Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang

Chương 12



Ba Lưu từ trong nhà liền đi ra, vừa nhìn thấy cô đứng ngoài cửa ánh mắt đã đầy sự cay nghiệt và dã tâm

"Mày còn dám vác mặt về đây nữa hả"

"Tôi đã bảo với ông rồi cơ mà, con nhỏ này có làm được tích sự gì cho đời đâu cơ chứ. Đây này, ông xem đi đây này, không biết nó đã ngủ với bao nhiêu thằng rồi nữa"

Mẹ Lưu liền chạy đến túm cổ áo cô lôi xềnh xệch mục đích để cho ba Lưu nhìn thấy. Vốn đã ghét bỏ đứa con này lại thêm tác đông từ bên ngoài khiến bọn họ vô cùng căm ghét đứa trẻ này chỉ muốn cô mau chóng biến mất khỏi thế gian này

"Ba, mẹ hai người thôi đi"

Cô hét lên, bản thân đã chịu đựng và nhịn nhục đủ lắm rồi. Chẳng phải chính cái mác có tên là gia đình đã đẩy cô rơi vào thảm cảnh như ngày hôm nay hay sao

"Ối dồi, con này hôm nay gan nhỉ. Lai dám trả treo với bà"

*bốp*bốp"

Mẹ Lưu hoàn toàn coi cô là sự trút giận, bà ta liền tục đánh rồi đập đầu cô xuống dưới sàn

"Mày này, mày này con đi*m này. Mày cũng chỉ giống như mẹ mày mà thôi"

"Được rồi bà à từ từ đi đừng đánh nó chết"

"Tao nói cho mày biết, mày cút ra khỏi nhà tao ngay. Tao không có đứa con giống như mày"

Bảo Ngọc đã bị đánh đến nỗi gương mặt đỏ ửng sưng húp cả lên, cô chống tay gắng gượng lết dậy nhìn ba mẹ Lưu đầy giễu cợt

"Hai người… hai người có còn là con người nữa không hả. Tại sao lại như vậy, tại sao lại không chịu tin con. Mười năm, con đã chịu đựng mười năm rồi có biết không hả, áp lực từ bên ngoài con có thể gánh chịu tất cả, nhưng con cũng biết mệt mà con cũng cần hẫu thuẫn mà tại sao, tại sao cái gọi là gia đình còn tạo cho con thêm nhiều áp lực hơn như vậy. Chỉ vì thể diện, ba mẹ có biết là những lúc mà con ôn thi cực khổ, những lần con đi làm thêm với cái thời tiết âm bảy độ C những cơn đau đầu hành hạ, những đợt sốt rét rồi mệt lả trong phòng thi. Ai hiểu cho con, hay chỉ vì cái mác danh con nhà người ta mà ba mẹ bắt con phải hứng chịu tất cả"

Lần đầu tiên Bảo Ngọc dám đứng lên, dám nói ra hết những nỗi lòng của mình với chính những kẻ mà cô cho rằng đã mang nặng đẻ đau nuôi nấng mình

"Nếu đã không yêu thương con như vậy tại sao còn sinh con ra làm gì. Để hàng ngày con phải chứng kiến cái cảnh gia đình không hạnh phúc, cô chú cãi nhau rồi lôi nhau ra chém giết. Mọi người có bao giờ coi con là thành viên trong gia đình nữa không. Con ra đến mức này, con bị người ta cường bạo, bị người ta đe dọa ba mẹ có bao giờ hỏi rằng con có đau không, có mệt không chưa"

Trái với những nỗi khổ tâm của nàng thiếu nữ 17, ba mẹ Lưu lại chỉ xem cô là cái gai trong mắt, mẹ Lưu không những không cảm động còn tức giận hơn đẩy cô ra khỏi cửa dưới trời mưa và bão đang giật đùng đùng

"Mày cút ra khỏi nhà tao ngay lập tức, mày cút đi …chính miệng mày còn dám thừa nhận mày ngủ với đàn ông hay sao hả"

"Ba ơi, ba ơi. Cứu con với, đừng làm như vậy với con mà, đừng đối xử với con như vậy mà"

Cô bám vào thành cửa khi bị mẹ Lưu đẩy ra bên ngoài, ánh mắt bất lực nhìn về phía ba Lưu tuyệt vọng kêu cứu

"Ba ơi, đừng mà ba bảo dì đừng đuổi con mà. Bên ngoài đang mưa lớn, con sợ lắm. Đừng mà, đừng…"

Ba Lưu chỉ trơ mắt ra mà đứng nhìn, dường như với bọn họ không hề tồn tại hai chữ tình nghĩa. Họ không đau lòng, không thương xót dù chỉ là một chút với đứa con gái này

"Đừng mà….aaa "

Mẹ Lưu đẩy cô ra đến ngoài liền khóa trái cửa lại

"Ông mau đi vào trong kệ con nhỏ đó. Hừ, nhà này không chứa đi*m trong nhà"

"Hai anh chị làm cái gì mà ồn ào bên ngoài này quá vậy hả" dì Lưu là em gái của ba Lưu một người đàn bà không mấy hạnh phúc trong hôn nhân chỉ biết đánh nhau và đòi giết chồng mình

"Không phải việc của cô"

"Ối dồi, anh tôi đâu ra đây mà xem. Xem bà chị dâu này của tôi đang sửng cồ lên với tôi lên đây nè. Tôi khổ quá mà"

Ngày nào cũng như vậy, gia đình chả bao giờ có nổi phút giây bình yên

..

Bên ngoài mưa tầm tã như trút nước, tiếng sấm chớp như muốn rạch ngang trời. Bảo Ngọc bị đẩy ra bên ngoài, trận mưa lộp độp rơi vào người. Cô vừa đi ánh mắt đã không còn kiên định giống như trước. Dường như chuyện này với cô là bình thường, bị đuổi ra khỏi nhà giữa ba mươi tết, bị trói vào cây dừa bỏ đói hai ngày rồi bị đánh đến mức thân tàn ma dại phải nghỉ học hàng tuần trời. Tất cả Bảo Ngọc đã từng trải qua và thấm nhuần tất cả. Bây giờ có lẽ thì đã hiểu được phần nào cô gái này với những cái tát và lời mắng chửi của hắn nó chưa là gì so với những điều mà cô phải trải qua trong gia đình. Người ngoài nhìn vào sẽ rất ngưỡng mộ khi cô xinh đẹp học giỏi lại được ba mẹ ủng hộ hết mình nhưng ở hoàn cảnh của cô mới biết áp lực và đau khổ tới cỡ nào

Cô cứ đi lang thang dưới đêm mưa tầm tã, nước mưa lạnh buốt thấm vào da thịt đã khiến cô run rẩy, liền tìm một chỗ khuất ngồi xuống bên góc đường. Thân xác đã không còn một chút sự sống từ từ ngồi thụp xuống, khi bản thân đã sắp không trụ vững muốn ngã xuống thì một cánh tay rắn chắc liền đỡ lấy cô ôm chặt vào lòng cùng gương mặt lo lắng, chiếc ô che bên cạnh liền rơi xuống đất. Gương mặt hắn nhìn cô hiện lên hồi kinh hãi như không dám tin

"Bảo Ngọc, Bảo Ngọc"

Trong vô thức cô lờ mờ nghe có ai gọi mình nhưng mí mắt đã không thể mở nổi từ từ liền thiếp đi trong người người đàn ông

...

Các theo dõi và vote cho mình nhé

Thân ái
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...