Thay Chị Lấy Chồng
Chương 432: Sau Này Không Nên Liên Lạc Nữa
CHƯƠNG 432: SAU NÀY KHÔNG NÊN LIÊN LẠC NỮA “Sau đó thì sao?” Tôi khẩn trương hỏi. Ngô Tiến An thở dài: “Sau đó kết thù rồi! Lần này xảy ra chuyện, thật ra trước kia anh Mã đã sớm báo cho anh hai biết, anh hai vẫn luôn chú ý, nhiều lần suýt nữa xảy ra chuyện nhưng đều tránh được, lần này lại... Aiz!” Ngô Tiến An không nói tiếp, tôi cũng hiểu. Bởi vì tôi cho nên mới lơ là.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé! Xe lái về nhà tôi, có lẽ Ngô Tiến An sợ tôi hỏi tiếp, vội vàng mở radio lên, lúc này tình cờ trong radio phát ra một tin tức: “Tối ngày hôm qua, mưa sao băng Sư Tử lướt qua Trái Đất..” (*mưa sao băng Sư Tử (hay còn gọi là mưa sao băng Leonids) được coi là mưa sao băng đẹp nhất) Ngô Tiến An lại ấn một cái, nhanh chóng chuyển tới kênh âm nhạc. Mưa sao băng? Tôi nghe thấy tin tức này, lập tức lấy di động ra bắt đầu tra. Quả nhiên tối hôm qua có mưa sao băng Sư Tử! Đây chính là nguyên nhân Lý Hào Kiệt hẹn tôi lên núi! Chắc là vì cái này. Tôi nhìn tin tức trên di động, tâm tình vô cùng phức tạp, khổ sở. Một đường này tôi không nói thêm câu nào nữa... Ngày hôm sau, tôi đến bệnh viện, lần này cả tầng đều bị bảo vệ của nhà họ Lý vây kín, ngay cả thang máy tôi cũng không có cơ hội bước vào đã bị đuổi ra. Tôi gọi điện thoại cho Lý Hào Kiệt cũng không có ai nghe. Cuối tuần, tôi phải đi cùng Thiểm Thiểm, không thể không đi. Đến khi cuối tuần kết thúc, lúc tôi lại tới, cửa thang máy vừa mở ra, ngoài cửa không còn bảo vệ ngăn giống như lần trước, thay vào đó là hành lang trống rỗng. Giống như ngày đầu tiên tôi tới vậy. Tôi đứng cuối hành lang, trong lòng mặc dù đã ý thức được chuyện gì xảy ra nhưng vẫn không cam lòng mà bước vào. Một đường đi tới trước phòng bệnh của Lý Hào Kiệt. Trong phòng bệnh trống rỗng. Chăn nệm trên giường bệnh được gấp thật chỉnh tề, trong ngăn tủ bên cạnh chỉ đặt một bình giữ nhiệt, ngoài những thứ đó ra không có gì cả. Anh ấy xuất viện rồi. Tôi ủ rũ cúi đầu đi về phía thang máy, lúc đi ngang qua phòng y tá, tôi còn hỏi lại một lần, nhận được câu trả lời mà tôi đã đoán trước được. Đến tầng một. Lúc tôi đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc! Dương Trung! Tôi vội vàng chạy tới: “Trợ lý Dương, Hào Kiệt đâu?” Dương Trung nhìn thấy tôi, biểu cảm không hề bất ngờ, mang nụ cười công thức hóa nói: “Cô Sa, chào cô, ngài Lý đã xuất viện.” “A... Vậy anh ấy...” “Tổng giám đốc Lý nhờ tôi chuyển lời cho cô, ngài ấy và cô hẳn là không có qua lại gì về công việc, cho nên nếu như sau này không có chuyện gì quan trọng cũng không cần liên lạc nữa.” Dương Trung cắt ngang lời tôi. Trong lòng tôi chợt nhói lên. Không cần liên lạc nữa? Đây là ý gì! “Tôi có chuyện quan trọng!” Tôi hấp tấp nói. Dương Trung đứng ở đó, trong tay cầm đồ xuất viện, nói: “Vậy cô nói với tôi, tôi chuyển lời báo cho giám đốc Lý.” “Tôi muốn gặp anh ấy!” Tôi siết chặt nắm đấm, hơi không cam lòng nói: “Anh báo với Lý Hào Kiệt rằng tôi muốn gặp anh ấy, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì tôi đều bằng lòng ở lại bên cạnh anh ấy!” Biểu cảm của Dương Trung không thay đổi, gật đầu một cái: “Được, tôi sẽ báo cho tổng giám đốc Lý.” Anh ta nói xong, lại hỏi tôi: “Cô Sa còn chuyện gì không? Không có thì tôi đi trước.” Tính ra, Dương Trung cũng đi theo Lý Hào Kiệt được mấy năm. Vô tình, anh ta làm việc cũng càng ngày càng giống Lý Hào Kiệt. Ngữ khí như vậy lại khiến tôi không có cách nào đi hỏi, tôi chỉ có thể lắc đầu: “Không có.” “Vậy tôi đi trước, cô Sa hãy bảo trọng.” Dương Trung nói xong, rời đi. Tôi muốn gặp Lý Hào Kiệt, tôi biết trong lòng anh ấy nghĩ gì, nhưng tôi cũng muốn nói suy nghĩ trong lòng tôi cho anh ấy biết! Rời bệnh viện, tôi lại đón xe tới Hào Thiên. Mà lần này, không ngoài dự đoán của tôi, lễ tân ở quầy nhìn thấy tôi từ xa đều trưng nụ cười công thức hóa, nói: “Cô Sa, xin lỗi, không hẹn trước thì không thể gặp tổng giám đốc Lý được.” Tôi nghe thấy lời người đứng trước quầy nói, ý thức được điều gì, nhìn cô ấy, hỏi: “Hào Kiệt đã đi làm rồi à?” Lễ tân dường như không ngờ tôi sẽ hỏi như vậy, sửng sốt một lúc sau mới gật đầu: “Đúng vậy, tổng giám đốc Lý đã đi làm rồi.” Phản ứng của cô ấy đã nói cho tôi biết rằng cô ấy đang nói dối. Cũng cho tôi biết, vất vả ngồi chờ ở công ty sẽ không có kết quả gì. Như vậy, Lý Hào Kiệt đang ở đâu? Tôi đứng ở cửa Hào Thiên, nhất thời hơi mờ mịt. Tôi phải đi đâu mới có thể gặp Lý Hào Kiệt? Không biết đi đâu, tôi đón xe trở về phòng làm việc trước, trong phòng làm việc, Đào Nhi đang dùng máy tính render bản vẽ, thấy tôi tới, ngoắc ngoắc tay nói với tôi: “Sa Điệp, may quá, cậu tới xem thử đi, mình mới có ý tưởng rồi về phòng làm việc rồi, nhưng chi tiết còn chưa nghĩ ra.” “... Ừ.” Ở đây dù sao cũng lấy công việc làm đầu, tôi không thể vì chuyện riêng của mình ảnh hưởng công việc được. Tôi đi tới phía trước máy tính của Đào Nhi, nhìn hình vẽ trong máy, là một tòa nhà bốn tầng, tầng thứ nhất lấy phong cách trung cổ châu Âu làm chủ đạo, tầng thứ hai là phong cách giản Âu, tầng thứ ba là phong cách hiện đại phổ thông, mà tầng thứ tư và đỉnh chính là phòng làm việc của chúng tôi, đậm phong cách... Trung Hoa. “Thế nào?” Đào Nhi đặt cây bút trên cằm, nhìn mặt bàn, trên mặt lộ rõ biểu cảm hài lòng. Tầng thứ tư này lúc trước tôi và cô ấy đã thảo luận với nhau, chủ yếu là suy tính về các phương diện chất liệu, chịu tải. Khiến tôi bất ngờ là, qua điều chỉnh của cô ấy, làm ra lại đẹp hơn so với tưởng tượng. “ Ừ, tôi cảm thấy không tệ.” Tôi gật đầu. Đào Nhi cũng rất hài lòng: “Vậy tôi giao cho viện kiến trúc thành phố Vĩnh An làm trước, sau đó chúng ta lại cân nhắc kỹ lại xem làm như thế nào.” “Được.” Tôi gật đầu. Bây giờ trong lòng tôi đều là chuyện về Lý Hào Kiệt, cũng may không lập tức đều phải bắt đầu làm bản thiết kế này, nếu không tôi thật sự sợ mình không thể nào chuyên tâm. Tôi mới vừa trở lại vị trí của mình, điện thoại di động riêng của tôi bỗng đổ chuông. Tôi cúi đầu nhìn, phía trên là tin nhắn của một dãy số xa lạ gửi tới, nội dung là: “Phu nhân, hiện tại ông chủ đang ở trong một trang viên của nhà họ Lý ở ngoại ô, vị trí cụ thể tôi cũng không nói rõ được, ngài phải hỏi thăm thử xem.” Chữ ký phía dưới là dì Trần. Dì Trần! Lúc này tôi mới nhớ ra, ngày đó lúc đi tôi để lại số điện thoại của mình cho bà ấy. May rằng đã để lại số cho bà. Trang viên của nhà họ Lý, tôi cũng không biết nhà họ Lý còn có trang viên nào, có điều bây giờ nghĩ đến, Lý Hào Kiệt cần phải tĩnh dưỡng, ở trong một trang viên cách thành phố tương đối xa là một việc không thể thích hợp hơn. Mặc dù Lý Hào Kiệt không ở lại thành phố Vĩnh An nhưng anh vẫn sẽ làm việc. Nghĩ tới đây, tôi lập tức gọi điện thoại cho Dương Trung! Rất nhanh, điện thoại được nghe, bên kia truyền đến giọng nói của Dương Trung: “Cô Sa, có chuyện gì không?” “Hào Kiệt ở đâu? Anh biết không? Phiền anh nói cho tôi biết!” Tôi đi thẳng vào vấn đề. “Thật xin lỗi, tôi không biết, gần đây quả thật tổng giám đốc Lý không ở công ty, có điều ngài ấy đã ủy thác công việc cho phó tổng giám đốc, trừ khi có chuyện quan trọng, chúng tôi mới có thể gọi video cho ngài ấy.” Giọng nói của Dương Trung rất dịu dàng, nói chuyện không nhanh không chậm, chặt chẽ trôi chảy. Cách điện thoại, tôi không hề cảm thấy anh ta đang nói dối. Tôi há miệng, đối phương đã nói đến mức này rồi, tôi thật sự không có cách truy hỏi nữa, không biết làm sao, chỉ có thể nói câu: “Tôi biết, quấy rầy rồi.” Chờ cúp máy rồi, tôi ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ, cuối cùng tôi còn có thể lấy được địa chỉ của trang viên nhà họ Lý từ ai? Ai sẽ nói cho tôi biết đây? Cuối cùng, câu trả lời chỉ có một người. Đó chính là... Lý Nam Hào. Nghĩ đến ông ấy, tôi lên tiếng chào Đào Nhi, đón xe đi tới nhà Lý Nam Hào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương