Thay Chị Lấy Chồng
Chương 94: Em Có Đồng Ý Rời Khỏi Nơi Này Với Anh Không
CHƯƠNG 94: EM CÓ ĐỒNG Ý RỜI KHỎI NƠI NÀY VỚI ANH KHÔNG Nhìn ánh mắt của người đàn ông kia thì tôi không kìm nổi mà đỏ mặt. Tôi ở lại trấn nhỏ nhà của Lương Khanh Vũ suốt lễ tết. Mấy ngày nay Lương Khanh Vũ chăm sóc tôi rất tỉ mỉ chu đáo, ba mẹ anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt. Khiến tôi lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, sự ấm áp của bậc trưởng bối ba mẹ. Loại ấm áp này khác so với cảm giác mà tôi dùng sức khao khát lấy lòng nhưng cũng chỉ đổi lại được đôi câu vài lời qua loa của Tống Cẩm Dương, Phan Ngọc kia. Tôi có thể cảm giác được, ba mẹ của Lương Khanh Vũ đều là người tốt, với tôi có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Tuy chúng tôi còn chưa xác nhận là quan hệ người thương gì nhưng chúng tôi hiện tại mà nói thì chỉ còn một tầng cửa giấy mỏng manh mà thôi. Chỉ cần đâm là sẽ rách. Tôi cho rằng mình trở thành bạn gái anh ấy có lẽ chỉ còn một bước ngoặt nữa. Sau khi kỳ nghỉ tết kết thúc, lúc tôi đến công ty thì đã có rất nhiều đồng nghiệp đến trước rồi. Mọi người ai cũng túm năm tụm ba bàn tán về kỳ nghỉ tết của mình. Tôi đi vào một mình, cũng có người chào hỏi với tôi, cũng hỏi tôi năm mới thế nào rồi. Năm mới này là chuyện chưa từng có với tôi trước đây. Tôi nghĩ lại một lúc thì cong môi lên cười, trả lời với đồng nghiệp: "Tốt lắm." Đồng nghiệp tựa hồ ngửi được mùi kỳ lạ nên sáng mắt lên hỏi tôi: "Ái chà chà, cười ngọt ngào như thế chắc là qua năm cũng với phó tổng giám đốc Lương chứ gì?" "Cái gì cái gì? Cô đến ra mắt ba mẹ của phó tổng giám đốc Lương à?" Mấy đồng nghiệp khác nghe thấy thế cũng vây lại. Bởi vì chuyện Lương Khanh Vũ đã nói thích tôi lúc trước, mọi người ai cũng biết cả rồi nên cũng không quá bất ngờ khi nghe chuyện tôi ở cùng anh ấy. Trong lúc tôi còn đang do dự không biết phải trả lời thế nào thì phía sau đám người vang lên một giọng nói: "Nói gì đó?" Là Lương Khanh Vũ đến. Anh ấy vừa đến thì tất cả đồng nghiệp đều chuyển mục tiêu, lập tức vây đến xung quanh anh chào hỏi chúc mừng năm mới. Sau đó lập tức chuyển đề tài, hỏi anh đón năm mới cùng với ai. Lúc này Lương Khanh Vũ mới ngẩng đầu lên, đôi mắt nông trong trẻo nhìn tôi một chút rồi nhếch miệng lên cười yếu ớt. Động tác này khiến tất cả mọi người đều hiểu rõ. Có người than: "Ôi, xem ra tôi không có cơ hội nữa rồi." "Đúng vậy đấy, đã ra mắt gia đình cả rồi, tôi phải chuyện mục tiêu mới được." Mọi người than phiền xong rồi lập tức tản đi. Lương Khanh Vũ đi đến cạnh tôi, dùng giọng nói dịu dàng hỏi: "Tối nay muốn ăn gì?" "Bây giờ mà đã nghĩ đến chuyện tối rồi sao?" Tôi ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn anh. "Em muốn nói chuyện khác cũng được." Lương Khanh Vũ nửa ngồi nửa quỳ, từ đứng nhìn xuống tôi đã biến thành ngước mắt lên nói chuyện: "Thật ra anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi, nói cái gì cũng được." Anh ấy khiến tôi có chút xấu hổ. Lúc hai chúng tôi đang tán gẫu thì đã nghe thấy ngoài phòng làm việc vang lên một trận ầm ĩ, hình như là Thư Thanh đến rồi. Các đồng nghiệp đều vội vã đi đến chúc mừng năm mới với Thư Thanh. Tôi vốn không để ý lắm nhưng Thư Thanh bỗng đứng trước cửa phòng làm việc của tôi, nhìn Lương Khanh Vũ đang nửa ngồi nửa quỳ mà nói: "Đừng nói chuyện yêu đương nữa, mau đến phòng hội nghị, họp." Nói xong bèn vội vã rời đi. Nhưng tôi có thể nghe ra được giọng nói của cô ấy rất nghiêm túc. Lương Khanh Vũ đi rồi thì các đồng nghiệp đều về lại vây quanh với nhau thảo luận. Tựa hồ tất cả các sếp từ lớp giữa trở lên đều bị gọi đi họp cả, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Thư Thanh thì có lẽ là có chuyện lớn rồi. Sau đó, mọi người lại thảo luận xem là chuyện lớn gì. Có người hỏi: "Có phải công ty phá sản không?" Trong đám người còn có người vô cùng thần bí nói: "Chú tôi quen biết với cổ đông công ty này, lúc tết ông ấy có nói có người trong mấy ngày đó đã vung tay ra giá trên trời để mua lại cổ phiếu của người kia, e là sắp đổi chủ rồi." Tin tức nóng hổi này vừa tung ra khiến mọi người lập tức thảo luận sôi nổi hơn. Tất cả đều tới tấp nghĩ đường lui cho bản thân. Tôi không có để ý, chỉ bắt đầu gửi bưu kiện cho khách hàng tôi tư vấn năm trước, thăm hỏi một lát rồi thuận tiện hỏi thử chuyện trang trí dự tính như thế nào. Dù sao cũng không có công ty nào đồng ý nhận tôi, vì vậy cho dù công ty có đổi chủ cho ai thì tôi cũng phải làm ở đây thôi? Họp đến giữa trưa mới giải tán. Tôi gặp Lương Khanh Vũ ở nhà ăn, sắc mặt của anh ấy có chút nghiêm lại, tôi hỏi anh ấy họp cái gì thế, anh chỉ cười khẽ rồi đáp: "Họp thường thôi." Sau khi nói ra ba chữ này thì xuyên suốt bữa cơm trưa Lương Khanh Vũ không nói gì nữa. Chỉ vùi đầu ăn cơm. Cũng chẳng ăn bao nhiêu cả, cuối cùng bỏ lại hơn nửa. Chuyện này không giống với phong cách của Lương Khanh Vũ. Tôi thấy anh ấy đổ thức ăn đi thì không nhịn được mà hỏi: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" "Không có chuyện gì cả." Lương Khanh Vũ đưa tay lên vân vê tóc tôi: "Chẳng qua tạm thời có chút việc thôi, buổi tối có lẽ không thể đi ăn cơm với em được rồi, em nhớ ăn cơm đúng giờ đấy nhé, năm mới còn rất dài, đừng tăng cả làm gì, tự mệt chết mình đấy." Tuy Lương Khanh Vũ bình thường cũng rất quan tâm tôi, nhưng hiếm khi lại nói nhiều một lần như vậy. Tựa như chuẩn bị đi xa vậy. Tôi nghi ngờ nhìn anh ấy, còn định hỏi chút chuyện thì anh ấy đã quay người đi trước, không đợi tôi. Bởi vì năm mới nên thong thả, tôi tan tầm đúng giờ, lúc gần về thì đến văn phòng của Lương Khanh Vũ gõ cửa, nhưng bên trong không có ai trả lời cả, tôi vặn cửa mới phát hiện cửa cũng bị khóa rồi. Theo lý mà nói thì ngày đầu năm mới đi làm chắc hẳn sẽ không có việc gì mới đúng chứ... Tôi có chút nghi ngờ mà rời đi. Buổi tối tôi ăn cơm một mình. Trong lòng có cảm giác là lạ, vì thế mà thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, xem thử Lương Khanh Vũ có gửi tin nhắn gì đến không. Bình thường anh ấy luôn liên lạc với tôi. Mãi cho đến mười một giờ mà tôi vẫn không nhận được tin nhắn nào từ Lương Khanh Vũ cả, tôi định gửi cho anh một tin nhưng lại cảm thấy đã trễ rồi. Lỡ như anh ấy ngủ rồi... Lúc tôi đang xoắn xuýt thì chuông điện thoại reo lên. Trên màn hình sáng lên tên của Lương Khanh Vũ. Tôi vội vàng nhận điện thoại rồi "A lô" một tiếng. Nhưng đầu bên kia điện thoại chỉ im lặng. Tôi lại nói: "A lô." Lúc này đầu bên kia điện thoại mới truyền đến một tiếng thở dài, tuy rất nhẹ nhưng tôi lại nghe thấy rõ ràng. Lòng tôi lập tức thít lại, tôi hỏi: "Anh Lương, anh có đó không?" "Ừ, anh đây." Tôi gọi tên của anh ấy, Lương Khanh Vũ liền đáp, nhưng giọng nói của anh ấy có chút khàn khàn trầm thấp, không dịu dàng trong trẻo như bình thường. "Anh làm sao thế?" Tôi quan tâm. Người đàn ông kia im lặng một lúc rất lâu rồi mới trả lời: "Khanh, em có muốn rời khỏi nơi này không." "Hả?" "Rời khỏi nơi này, rời khỏi đất nước này, chúng ta đi nước khác sống." Tôi bần thần không phản ứng kịp với việc tại sao Lương Khanh Vũ lại nói như thế, cũng nói ra lo lắng của bản thân: "Em một thân một mình nên đi đâu cũng được cả, nhưng anh còn có cha mẹ, nếu như xuất ngoại thì không phải bọn họ..." "Dẫn theo bọn họ." "Nhưng cuộc sống của bọn họ xoay quanh ở nơi này, nếu xuất ngoại bọn họ lại không biết tiếng, sẽ cô đơn lắm." Tôi dừng một chút, tựa hồ cảm thấy được Lương Khanh Vũ chắc hẳn đã gặp phải chuyện gì rồi nên mới hỏi anh ấy: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Đầu bên kia điện thoại lại im lặng một hồi thật lâu nữa. Sau đó Lương Khanh Vũ mới mở miệng trả lời lần nữa: "Anh muốn rời khỏi nơi này, muốn hỏi em có đồng ý rời đi cùng anh hay không thôi." Rời khỏi thành phố Vĩnh An. Chuyện này tôi chưa từng nghĩ đến. Tuy rằng bản thân tôi không có một người bạn nào cả, thế nhưng tôi đã quen sống ở nơi này rồi, muốn bước chân đến một môi trường xa lạ thì phải cần có dũng khí. Thấy tôi không trả lời thì Lương Khanh Vũ cười gượng một lúc: "Không đồng ý thật à? Quả nhiên sức hấp dẫn của anh vẫn chưa đủ mà."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương