Thay Chị Lấy Chồng
Chương 87: Anh Vuột Mất Một Lần, Không Muốn Vuột Mất Lần Thứ Hai
CHƯƠNG 87: ANH VUỘT MẤT MỘT LẦN, KHÔNG MUỐN VUỘT MẤT LẦN THỨ HAI Rõ ràng trước đó đã say mơ màng, thế nhưng tôi vừa nhìn qua đã nhận ra người cao nhất, bắt mắt nhất trong đám người đó. Chính là Lý Hào Kiệt. Anh ta cũng ở đây... Không lâu sau tôi chợt nghe Khương Thanh đứng bên cạnh nói: "Mẹ nó chứ, thật là vật họp theo loài, cặn bã theo bầy." Tôi nhìn kỹ lại mới thấy tên con ông cháu cha Ngô Tiến An vừa đưa danh thiếp cho Khương Thanh khi nãy đứng bên cạnh Lý Hào Kiệt. Bên cạnh còn có một vài người. Chẳng qua dường như những người này đều vây quanh hai người Lý Hào Kiệt và Ngô Tiến An. Bọn họ như sao trời vây quanh mặt trăng, tất nhiên không nhìn thấy chúng tôi. Lương Khanh Vũ ôm vai tôi một chút: "Đừng nhìn nữa, đi thôi." Sau đó Lương Khanh Vũ còn tỉnh táo nên thay Khương Thanh đưa tôi về. Kết quả mới vừa lên xe, khởi động máy là tôi đã cảm thấy choáng váng, vì không để cho mình nôn ra xe mà gắng nhắm mắt ru mình ngủ. Vừa chợp mắt đã ngủ thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau. Sáng hôm sau, tôi mở mắt ra, phát hiện mình không ở nhà mà đang ở trong một khách sạn... Tôi xoa xoa cái đầu có chút choáng váng, suy nghĩ kỹ càng một hồi mới nhớ ra đêm qua mình uống rượu với Khương Thanh và Lương Khanh Vũ. "Tỉnh rồi sao." Tôi còn đang hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua thì nghe thấy tiếng của Lương Khanh Vũ. Ngẩng đầu lên, tôi thấy anh ấy đang đứng ở cửa phòng ngủ, tuy rằng mặc áo sơ mi và quần tây thế nhưng áo sơ mi lỏng lẻo bên ngoài, ba cái cúc áo ở trên đã mở ra để lộ hơn phân nửa cơ ngực rắn chắc. Lương Khanh Vũ rõ ràng còn đang ngái ngủ, hẳn anh vừa mới tỉnh dậy. Nhìn thấy anh ấy, tôi bất giác sờ quần áo trên người. Trên người vẫn mặc bộ áo len dài ngày hôm qua, tôi yên tâm lại. "Xin lỗi, ngày hôm qua em..." "Hôm qua em ngủ rồi, anh cũng không biết nhà em ở đâu. Hết cách rồi, anh đành phải đưa em đến khách sạn." Lương Khanh Vũ dường như nhận ra tôi đang sờ quần áo trên người nên giải thích, "Yên tâm, anh chỉ cởi áo khoác giúp em, không động vào cái khác." "Cảm ơn anh..." Tôi hơi cúi đầu. Vì hôm nay là thứ hai, tôi và anh ấy đều phải đi làm, nhưng may mà chức vụ của tôi không cần phải đi đúng giờ. Tuy nhiên buổi sáng tôi còn có chuyện cần xử lý. Tôi và Lương Khanh Vũ sửa soạn qua loa một chút rồi đi ra khỏi phòng, đứng ở chờ thang máy. Làm cho tôi ngàn vạn lần không ngờ đến là khi thang máy mở ra, bên trong có hai người. Một là Lý Hào Kiệt. Một là Tống Duyên Minh. Bốn người trừng mắt nhìn nhau, lòng tôi tràn đầy quẫn bách, giống như bị bắt gian vậy! Tôi bất giác lui về phía sau, cũng cảm giác được cánh tay Lương Khanh Vũ đỡ lấy người mình rồi ôm thật khẽ, sau đó anh ấy nói với Lý Hào Kiệt: "Tổng giám đốc Lý, chào buổi sáng." Tôi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Lý Hào Kiệt tối sầm đến đáng sợ, tuy rằng mặt không biểu cảm nhưng trong đôi con ngươi đen láy kia đang cuồn cuộn giông tố. Anh ta không nói, Tống Duyên Minh lại nở nụ cười đắc ý: "Chào buổi sáng, Duyên Khanh, sao sắc mặt của em kém thế nhỉ, có phải là đêm qua quá mệt mỏi hay không." Lời của chị ta làm cho sắc mặt Lý Hào Kiệt càng kém hơn. Rời khỏi khách sạn, còn nói buổi tối quá mệt mỏi, thật chẳng thể nào khiến người ta không suy nghĩ linh tinh cho được. Nhưng dường như Lương Khanh Vũ không có ý định giải thích. Anh ôm tôi muốn đi vào thang máy, nhưng Lý Hào Kiệt lại bước đến một bước, chặn ở cửa thang máy, hơi nhìn xuống Lương Khanh Vũ: "Trưởng phòng Lương, giờ này chẳng phải là anh đã đến muộn rồi sao?" Tư thế này, anh ta không nói tiếp tôi cũng biết Lý Hào Kiệt định làm gì! "Đêm qua chúng tôi..." "Đúng vậy, tôi cũng đang muốn nói cho tổng giám đốc Lý rằng tôi muốn từ chức. Hôm nay tôi đến thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ không đi làm nữa." Lương Khanh Vũ cắt ngang lời của tôi. Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, muốn hỏi gì đó nhưng lại bị Lương Khanh Vũ ôm vai, vòng qua hai người trước mặt, đi vào thang máy phía sau. Tuy rằng sau đó tôi gần như không dám nhìn vào ánh mắt của Lý Hào Kiệt nhưng lại có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ trên người anh ta. Vào thang máy rồi, tôi lại suy nghĩ rõ ràng. Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh xuất hiện ở khách sạn, e rằng cũng đến để ‘ngủ’. Nghĩ đến chuyện này, tôi vừa khổ sở vừa cảm thấy tâm trạng của mình rất buồn cười. Tôi quay sang Lương Khanh Vũ, nói xin lỗi anh. Anh lại mỉm cười: "Em không cần xin lỗi, như vậy rất tốt, công ty thiết kế Vũ Phong sẽ có ekip càng chuyên nghiệp hơn, mà anh cũng có thể tiếp tục làm đồng nghiệp của em." "Sao cơ?" "Thực ra đêm qua anh đã gửi tin cho giám đốc rằng anh muốn nghỉ việc, nhân tiện cũng gửi tin nhắn cho Thư Thanh rằng anh định sang bên đó." Tôi sửng sốt một chút: "Nhưng mà trước kia anh nói muốn học tập kinh nghiệm quản lý công ty." "Phải, nhưng anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm." Tay của Lương Khanh Vũ nãy giờ vẫn ôm lấy vai tôi, lúc nói những lời này anh hơi dùng sức một chút. Thế nhưng nỗi buồn của tôi khi vừa mới nhìn thấy Lý Hào Kiệt cũng đã đủ để chứng minh trái tim của tôi. Tôi vẫn yêu Lý Hào Kiệt. Ngay cả hận anh ta cũng khó như vậy, huống chi là quên anh ta. Tôi nâng tay lên, đẩy cánh tay anh xuống, ngẩng đầu nhìn Lương Khanh Vũ, nói với anh: "Anh Vũ, anh rất ưu tú, anh cũng rất tốt, em không hi vọng mình sẽ trở thành hòn đá cản chân anh." "Anh biết mình muốn làm gì, em đừng lo cho anh." Lương Khanh Vũ giơ tay lên, bàn tay khẽ vuốt tóc tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên cằm tôi, anh nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Công việc, sự nghiệp bây giờ không có thì lúc nào cũng có thể bắt đầu lại. Thế nhưng có vài người nếu đánh mất rồi, anh sợ rằng không thể tìm về được nữa." "Anh Vũ..." "Gọi anh là Khanh Vũ đi, anh vuột mất một lần, không muốn vuột mất lần thứ hai." Lương Khanh Vũ đáp. Lúc này, thang máy đã xuống tới tầng một. Lương Khanh Vũ làm xong thủ tục trả phòng rồi đưa tôi về nhà. Tôi bảo anh ấy đi, anh ấy lại muốn chờ tôi ở dưới lầu. Chờ tôi xuống, anh ấy lại đưa tôi đi làm xong mới đến công ty. Buổi sáng tôi làm bản vẽ ở công ty, buổi chiều chạy đến công trường, vốn định không quay về nhưng lại nhận được thông báo tạm thời phải về công ty họp gấp. Khi tôi đến công ty, cuộc họp đã bắt đầu. Tôi đi vào từ cửa sau, nghe Thư Thanh nói: "Tôi giới thiệu với mọi người một chút về phó tổng giám đốc mới của chúng ta, anh Lương Khanh Vũ." Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lương Khanh Vũ đứng ở đầu phòng họp và đang giới thiệu về bản thân mình. Vì vào muộn nên tôi đành ngồi ở hàng cuối cùng, chỉ nghe thấy hai nhà thiết kế đằng trước xì xào bàn tán. "Trời đất, anh phó tổng giám đốc này cũng đẹp trai quá đi." "Cậu không biết anh ấy sao? Anh ấy rất giỏi đó, là một thiên tài, từ khi học đại học đã cầm giải thưởng mỏi tay luôn rồi." "Người tài giỏi như vậy sao lại đến công ty chúng ta?" Lương Khanh Vũ tự giới thiệu xong, nhìn thấy tôi thì khẽ cười một cái. Hai nhà thiết kế đằng trước tôi lập tức thốt lên: "Trời ạ, hình như vừa rồi anh ấy mỉm cười với mình đó." "Làm gì có! Cậu đừng có mê trai." Lúc hai người kia còn đang giành nhau, Thư Thanh liếc nhìn thời gian rồi hỏi mọi người có còn vấn đề gì hay không. Mọi người bắt đầu đặt câu hỏi cho Lương Khanh Vũ. Lương Khanh Vũ đều trả lời hết từng câu một. Tôi nhìn ra được, những người xung quanh đều tỏ ra vô cùng sùng bái và say mê Lương Khanh Vũ. Lúc này, có một cô gái hỏi: "Phó tổng giám đốc Lương, anh có bạn gái chưa?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương