Thay Chị Lấy Chồng
Chương 428: Cô Cút Ngay Cho Tôi! Ông Đây Không Cần Cô Thương Hại!
CHƯƠNG 428: CÔ CÚT NGAY CHO TÔI! ÔNG ĐÂY KHÔNG CẦN CÔ THƯƠNG HẠI! Tôi đứng ngay cửa, đang do dự không biết có nên đi vào hay không, lại nghe Lâm Tuyền nói: “Anh có điên hay không, anh vì cô ta đến mạng sống cũng không cần? Cô ta có cái gì tốt, có ma lực gì, đáng giá để anh làm như vậy à?” Giọng của Lâm Tuyền rất lớn, như đang hét lên, âm thanh theo khe cửa xông ra ngoài, vang vọng khắp cả hành lang. Tôi giật mình một cái, sợ cô ấy đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng nép sau cửa.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé! Nhưng mà, cô ấy hình như cũng không định làm vậy. Ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng của Lý Hào Kiệt, tuy rất nhỏ, nhưng trong hành lang yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng. Hắn chỉ nói hai chữ, “Đáng giá.” Giọng nói dứt khoát, không có chút do dự. Tim tôi như bị ai hung hăng đâm một cái. Lâm Tuyền tức giận, “Thế nhưng anh làm nhiều như vậy, người ta một chút cũng không biết, cho rằng chỉ cần mình mở họp báo thì mọi chuyện liền được giải quyết, còn cảm thấy dựa vào chính mình đi lên đỉnh cao sự nghiệp.Anh sau lưng làm nhiều việc đến vậy, bây giờ ngay cả mạng sống chút nữa cũng không còn. Rốt cuộc anh đang làm cái gì!” Tôi đứng ngay cửa, nghe bọn họ nói chuyện, khiếp sợ không thôi. Nói vậy là sao? Chẳng lẽ chuyện lần trước được giải quyết không phải vì cuộc họp báo của tôi? Lý Hào Kiệt cũng ra tay giúp đỡ? “Đây là chuyện của tôi.” Giọng Lý Hào Kiệt truyền ra từ phòng bệnh: “Liên lụy cô ấy là tôi, tôi cũng đã nói với cô từ trước rồi, mọi chuyện đều là tôi trêu chọc cô ấy, không liên quan đến cô ấy, nhưng cô không nghe, không tin, nhất định phải ra tay, tôi cũng không thể làm ngơ được.” Âm thanh có chút khàn khàn suy yếu. Rõ ràng là anh còn chưa hoàn toàn bình phục. Tôi lại nhìn, Lâm Tuyền siết tay lại thành nắm đấm, nói: “Anh cho rằng bây giờ biến thành cái dạng này, đứng cũng đứng không nổi, nửa đời sau thành kẻ tàn phế, cô ta sẽ thèm quan tâm anh sao? Chỉ sợ giờ này đã sớm co giò mà chạy!” “Đó cũng là chuyện của chúng tôi!” Giọng Lý Hào Kiệt lạnh lẽo. Tôi biết rõ, giờ phút này trong lòng anh chắc chắn vô cùng thống khổ. Lâm Tuyền cười lạnh, “Được lắm... Anh tiếp tục bảo vệ đi. Lần tới, tôi sẽ không để cô ta sống nữa, để xem anh như vậy, còn có cách nào bảo vệ cô ta!” Những gì cô ta nói khiến tôi căng thẳng. Nhưng ngay sau đó lại nghe Lý Hào Kiệt nói: “Nếu cô ấy chết, tôi chẳng những không để cô sống, mà cả nhà cô, thậm chí cả Lâm thị cũng phải chôn cùng, cho dù tôi có xuống địa ngục cũng không hối tiếc. Nếu cô cảm thấy tôi không làm được, ngay lúc này có thể thử xem?” Âm thanh Lý Hào Kiệt vẫn còn khàn khàn, nhưng cho dù không nhìn thấy mặt anh, tôi cũng biết chắc chắn giờ phút này anh vô cùng kiên định. Giống như, chỉ cần anh nói được, thì sẽ làm được. Lâm Tuyền đưa lưng về phía tôi, giống như bị giật mình. Cứ đứng im như vậy, không nói một lời. Ngay khi tôi cho rằng cô ta sẽ nói gì đó, người phụ nữ ấy đột nhiên quay người rời khỏi. Tôi chưa kịp trốn đi, cô ta đã mở cửa. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Tuyền rõ ràng sửng sốt một chút, gương mặt càng âm trầm mà bỏ đi. Lý Hào Kiệt nằm trên giường bệnh cũng trông thấy tôi. Trong lòng còn có nhiều thắc mắc, nhưng tôi biết, vào lúc này không nên hỏi nhiều, chỉ có thể đem nghi ngờ dẹp qua một bên, vờ như cái gì cũng không biết, đẩy cửa bước vào. Lý Hào Kiệt nằm trên giường nhìn tôi, đã lâu rồi không trông thấy anh, không biết có phải ảo giác hay không, anh dường như gầy đi một ít. Hai gò má như đao gọt, giờ phút này tiều tụy mà lõm vào, nhìn qua rất gầy. “Cô tới đây làm gì?” Lý Hào Kiệt nhìn tôi đi vào, thần sắc so với vừa rồi cũng không khác biệt lắm. Thậm chí, giống như còn lạnh lùng hơn lúc nãy. Nhìn tôi như một người dưng xa lạ. Ánh mắt này của anh, khiến tim tôi như thắt lại. Nhưng trải qua nhiều lần bị anh đẩy ra xa như vậy, tôi cũng dần hiểu rõ, mục đích của những lần anh đối xử lạnh nhạt với tôi, chẳng qua là vì muốn đuổi tôi đi. Lần này, cũng vậy. Nhưng mà, lần này tôi sẽ không đi đâu hết. Tôi vờ như không trông thấy ánh mắt anh, đi vào, ngồi bên giường, cười dịu dàng, “Tới thăm anh đây...” “Không cần, không có việc gì thì đi đi.” Lý Hào Kiệt nhìn lên trần nhà, ánh mắt lạnh lẽo, phảng phất như muốn xa cách tôi ngàn dặm. “Tại sao tôi phải đi? Anh đối xử với ân nhân cứu mạng bằng thái độ này à? Ngày hôm qua vì cứu anh, tay tôi mới bị thương thế này đây.” Tôi vừa nói, vừa cố ý vươn tay đem chỗ bị băng bó cho hắn xem. Vết thương được băng vào hôm qua, cho đến giờ cũng chua kịp thay băng, phía trên còn thấm ra chút máu. Lý Hào Kiệt nhìn thấy, ánh mắt cũng không chút thay đổi, có điều khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười trào phúng, “Nói đi, muốn bao nhiêu tiền?” Anh không nói, tôi còn hơi do dự. Anh vừa nói ra, tôi liền chắc chắn, anh đang muốn đuổi tôi đi. Tôi ngồi đó, cầm mấy trái quýt trong giỏ trái cây, lột vỏ, “Tôi biết ý đồ của anh rồi, anh đang muốn dùng cách này để đuổi tôi đi. Chỉ tiếc, cách này anh dùng nhiều lần rồi, tôi sẽ không mắc lừa nữa. Lần này, tôi cũng sẽ không đi.” Tôi nói xong, giơ trái quýt lên, “Ăn quýt không?” “Đừng tự cho là đúng.” Giọng Lý Hào Kiệt lạnh lẽo, tôi cũng không để ý, bỏ trái quýt xuống, lại cầm táo lên. Một tay cầm táo một tay cầm dao, “Muốn ăn táo à? Để tôi giúp anh gọt vỏ...” “Không cần”. “Đừng...” “Cô cút đi ngay...! Không cần cô thương hại!” Tôi vừa định trả lời, Lý Hào Kiệt đột nhiên nổi giận, đưa tay, hất quả táo khỏi tay tôi. Nhưng trước khi anh đụng đến quả táo, tôi sợ làm anh bị thương, theo bản năng quay con dao về phía tay mình. Tay anh vừa đánh tới, dao gọt trái cây liền rơi xuống, bởi vì động tác vừa nãy, con dao trước khi chạm đất đã kịp cứa qua tay tôi một phát! Đau! Đau đến mức không cầm nổi quả táo nữa, liền để nó rơi xuống đất. Vì không để anh thấy vết thương, tôi dùng tay kia nhặt quả táo, khi anh nhìn qua, lại đem tay giấu ở phía sau lưng. Sợ máu chảy ra, tôi nhanh chóng chùi bàn tay đầy máu lên trên quần áo. Vết thương chà xát trên vải vóc. Thật đau. Tôi không dám biểu lộ ra, chỉ là để quả táo qua một bên, lại cúi xuống nhặt con dao lên, mới nói: “Ai thèm thương hại anh”. “Không thương hại thì đi ngay. Để một mình tôi ở đây!” Lý Hào Kiệt hình như không phát hiện tôi bị thương, mới dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác. Anh nằm trên giường, tức giận trong mắt cũng không giấu nổi sự bất lực. Tôi hiểu anh. Một người cao cao tại thượng như anh, không ai bì nổi, làm cách nào tiếp nhận được sự thật mình không thể đứng dậy được nữa, từ nay về sau thành một kẻ tàn phế? Nếu tôi là anh, ngay lúc này, nếu có người an ủi sẽ càng khiến tôi kích động hơn. Tôi đứng nơi đó, tuy rằng một chút cũng không muốn, tuy rằng còn có nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là: “Ừ, vậy hôm khác tôi sẽ đến”. Nói xong, quay người rời khỏi. Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương