Thay Chị Lấy Chồng
Chương 461: Cút Ra Ngoài
Tôi không khỏi có chút đỏ mặt, chần chừ một lát, vẫn là nói: "Không được, mẹ bị kích thích, em sợ mình thầy thì không chăm được mẹ." Người đàn ông này nghe tôi nói thế, rõ ràng có chút không cam lòng. Cánh tay ôm lấy eo tôi chẳng muốn buông ra tí nào. Tôi thò tay ôm lấy cổ anh, lại gần hôn một cái, rồi vỗ lưng anh ấy, nói tiếp: "Thật xin lỗi, chờ mẹ khỏe hơn tí rồi em đi tìm anh ngay, được chứ?" Nghe tôi nói thế, Lý Hào Kiệt đưa tay lại đây, đè lên trên tóc ở dưới ót của tôi, làm nụ hôn này càng sâu hơn. Khi nụ hôn này chấm dứt, anh ấy mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt mang theo một chút chưa thỏa mãn: "Được rồi, anh chờ em." "Ừm." Tôi có thể cảm giác được trên mặt mình hơi nóng lên một tí. Tôi bước xuống xe, đi về phía thang máy, kết quả nhìn thấy Lâm Tuyền đang đi thẳng tới. Cô ấy nhìn thấy tôi, cũng chẳng phản ứng gì, lướt qua tôi đi về phía sau. Tôi quay đầu lại thì thấy cô ấy đang đi về phía xe của Lý Hào Kiệt. Tôi rất tin tưởng anh ấy, Lâm Tuyền đi qua đó, tôi cũng chả tính trở về, mà trực tiếp đi về phía Mưu Lan Tích - người đang được vệ sĩ bảo vệ. Lúc này, Mưu Đạo Sinh đã tới, ông ấy đang dìu mẹ tôi ở bên kia, dường như đang lo lắng gì đó. Thấy tôi đi qua, Mưu Đạo Sinh hỏi ngay: "Gặp ai thế? Sao lại thành thế này?" Tóc Mưu Lan Tích có chút rối, sắc mặt cũng chưa khôi phục hoàn toàn, ông ấy nhìn thấy mẹ như thế, trên mặt đầy ắp vẻ tức giận. "Trở về rồi nói." Tôi cũng dìu lấy Mưu Lan Tích đi về phía xe. Mặc dù Mưu Đạo Sinh muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Tôi lái xe trở về nhà, trên đường đi, Mưu Lan Tích vẫn không nói lời nào, tôi thỉnh thoảng nhìn bà ấy qua kính chiếu hậu nhưng bà ấy đều cúi đầu, giống như trẻ con khi mắc lỗi, hai bàn tay siết chặt lấy nhau. Đợi tới lúc lái xe về nhà, tôi dẫn mẹ vào phòng tắm rửa, tắm xong thì giúp mẹ sấy khô mái tóc dài, rồi lại thắt luôn cả bím tóc cho mẹ. Từ đầu tới cuối, Mưu Lan Tích vẫn không nói lời nào, tôi không đành lòng, mở miệng an ủi: "Mẹ này, không sao đâu, chuyện hôm nay đều qua hết rồi, mẹ cũng thấy đó, cho dù bây giờ nhà họ Lâm bọn họ có giàu sang cỡ nào cũng chẳng phải nghe lời con rể của mẹ ư, cho nên mẹ đừng sợ nữa nhé." Mưu Lan Tích cúi đầu thấp hơn nữa, nhỏ giọng đáp: "Thật xin lỗi." "Không sao đâu nè, thật không sao mà." Thấy bà ấy như thế, trong lòng tôi rất khó chịu. Thậm chí có chút hối hận vì đã dẫn bà trở về. Mưu Lan Tích không lên tiếng. Mẹ như thế, tôi cũng không dám đi tìm Lý Hào Kiệt. Tôi sợ tối nay mẹ lại xảy ra tình huống gì đặc biệt. Bây giờ, dì Trần và Liễu Học Quân đều về nhà Lý Hào Kiệt, nhưng sau khi chúng tôi trở về, anh ấy lại sắp xếp cho chúng tôi thêm hai người làm ở bên chỗ ảnh nữa. Đợi chúng tôi xong xuôi ra ngoài thì người làm đã nấu cơm xong. Chúng tôi ăn cơm xong, cả ba đều ngồi trên ghế salon xem tivi với nhau. Mặc dù mẹ không có nói chuyện, những sắc mặt đã đỡ hơn nhiều rồi, cũng không cúi đầu như trước nữa, hình như đã thả lỏng tinh thần bớt rồi. Tôi và thầy cũng thở phào nhẹ nhõm. Tôi ngồi bên cạnh gọt táo cho Mưu Lan Tích, bà ấy nhận lấy rồi nhỏ giọng nói câu "Cảm ơn." "Ding dong." Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Người làm đi mở cửa, tôi cũng đứng lên theo, trong lòng không nhịn được có chút nghi ngờ, lúc này rồi còn ai tới nhà mình nữa nhỉ? Lúc cửa mở ra, tôi liền đi tới trước. Còn chưa tới trước cửa, người bên ngoài đã vào đến rồi. Lâm Kiến Thành! Nhìn thấy ông ta, tôi lập tức luống cuống, không nói hai lời, đi tới đẩy ông ta ra ngoài, nói: "Thật xin lỗi, nhà chúng tôi không chào đón ông." Lâm Kiến Thành đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt có chút áy náy: "Lan Tích ở trong đấy đúng không?" "Không có." Tôi lạnh lùng trả lời, cũng cố đứng chắn ở cửa, bây giờ cảm xúc của mẹ còn chưa ổn định, tôi quyết không thể để cho ông ta vào nhà. Lâm Kiến Thành biết tôi đang nói dối, đứng ở đó nói: "Tôi biết mình có lỗi với Lan Tích, tôi muốn gặp bà ấy." "Tôi đã nói là không có rồi, nếu ông không đi tôi sẽ báo cảnh sát." Tôi vừa nói chuyện, vừa lấy tay thò vào túi, giả vờ muốn lấy điện thoại ra. Thật sự trong túi tôi cũng chả có điện thoại, tôi bỏ nó ở trên ghế salon mất rồi. Dường như Lâm Kiến Thành có hơi chần chừ, nhưng vẫn nói: "Tôi biết hết chuyện hồi xế chiều nay rồi, thật xin lỗi, tôi cũng không sợ cô chê cười chứ thật sự tôi không quản được Cung Văn, ôi!" Lâm Kiến Thành, thân là tổng giám đốc của Lâm Thị, thế mà nói ra lời như thế, thật sự tôi cũng hơi bất ngờ. Nhưng mà chuyện này đâu có liên quan gì tới tôi, tôi nghiêm mặt nói: "Chuyện trước kia đều qua cả rồi, về nhà quản vợ con ông cho khéo đi, cũng hi vọng sau này gia đình ông đừng xuất hiện trước mặt mẹ tôi nữa." Lâm Kiến Thành nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy áy náy, dường như biết mình không vào được, ngập ngừng một chút, rồi chỉ nói ra ba chữ: "Thật xin lỗi." "Đi nhanh đi!" Tôi bực mình. Đúng lúc này, tôi nghe thấy có tiếng bước chân nhè nhẹ phía sau lưng, rồi chợt nghe thấy tiếng của mẹ tôi sát theo đó: "Anh Thành." "Lan Tích!" Lâm Kiến Thành nhìn thấy mẹ tôi đi tới, đôi mắt cũng sáng rực lên. Lúc này, Mưu Đạo Sinh cũng tới, một tay chắn trước mặt Mưu Lan Tích, đôi mắt tức tới mức trợn tròn: "Mau cút đi! Đừng ép tôi đánh ông!" Dường như Lâm Kiến Thành nhìn thấy Mưu Lan Tích đi tới, nên không cam lòng: "Để tôi nói chuyện với Lan Tích đi, nói một câu xin lỗi bà ấy cũng được, chuyện năm đó đều là lỗi của tôi, tôi hèn nhát, tôi sợ mất đi tất cả những thứ mình đang có, mới không dũng cảm đứng ra, thật ra người tôi yêu là Lan Tích, tôi..." "Cút!" Tôi nghe ông ta nói thế, lập tức phát cáu! Tôi cầm lấy một bình hoa bên cạnh, ném về phía ông ta! Vì tránh bình hoa, Lâm Kiến Thành lùi về sau mấy bước. Bình hoa "xoảng" một tiếng, đập xuống đất, vỡ thành vô số mảnh. Nhưng mà, tôi cảm giác có người ở phía sau níu lấy góc áo mình, sau đó nghe thấy tiếng của Mưu Lan Tích vang lên: "Khanh Khanh, để ông ấy vào đây được không?" "Không được!" Tôi quả quyết cự tuyệt lời của mẹ. Tên đàn ông này hại Mưu Lan Tích thành ra bộ dạng như thế nào! Tôi không thể lại để ông ta hại mẹ tôi được. Mưu Lan Tích lại túm lấy cánh tay tôi. Tôi lui về sau một bước, rồi đóng cửa lại ngay. Ngoảnh lại nói với Mưu Lan Tích: "Mẹ, tên đàn ông này hại mẹ thành như thế này, mẹ cũng đừng gặp lại ông ta nữa, nếu như không có ông ta, mẹ cũng sẽ không trở thành thế này!" Tất cả đều do Lâm Kiến Thành lừa mẹ! Mưu Lan Tích không nhìn tôi, tầm mắt vẫn luôn rơi vào cánh cửa đang đóng sau lưng tôi, không tỏ vẻ gì cả. Lâm Kiến Thành không gõ cửa nữa, tôi dìu Mưu Lan Tích, nói: "Mẹ, lên lầu nghỉ ngơi đi, quá muộn rồi." Mưu Lan Tích cúi đầu, không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo tôi. Sáng sớm hôm sau, tôi rời giường như mọi ngày, rửa mặt, thay quần áo xong, xuống lầu ăn sáng. Vừa mới ăn được một nửa, Mưu Đạo Sinh từ trên lầu đi xuống, hỏi tôi: "Học trò, học muội đi đâu rồi?" "Hửm?" Tôi ngẩng đầu: "Không có trong phòng ạ?" Mưu Đạo Sinh lắc đầu. Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, dường như đều cảm giác được hình như có chuyện gì đó xảy ra! Tôi buông đũa trên tay xuống, vội vàng chạy tới nhà vệ sinh trước! Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương