Thay Chị Lấy Chồng
Chương 436: Tôi Cho Rằng Anh Ấy Mãi Mãi Sẽ Không Rời Đi
CHƯƠNG 436: TÔI CHO RẰNG ANH ẤY MÃI MÃI SẼ KHÔNG RỜI ĐI Khi ba chúng tôi đứng ở cửa, tài xế của Mộc Lan đã xuống xe mở cửa, Mộc Lan đang ngồi xe lăn ở bên trong chào hỏi chúng tôi: “Lên xe đi.” Tôi hơi chút chần chừ, nhưng vẫn dẫn theo dì Trần và Liễu Học Quân lên xe. Trên đường, trong xe im lặng tuyệt đối, Mộc Lan trước lái về chỗ tôi, tôi để dì Trần và Liễu Học Quân vào nhà, lại đưa chìa khóa cho họ, xong tôi mới quay về xe Mộc Lan. Chờ đến lúc lên xe, tôi mới hỏi cô ấy: “Cô Mộc, sao cô biết được rằng tôi sẽ bị đuổi đi?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé! Mộc Lan cười cười: “Có thể là trực giác của người tàn tật.” Tôi hơi rũ mắt, tâm trạng có chút hụt hẫng: “Vốn là đang bình thường, kết quả chúng tôi trải qua màn dạo đầu rất dài, xong anh ta hình như phát hiện ra bản thân không được, liền. . .” “Người đó, là Lý Hào Kiệt đúng không?” Mộc Lan nhìn về phía tôi. Tôi gật đầu. Mộc Lan hơi thò người ra, kéo lấy tay tôi, trên mặt mang vẻ cảm động lây: “Chân này của tôi chính là một bước ngoặt của cuộc chia tay giữa tôi và anh ấy.” Nghe Mộc Lan nói vậy, tôi cúi đầu nhìn chân cô. Từ bề ngoài nhìn vào, không khác mấy với người bình thường, tôi cho rằng cô ấy nên giống như Lý Hào Kiệt, có dây thần kinh nào đó xảy ra vấn đề, mở miệng nói: “Chân này của cô không thể làm phẫu thuật sao?” Nghe lời nói của tôi, Mộc Lan cười: “Có thể, thực ra tôi có chân giả, có thể đứng lên đi đường như thường, chỉ là bản thân tôi không muốn mà thôi. . .” “Tại vì sao?” Tôi rất ngạc nhiên. Nhưng nghĩ theo cách khác, dựa vào kỹ thuật hiện nay, phần đa bệnh tật đều có thể chữa khỏi. Lại thêm họ còn là bác sĩ, chắc chắn hiểu rõ về kỹ thuật mới, thế nào thì cũng không nên ngồi xe lăn nhiều năm như vậy. Mộc Lan nhìn chân mình nói: “Chân tôi thành ra như vậy, đều là do Lý Trọng Mạnh.” Tôi hết sức bất ngờ, nhưng lại không nói chuyện, yên lặng chờ Mộc Lan nói tiếp. “Chân này của tôi xảy ra chuyện vào năm chúng tôi 30 tuổi, năm đó, Lý Trọng Mạnh như quỷ ám mà nhận một dự án đen, sau khi tôi biết, muốn ngăn cản anh ấy, để anh ấy không đi làm cuộc phẫu thuật này tôi liền chặn anh ấy khi anh ấy lái xe rời bệnh viện, nhưng anh ấy vẫn đi, hôm đó tôi uống rất nhiều rượu, kết quả, bị một chiếc xe đâm ở trên đường, trời quá muộn, chờ đến khi có người phát hiện ra, chân này của tôi đã phế rồi.” Lúc Mộc Lan kể chuyện, vẻ mặt cô điềm nhiên, giống như đang kể chuyện của người khác vậy. Dù thế, tôi thậm chí nhìn cô ấy cũng có thể cảm nhận được tâm trạng lúc đó của cô! Nhìn cô ấy, tôi do dự rất lâu mới mở miệng: “Vậy lúc ấy sau khi cô bị xe đâm, liền hôn mê sao?” “Không.” Mộc Lan trả lời quyết đoán. Khi cô ấy nhắc đến chuyện này, trên khuôn mặt đẹp đẽ cuối cùng cũng lộ ra một tia yếu ớt, cụp mắt, nhẹ nhàng khẽ vuốt chân mình: “Lúc đó tôi không hôn mê, trái lại còn rất tỉnh táo, chỉ là không động đậy được, tôi liền nằm đó, cảm nhận tính mạng mình xói mòn từng chút một, sự tuyệt vọng ấy, mới thật sự là tuyệt vọng. . . khi tôi được đưa đi bệnh viện, cũng vẫn tỉnh táo.” “Thế. . .rốt cuộc Lý Trọng Mạnh đi làm phẫu thuật gì?” Cuối cùng tôi cũng hỏi ra câu này. Mộc Lan hơi chút cười khổ: “Giờ cũng không sợ mà nói cho cô biết, anh ấy đến chỗ xã hội đen ngầm, giúp người ta làm phẫu thuật đổi tim.” Nói đến đây, cô ấy không lại nói tiếp nữa. Theo lý mà nói, phẫu thuật đổi tim ở bệnh viện cũng có thể làm được, nếu đã phải đến chỗ xã hội đen ngầm, vậy chắc chắn là không thể đường hoàng làm. Việc này tôi từng thấy trên báo chí, có người lang thang mất tích, chính là bị giết, sau đó bị lấy đi bộ phận cơ thể có tác dụng đi bán ở chợ đen. Còn có cả đứa trẻ lấy thận đổi táo, nơi bán chính là loại chợ đen này. Nhất thời, tôi cũng không biết phải nói tiếp thế nào. Mộc Lan nói: “Sau đó, Lý Trọng Mạnh đến, sau khi anh ấy biết tôi bị thương, nói xin lỗi tôi, nói là chỉ vì muốn kiếm tiền để tôi có thể sống sung sướng, không muốn khiến tôi coi thường.” “Vậy cô tha thứ cho anh ta?” “Tất nhiên là không.” Mộc Lan lắc đầu: “Tôi khi ấy, giống Lý Hào Kiệt bây giờ vậy, cảm xúc rất không ổn định, phẫn nộ, đau khổ, phát giận vô cớ, dù vậy, anh Mạnh vẫn luôn ở bên cạnh tôi, lúc đó vì tôi phát cáu mà làm anh ấy bị thương vô số lần, anh ấy cũng không oán không hận, mặc tôi đánh chửi. . .” Nói đến đây, xưng hô với Lý Trọng Mạnh của Mộc Lan cuối cùng cũng thay đổi. Cô ấy gọi anh là anh Mạnh. Tôi có thể nghĩ đến, đối với Mộc Lan đó tuy là quá khứ nghĩ lại mà đau lòng, nhưng cũng là một hồi ức đẹp. Mộc Lan cúi đầu như thể đã chìm đắm trong miền ký ức, nói tiếp: “Tôi lúc đó, bởi quá đau buồn, tôi từ chối nhận chữa trị của bác sĩ tâm lý, thời gian tăm tối ấy, khi cảm thấy cuộc đời người vô vọng, Lý Trọng Mạnh đều ở cùng tôi, anh mặc tôi đánh mắng, tôi làm gì anh ấy cũng mãi luôn mặt cười đón chào, lúc đó tôi từng thật sự cho rằng, anh ấy mãi mãi sẽ không rời đi. . . Cho nên tôi không lo ngại gì, tôi tùy hứng phát tính tình của mình, hơi không đúng ý, tôi liền ngồi xe lăn làm cho anh khó xử, sau này tôi dần dần quen với những tháng ngày không có chân, nhưng, sau ba năm tôi không có chân, vào một ngày anh đột nhiên bỏ đi. . . Nói đến đây, Mộc Lan không nói tiếp nữa. Giọng nói cô đã hơi nghẹn ngào. Tôi thấy giọt nước mắt trong suốt rơi xuống tay cô. Tôi dựa gần vào, ôm lấy Mộc Lan: “Chị Mộc, chị không sai gì cả, người sai là anh ta, là anh ta trễ nãi chị, cô phụ cả đời chị.” Mộc Lan tựa lên người tôi, mãi luôn không nói gì. Qua một hồi, cuối cùng cô cũng thu lại được cảm xúc, lấy ra một tờ giấy lau sạch đi nước mắt, lại ngẩng đầu lên. Biểu cảm trên mặt người phụ nữ ấy lạnh nhạt, tựa như chưa xảy ra chuyện gì. Cô ấy nhìn tôi, nói: “Cảm ơn, cô muốn quay lên bên cạnh anh ta, giúp anh ta phấn chấn lại không?” “Muốn.” Tôi không chút do dự trả lời. Nếu có thể. Tôi sẵn lòng vì Lý Hào Kiệt làm bất cứ chuyện gì. Mộc Lan nhìn tôi, không nhịn nổi mà giương môi: “Hai người vừa bị đuổi kia, có phải là người giúp việc nhà anh ta không?” Tôi gật đầu. Mộc Lan lại hỏi: “Vậy giờ có phải nhà anh ta không có người giúp việc nữa không? Anh ta không giống tôi, cả nửa người dưới của anh ta không có cảm giác, một người làm gì cũng không được, vậy nên chắc chắn vẫn sẽ phải lại tuyển người giúp việc.” Cô nói đến đây, tôi như hơi chút hiểu ra: “Chị muốn em đến nhà anh ấy. . .” “Đúng, cô đi làm người giúp việc cho anh ta, chăm sóc anh ta, người ta vào thời điểm này là lúc nhạy cảm yếu đuối nhất, nhưng, cũng là lúc bức vách trái tim yếu ớt nhất, nếu cô có thể bên cạnh anh ta vào thời gian này, vậy thì, có lẽ cô sẽ ở trong trái tim anh ta cả đời.” Khi Mộc Lan nói ra những câu này. Tôi biết cô ấy đang nói Lý Hào Kiệt, cũng như đang nói với bản thân cô. Sau khi tôi gặp Mộc Lan, liền quyết định đi đến nhà Lý Hào Kiệt làm người giúp việc, tôi thấy Mộc Lan nói đúng, Lý Hào Kiệt bây giờ, là lúc cần người ta chăm sóc nhất. Mà người ấy, tôi chỉ hy vọng đó chính là tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương