương