Thay Chị Lấy Chồng
Chương 111: Anh Ấy Lấy Ai, Tôi Cũng Không Làm Phiền
CHƯƠNG 111: ANH ẤY LẤY AI, TÔI CŨNG KHÔNG LÀM PHIỀN “Tôi?” Tôi có hơi ngạc nhiên. “Chính xác, liên quan đến anh hai nhà tôi, Lý Hào Kiệt!” Ngô Tiến An gật đầu rất nhanh. Dù tôi có hơi hiếu kỳ, nhưng nhớ tới Khương Thanh ghét hắn ta nên vẫn nói: “Bỏ đi, tôi và anh ấy không còn liên quan gì đến nhau nữa cả.” Lần này là tôi kéo Khương Thanh bỏ đi. Nhưng Khương Thanh lại đứng sững lại nói: “Anh nói đi, là chuyện gì?” Thấy Khương Thanh dao động, Ngô Tiến An lại có voi đòi tiền nhướn mày lên: “He, đây là bí mật của gia đình anh đấy. Em muốn biết thì chí ít phải dùng tên để trao đổi.” Hắn ta ngừng một lúc rồi bổ sung một câu: “Còn số điện thoại nữa.” “…” Khương Thanh nghe xong chỉ liếc mắt khinh thường một cái. Tôi kéo Khương Thanh bỏ đi: “Không cần đâu, tôi không còn muốn biết tin tức gì về anh ấy nữa rồi.” Khương Thanh bất động. Lúc này, người đẹp mặt giả bên cạnh Ngô Tiến An cuối cùng đã không thể nhìn tiếp được nữa, cô ta chỉ vào Khương Thanh mắng: “Một người phụ nữ như cô sao lại có nhiều thủ đoạn vậy hả? Lại còn lạt mềm buộc chặt nữa, được cậu Ngô xin số điện thoại là diễm phúc của cô đấy!” Cô ta nói xong lại kéo lấy cánh tay của Ngô Tiến An nũng nịu: “Cậu Ngô, anh xem cô gái này không nể mặt anh gì cả, còn không ngoan bằng một phần nghìn của em nữa. Chúng mình đi đi.” Khương Thanh nhìn cô gái đó một cái, dường như cô ấy do dự một lúc rồi rút một cái danh thiếp từ trong túi xách ra đưa cho Ngô Tiến An: “Anh nói đi.” Cô gái mặt giả đó lập tức sốt sắng! Cô ta cũng nhìn ra sự hứng thú của Ngô Tiến An hoàn toàn không đặt lên người mình, bây giờ Khương Thanh đưa danh thiếp cho hắn rồi, không phải cô ta đã hoàn toàn hết vai sao? Ngô Tiến An quả thực không còn chú ý đến cô ta nữa. Sau khi cầm lấy tấm danh thiếp, Ngô Tiến An cẩn thận xem một lượt rồi cười thỏa mãn: “Tiếp viên hàng không à? Không tệ.” “Có thể nói rồi chứ.” Khương Thanh hỏi hắn. Ngô Tiến An nhìn ngó xung quanh: “Ở đây đông người, bên cạnh có một quán cà phê cũng được. Anh có thẻ VIP ở đó, chi bằng chúng ta qua đó ngồi vừa uống cà phê vừa nói chuyện đi?” “Không cần đâu.” “Được.” Tôi và Khương Thanh cùng nói nhưng đáp án lại khác nhau. “Được, đi thôi!” Ngô Tiến An tự động loại bỏ câu nói của tôi. Người đẹp mặt giả đó thấy Ngô Tiến An muốn dẫn chúng tôi đi thì có hơi nóng nảy: “Vậy còn em thì sao? Em cũng muốn đi!” Lúc này Ngô Tiến An cuối cùng cũng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, hắn rút cánh tay mình từ hai tay của cô gái đó ra, rồi nhìn nhân viên bán hàng trên quầy ban nãy nói: “Gói hết mấy bộ đồ mà cô ấy vừa thử ban nãy lại.” Người đẹp mặt giả tưởng Ngô Tiến An muốn đưa cô ta đi theo nên mỉm cười ngọt ngào: “Em biết cậu Ngô sẽ không bỏ em lại mà.” Cô ta vừa dứt lời thì Ngô Tiến An đã nói tiếp: “Cô cầm mấy bộ đồ rồi đi đi, nếu không tôi không trả tiền quần áo cho cô nữa đâu.” Người đẹp mặt giả ngây ra, nhưng cô ta cũng không ngốc. Dù trong mắt cô ta cực kỳ không cam tâm, ánh mắt cô ta nhìn Khương Thanh đầy đố kỵ và ganh ghét. Nhưng cô ta vẫn lựa chọn bỏ đi. Trước lúc đi, cô ta vẫn lưu luyến không rời nhìn Ngô Tiến An rồi thút thít nói: “Cậu Ngô, người ta đợi anh liên lạc lại nhé.” Ngô Tiến An chẳng thèm nhìn cô ta đến một cái. Hắn dẫn chúng tôi đến quán cà phê. Dùng thẻ VIP của hắn ta, chúng tôi ngồi trong một phòng riêng trên tầng hai. Sau đó để nịnh nọt Khương Thanh, Ngô Tiến An chủ động giới thiệu với chúng tôi về bảng hiệu của chỗ này, cà phê Jamaica Blue Mountian, tiếp theo là đến đẳng cấp của cây cà phê. Hắn ta thao thao bất tuyệt không ngừng. Khương Thanh nghe xong chỉ nói bốn chữ: “Mocha, cảm ơn.” Ngô Tiến An có hơi lúng túng, hắn lại hỏi tôi. Tôi lắc lắc đầu: “Bình thường tôi không hay uống cà phê, cho tôi hồng trà là được rồi.” Cuối cùng Ngô Tiến An cũng không gọi loại cà phê mà hắn giới thiệu, mà chọn cà phê mocha giống Khương Thanh. Đợi nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Khương Thanh hỏi: “Anh nói đi, có chuyện gì?” Ngô Tiến An nhìn tôi rồi nói: “Có khả năng anh tôi sẽ không kết hôn với chị cô nữa.” Tôi vốn không ngạc nhiên với lời nói của hắn, mà còn bổ sung thêm một câu: “Tin tức của anh lạc hậu rồi, Tống Duyên Minh đã mang thai.” “Tôi biết.” Mặt Ngô Tiến An vênh lên: “Không phải tôi đã nói là những chuyện của anh hai dường như tôi đều biết hết hay sao.” “Thế sao lại không kết hôn cho được?” Khương Thanh hỏi giúp tôi. Sau đó, Ngô Tiến An bắt đầu nói không ngớt. Cái chính là ngày trước vì mẫu trang phục mà Tống Duyên Minh thiết kế được trong giới hết mực khen ngợi, Lý Nam Hào cảm thấy chị ta rất có năng lực. Cho nên chuyện kết hôn này dù khá hoang đường, nhưng ông vẫn chấp nhận. Kết quả tôi tung chuyện đạo nhái của Tống Duyên Minh ra. Thêm nguyên nhân cái chết của nhà thiết kế Trần Linh được phơi bày, có ẩn tình khác. Lúc cảnh sát điều tra hình như cũng có chút liên quan đến Tống Duyên Minh. Dẫn đến ấn tượng của Lý Nam Hào với Tống Duyên Minh từ tốt chuyển thành cực xấu. Bây giờ Lý Nam Hào đang tìm cho Lý Hào Kiệt một mối khác rồi. “…” Nghe xong tôi trầm mặc mấy phút mới nói: “Rất tốt.” “Hả?” Ngô Tiến An không dám tin vào phản ứng của tôi: “Không phải cô với anh tôi yêu nhau đến chết đi sống lại à? Sao nghe thấy tin tức này cô lại chẳng bất ngờ tẹo nào thế?” “Ai bảo hai người họ yêu nhau đến chết đi sống lại.” Tôi chưa nói gì, Khương Thanh đã giành nói trước: “Còn không phải là anh hai nhà anh mặt dày mày dạn bám lấy Duyên Khanhsao!” “Đừng nói linh tinh!” Nghe thấy Khương Thanh nói như vậy, Ngô Tiến An cũng không còn vui vẻ nữa: “Anh tôi ưu tú như vậy, đừng nói là Vĩnh An, những người muốn gả cho anh ấy trong cả nước này mà xếp hàng thì có thể xếp từ đây đến Paris đấy!” “Vậy thì quá tốt rồi.” Tôi biết Khương Thanh muốn nói thay cho tôi, nhưng tôi đã giành nói trước: “Phiền anh mau chóng chuyển lời cho anh ấy, đừng có đến quấn quít lấy tôi nữa.” “Nói hay đấy!” Khương Thanh đập bàn một cái rồi kéo tôi bỏ đi. Nhìn là biết Ngô Tiến An rất sùng bái Lý Hào Kiệt, bây giờ nghe chúng tôi nói như vậy chắc hắn ta đang tức điên lên rồi, nên không đuổi theo nữa. Chúng tôi bước ra khỏi quán cà phê, Khương Thanh nhìn tôi một cái: “Em thấy sao?” “Rất tốt, em được giải thoát rồi.” Tôi không chút do dự thốt lên một câu. “Đừng tự lừa mình dối người.” “Đâu có đâu.” Tôi cụp mắt xuống trầm mặc một lúc: “Thật ra bây giờ em ở bên cạnh anh ấy cũng chỉ là muốn báo thù Tống Duyên Minh thôi, chỉ cần anh ấy không lấy Tống Duyên Minh thì cưới ai em cũng không làm phiền và em cũng sẽ vạch rõ ranh giới với anh ấy.” “Nếu anh ta cứ quấn lấy em không buông thì sao?” “… Anh ấy sẽ không làm thế đâu.” Đến tôi cũng không chắc chắn lắm. Nhưng gần đây Lý Hào Kiệt không hề liên lạc với tôi, không phải là anh đã quyết định từ bỏ rồi sao? Dù một thời gian dài lúc trước anh luôn ở trước cổng công ty chờ tôi. Hôm đó tôi và Khương Thanh đi đến một trung tâm thương mại khác mua quần áo và ăn tối. Khoảng hơn chín giờ tối, chúng tôi mới ai về nhà nấy. Về đến nhà, tôi thu dọn phòng một chút. Trước lúc đi ngủ, tôi lấy lọ mỹ phẩm dưỡng da mà Khương Thanh giới thiệu ra, đang chuẩn bị thoa lên da theo lời chỉ dẫn của nhân viên spa hôm nay. “Cộc cộc cộc.” Một tràng tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào. Trái tim tôi đột nhiên hơi căng thẳng. Trong đầu chỉ có thể nghĩ đến một người… “Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa. Rất khẽ. Lúc tôi đang phân vân không biết có nên trả lời hay không thì nghe thấy người bên ngoài nói: “Cô có nhà không? Tôi là Lý Trọng Mạnh.” Biết là anh ta, trái tim tôi không khỏi trùng xuống. Mở cửa ra, tôi nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đang mặc một thân đồ ở nhà. Một chân anh ta giẫm lên mặt đất, còn một chân thì khẽ chạm xuống như không dùng lực.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương