Thay Chị Lấy Chồng
Chương 101: Tôi Sẽ Cho Em Những Điều Tốt Đẹp Nhất, Để Từ Nay Về Sau Em Sẽ Không Thể Rời Bỏ Tôi Được Nữa
CHƯƠNG 101: TÔI SẼ CHO EM NHỮNG ĐIỀU TỐT ĐẸP NHẤT, ĐỂ TỪ NAY VỀ SAU EM SẼ KHÔNG THỂ RỜI BỎ TÔI ĐƯỢC NỮA Vài ngày sau đó, tôi đều ở căn nhà tại Số 01 Vĩnh An của Lý Hào Kiệt. Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ là, mặc dù hôm nào Lý Hào Kiệt cũng yêu cầu tôi và anh ấy ngủ chung với nhau, nhưng lại không phát sinh bất cứ quan hệ nào. Lúc Lý Hào Kiệt đi làm, thông thường đều có người giúp việc ở trong nhà, tôi không gọi sẽ không xuất hiện. Tôi tra xét khắp trong ngoài phòng của anh ấy, cũng không phát hiện thấy dấu vết Tống Duyên Minh từng tới đây. Chẳng lẽ, mấy lần Tống Duyên Minh xuất hiện, đều không tới nhà của Lý Hào Kiệt? Vậy rốt cuộc chị ta đến chỗ của ai? Sau khi chắc chắn không phải chị ta tới nhà Lý Hào Kiệt, tôi bèn quyết định ban ngày sẽ ra ngoài đi dạo, thử tìm công việc nào đó. Mặc dù đã đến tháng ba nhưng tiết trời vẫn hơi lạnh, trong nhà lại đã ngừng sử dụng hệ thống sưởi ấm, ngẩn ngơ một chỗ lâu cũng cảm thấy lạnh buốt. Buổi sáng hôm đó, tôi thức dậy chờ Lý Hào Kiệt ra ngoài. Thế nhưng dù đã ăn sáng xong mà anh ấy vẫn ngồi đó, dường như không hề có ý muốn đi. “Anh không đi làm sao?” Tôi ngồi ở đầu bàn ăn đối diện, hỏi anh ấy. Anh ấy tao nhã dùng khăn giấy chấm chấm khoé miệng, nhìn tôi, rồi trả lời bằng nét mặt dịu dàng, “Hôm nay là cuối tuần, anh sẽ ở bên em.” Ở bên tôi? “Ừm, cơm nước xong anh sẽ đưa em ra ngoài chơi.” Lý Hào Kiệt cười bảo. “Ra ngoài chơi?” Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, hơi nghi ngờ, “Đi đâu?” “Bí mật.” Người đàn ông lộ ra dáng vẻ vô cùng thần bí. Có lẽ vì gần đây tôi vẫn luôn duy trì trạng thái cảnh giác với Lý Hào Kiệt, nên khi anh ấy đối xử như vậy lại càng khiến tôi cảm thấy không thích ứng được. Nhưng tôi cũng không nhiều lời. Dẫu sao đã làm tình nhân, thì phải có dáng vẻ của tình nhân. Sau khi ăn xong, tôi thay một bộ đồ khác rồi trang điểm nhạt, lúc ra ngoài, Lý Hào Kiệt đã mặc quần áo xong. Đang ngồi uống trà trên ghế salon. Thấy tôi đi ra, anh ấy quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới, rồi thoáng lộ ra nét mặt tán thưởng, nói: “Rất đẹp.” Tôi không trả lời, bởi tôi tự mình biết mình. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người đẹp gì đó. Lý Hào Kiệt lái xe, đưa tôi tới một sân bay tư nhân cách Vĩnh An không xa, lúc chúng tôi đi vào sảnh chờ, trông thấy trong sân bay có rất nhiều máy bay đang đỗ, phía trên vẽ đủ loại kiểu dáng ký hiệu. Vừa nhìn đã biết là tới từ các công ty khác nhau. Lý Hào Kiệt dẫn tôi tới bên cạnh một chiếc máy bay cỡ vừa, tôi liếc mắt một cái đã nhận ra phía trên có gắn logo của tập đoàn Hào Thiên. “Chúng ta phải ra nước ngoài sao?” Tôi có hơi bất ngờ. Đến đâu mà cần phải đi bằng máy bay chứ. Lý Hào Kiệt gật đầu, giải thích với tôi, “Cũng không xa lắm đâu, đi rồi thì em sẽ biết.” Tuy rằng vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng tôi cũng hiểu, nếu Lý Hào Kiệt muốn đem tôi đi bán, thì dù tôi có truy hỏi đến cùng cũng chẳng có ích gì. Đây là lần đầu tiên tôi được đi máy bay tư nhân. Trong buồng phi cơ lớn như vậy chỉ có vài chỗ ngồi, thêm cả một cái TV rất lớn, phía sau có phòng tắm và cả phòng ngủ đơn dùng để nghỉ ngơi. Tôi dạo qua máy bay một vòng, rồi thoả mãn ngồi trên một cái ghế nằm, ngẩn người nhìn trần nhà. Lý Hào Kiệt đi tới bên cạnh, cúi đầu nhìn tôi, thâm tình chăm chú, “Đang nghĩ gì thế?” “Nghĩ đến Tống Duyên Minh.” Tôi nhìn về phía anh ấy, trả lời. Người đàn ông sau khi nghe xong đáp án của tôi, rõ ràng cảm thấy hơi kinh ngạc. Không đợi anh ấy nói, tôi đã giải thích trước, “Rốt cuộc em cũng hiểu vì sao chị ta và những người phụ nữ kia lại phí hết tâm tư muốn được gả cho những người có tiền giống các anh rồi, đi bằng loại phương tiện giao thông thế này, cho dù đi đâu, cũng sẽ không cảm thấy bị giày vò nhỉ?” Mặc dù nhà họ Tống cũng có tiền, nhưng còn chưa tới trình độ có thể mua được máy bay tư nhân. Lý Hào Kiệt ngồi trên tay vịn chiếc ghế tôi đang ngồi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén mái tóc ngắn của tôi, “Người ta đều nói từ tiết kiệm sang xa hoa rất dễ, mà từ xa hoa sang tiết kiệm rất khó, sau này anh sẽ cho em những thứ tốt đẹp nhất, để từ giờ trở đi em sẽ không rời bỏ anh được nữa.” “Vậy em cũng chỉ là không rời bỏ tiền của anh được mà thôi.” “Không rời bỏ được tiền cũng có thể.” Lời của anh ấy khiến tôi ngẩn ra, tôi nghiêm túc nhìn Lý Hào Kiệt, đột nhiên cảm thấy hình ảnh của anh ấy trong lòng mình lại có chút mơ hồ không rõ ràng. Anh ấy đã từng là một kẻ cao xa vời vợi; Tôi yêu anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy. Sau đó đủ mọi loại chuyện xảy ra, tôi Tôi hận anh; Thế nhưng bây giờ khi đối mặt với tôi, anh ấy lại lộ ra dáng vẻ hèn mọn. Lý Hào Kiệt nhìn người đang đờ ra, khuôn mặt đẹp trai dễ nhìn đến vậy, môi mỏng cong lên thành một đường tao nhã, hỏi tôi, “Sao vậy? Bị anh mê hoặc rồi hả?” “Không có.” Tôi chẳng hiểu sao mà lại đỏ mặt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, mất tự nhiên nói, “Vậy lúc nào anh cũng phải có tiền mới được.” “Yên tâm, lúc nào anh cũng sẽ có tiền, sẽ luôn cung phụng em giống như một nữ hoàng.” Anh ấy không nói công chúa. Mà là nữ hoàng. Không biết là do tôi ngu hay vì sao, mà Lý Hào Kiệt bao giờ cũng có thể chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng tôi. Khiến trong lúc lơ đãng, lòng thù hận tôi tích góp từng chút một đã bị phai mất hơn phân nửa. Máy bay rất nhanh đã cất cánh. Tôi an vị nằm ngủ trên ghế nằm. Lúc tỉnh lại lần nữa, bên ngoài cửa sổ vạn dặm không mây, là biển cả xanh thẳm mênh mông bát ngát. “Tỉnh rồi à?” Giọng nói của Lý Hào Kiệt từ bên tai truyền tới. Tôi ngoảnh đầu lại, thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế nằm bên cạnh mình, trên tay cầm một quyển báo tài chính kinh tế. Mà trên chiếc bàn trước mặt anh ấy, đã đặt một xấp báo rồi. “Đây là đây?” Tôi dụi mắt, mơ mơ màng màng hỏi anh ấy. “Gần tới rồi, em sẽ biết sớm thôi.” Lý Hào Kiệt trả lời. Quả nhiên, máy bay rất nhanh đã đáp xuống một sân bay, sau đó chúng tôi lại chuyển sang một chiếc du thuyền, rồi mới đặt chân lên một hòn đảo nhỏ. Bất kể là sân bay trước đó, hay là hòn đảo nhỏ này, đều vô cùng ấm áp. Tôi cầm áo khoác trong tay, dù bên trong mặc một chiếc váy tay lửng cũng đủ khiến tôi cảm thấy nóng nực vô cũng. “Đây là…” “Trước đây anh đã mua hòn đảo nhỏ này, biết em ở nhà sợ lạnh cho nên dẫn em đi nghỉ.” Lý Hào Kiệt vừa nói, vừa vươn tay về phía tôi, nhìn thoáng qua giày cao gót dưới chân tôi, rồi bảo, “Anh đã bảo người trông giữ đảo này sửa sang lại cát ở đây rồi, vô cùng mềm mịn, em có thể đi chân trần.” Quả thực, giày cao gót không thích hợp đi trên cát. Tôi đá giày cao gót qua một bên, đi chân trần trên cát. Thực sự giống như lời anh ấy nói, cát ở nơi này vô cùng nhẵn nhụi, mềm mại. Lúc này ở đây đã gần chạng vạng, ánh mặt trời vừa phải, không quá chói chang. Lý Hào Kiệt thấy tôi đi về phía bãi biển, kéo tôi lại, “Đừng đi nữa, ăn cơm trước đã, sau đó anh sẽ đi dạo cùng em.” “Được.” Tôi gật đầu. Hòn đảo nhỏ này không lớn, diện tích xấp xỉ gấp đôi khu nhà ở Số 1 Vĩnh An. Nhà hàng của hòn đảo nằm ở ngay bên cạnh bãi biển. Lúc tôi và Lý Hào Kiệt ăn cơm, trông thấy mặt trời từ từ lặn về Tây, cuối cùng biến mất dưới đáy biển. Phong cảnh như vậy quả thực tuyệt vời. Sau khi ăn xong, Lý Hào Kiệt đưa tôi vào phòng, để tôi thay bộ quần áo anh ấy đã chuẩn bị từ trước. Tôi tiện tay lật một cái, lại phát hiện nếu không phải là bikini thì là áo chống nắng mỏng nửa xuyên thấu. “Những thứ này…” Tôi nhấc phần trên của một bộ bikini lên chất vấn Lý Hào Kiệt, lại bị anh ấy ôm lấy từ sau lưng. Người đàn ông khẽ hôn một cái lên đỉnh đầu tôi, dùng giọng điệu mập mờ nói, “Nơi này ngoại trừ người trông giữ đảo thì chỉ có anh, nên em cứ mặc đi. Em mặc thứ này chỉ có một mình anh nhìn thấy thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương