Thế Giới Này - Ta Là Chủ
Chương 55: Nơi Đây Ta Bảo Vệ
Ô Lãng cũng chật vật không kém so với những người khác trong Ngưu Sát binh, y càng ngày càng bị vây khốn gắt gao, một là do quân số đã giảm mạnh, hai do y là chủ tướng cho nên rất nhiều binh sĩ của quân địch tranh nhau giết y để lập công.Đứng giữa rừng quân thù, Ô Lãng không mảy may một chút gì là sợ hãi, y liên tục đánh trái đánh phải, chém ngang chém dọc, càng đánh càng điên cuồng. Tuy bên địch chiếm ưu thế rất lớn nhưng vẫn có nhiều tên đã ngã gục dưới thanh gươm của Ô Lãng.Trên người Ô Lãng đã chi chít vết thương, máu đã lênh láng khắp cơ thể, hơi thở của y cũng đã gấp ráp và bắt đầu yếu ớt dần. Diện mạo bên ngoài của Ô Lãng trông vô cùng khủng bố, nhìn cứ như một khối thịt đỏ đang cử động.Rẹt!Một binh sĩ Giảo châu nhân lúc Ô Lãng quay lưng về phía mình, hắn đã dùng đao chém xẹt ngang lưng Ô Lãng, vết chém lập tức phá giáp in sâu vào da thịt Ô Lãng.Chỉ thấy Ô Lãng cắn răng chịu đựng rồi quay lại vun kiếm ngang cổ tên binh sĩ vừa mới ra tay với mình, nhát kiếm cắt ngọt ngang cổ tên binh sĩ khiến đầu hắn lập tức rơi xuống đất. Máu tươi từ cơ thể tên binh sĩ lập tức phun ra như suối qua vết chém, nhanh chóng cả cơ thể hắn đã bị chính máu của mình phủ lấy.Phập!Trong sát na, một nhát kiếm đã đâm xuyên người Ô Lãng, kẻ ra tay là một tên Giảo châu binh sĩ khác, lần này Ô Lãng đã không còn sức ăn miếng trả miếng, ngay lập tức y cảm thấy cơ thể của mình rất uể oải, đôi mắt hoa lên, cả người chao đảo rồi khụy gối xuống.Ô Lãng chỉ còn nghe thấy tiếng chém giết với tiếng gọi tên mình của những chiến binh còn lại trong Ngưu Sát binh. Thời điểm này, Ô Lãng đã nhận thấy sự tử vong đang gần kề, bên tai y dường như văng vẳng tiếng réo gọi của thần chết.Tên binh sĩ vừa đâm Ô Lãng lúc nãy lập tức rút kiếm ra, hắn giơ kiếm lên trời rồi vun xuống, dường như muốn lấy thủ cấp của Ô Lãng với đòn kết liễu cuối cùng.Xoảng!Phập!Tuy nhiên kiếm của tên binh sĩ Giảo châu chưa kịp chạm vào cổ Ô Lãng đã bị rơi xuống đất, tên này chưa kịp định thần lại đã bị một nhát chém chí mạng cứa ngang cổ, hắn ngay lập tức lấy hai tay vịn vào vết thương rồi ngã gục xuống đất vong mạng.Ô Lãng nhanh chóng nhận thức được là mình vừa mới nhặt lại được một mạng nhưng y không thể nhìn rõ ai là người vừa mới ra tay cứu mạng mình. Cuối cùng Ô Lãng không thể gắng gượng được nữa, y lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.Trông thấy một màn vừa xảy ra, binh sĩ hai bên không chần chừ nhanh chóng đình chiến, dừng lại quan sát tình hình.Tất cả người ở đây đều hướng ánh mắt đến người vừa mới xuất hiện, người này là một nam nhân anh tuấn tiêu sái, trên thân mặc một bộ trường bào màu trắng, tay cầm cây kích màu trắng vẫn còn đang dính một ít máu.Bạch y nhân này không xa lạ gì với đa số binh sĩ ở đây, riêng Ngưu Sát binh dường như không nhận biết được nam nhân bạch y, còn binh sĩ Giảo châu thì chẳng lạ gì người này.Bạch y nhân đó chính là Âu Dương Phi Thần, sau khi nhận thấy người của mình bị nguy hiểm, y tức tốc chạy đến đây giải cứu, cũng may là còn kịp một bước.- Âu Dương Phi Thần, ngươi đến đây làm gì?Tên tướng chỉ huy Giảo châu binh không nhịn được lên tiếng hỏi, y dường như rất dè chừng khi thấy Âu Dương Phi Thần bỗng nhiên có mặt ở đây.- Ta đến cứu thuộc hạ của mình cũng không được sao?Âu Dương Phi Thần lạnh lùng đáp, ánh mắt sắt bén như dao đang chăm chăm nhìn về phía trước, không biết vô tình hay cố ý, y đảo mũi kích đâm thẳng xuống xác tên binh sĩ Giảo châu dưới chân.- Nếu ngươi đã đến thì cứ dẫn người của mình đi, ta không ngăn cản.Tên tướng chỉ huy giật giật đôi mắt trả lời.- Không cần ngươi nhắc nhở! Bây giờ các ngươi có thể cút khỏi đây rồi.Âu Dương Phi Thần âm hàn nói. - Xin thứ lỗi! Bọn ta vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của Bắc Giảo châu giao phó cho nên không thể rời khỏi.Tên chỉ huy gằng giọng đối đáp.- Ha, ha, ha,... Nhiệm vụ sao? Chắc là nhiệm vụ rất cao thượng nên mới phải che kín mặt mũi như thế. Đúng không Cao Câu tướng quân, Cao Câu Khanh Phả.Âu Dương Phi Thần chắp tay sau lưng lớn giọng cười nói.Tên tướng chỉ huy được gọi là Cao Câu Khanh Phả ngay lập tức nhíu mài lại, y không ngờ mình che giấu kĩ như vậy mà vẫn bị nhận ra.Vốn Cao Câu Khanh Phả không thích hiếp đáp kẻ yếu nên mới tìm cách che giấu thân phận trước những người bên ngoài, nhiệm vụ này y nhận là do bất đắc dĩ chứ y không hề muốn tiếp nhận nó.Bên này Âu Dương Phi Thần cũng biết nguyên nhân trong đó nhưng y không thể nào thông cảm cho Cao Câu Khanh Phả, chỉ trách Cao Câu Khanh Phả thờ sai chủ.Tuy nhiên nể tình quen biết nên Âu Dương Phi Thần mới hành xử nhẹ nhàng như vậy, nếu không y đã hạ sát quân lính của đối phương không còn một tên.- Âu Dương Phi Thần, nơi này không liên quan đến ngươi, tốt nhất ngươi đừng có xen vào. Bây giờ ngươi hãy mang người của mình đi khỏi đây đi.Cao Câu Khanh Phả không ngần ngại đuổi đối phương đi.- Ta có câu này muốn nói với ngươi, hãy lắng tai nghe cho kĩ... Nơi đây ta bảo vệ!Âu Dương Phi Thần âm trầm thốt ra từng lời, sau đó y cầm cây kích chỉ thẳng về phía trước, tiếp tục hét lớn.- Kẻ nào dám tiến thêm một bước ngay lập tức đầu rơi khỏi cổ.Bất giác bọn binh sĩ Giảo châu liên tiếp lui lại mấy bước, kẻ nào khác uy hiếp thì bọn chúng còn xem nhẹ, riêng lời cảnh cáo của Âu Dương Phi Thần cho dù bất cứ ai không riêng gì bọn chúng cũng đều phải sợ hãi són ra quần.- Chẳng lẻ Bình châu muốn nhúng tay vào chuyện này. Các ngươi nên xem xét lại cái được mất khi đối đầu với Giảo châu.Tuy Cao Câu Khanh Phả không thích làm những điều trái với lòng mình nhưng có kẻ muốn chiếm lấy lợi ích của chủ mình, y không thể nhẫn nhịn được.- Sự việc ngày hôm nay không liên quan đến Bình châu. Chuyện này do một mình Âu Dương Phi Thần ta làm chủ. Còn Giảo châu của ngươi chẳng là cái gai gì trong mắt ta cả, ngươi quay về chuyển lời đến cái tên Liên Túc Hậu, nói với hắn tốt nhất đừng có giở trò trước mặt ta. Nếu không Giảo châu của hắn không được yên ổn đâu.Âu Dương Phi Thần cao ngạo nói ra.Không phải Âu Dương Phi Thần vì bộ lạc ở đây mà trực tiếp đối đầu với Giảo Châu, y làm vậy là do bên trên đã có lệnh phải bảo vệ người của Lý Đằng Phong bằng mọi giá.- Giỏi lắm! Âu Dương Phi Thần, ngươi hãy chờ đó, sau này trên chiến trường ta sẽ không nương tay đâu. Rút!Cao Câu Khanh Phả đành phải rút lui trở về, nếu tiến đánh nữa e rằng sẽ phải đối đầu với Âu Dương Phi Thần. Khi đó chắc chắn Giảo châu binh sẽ tổn thất nặng, không bằng rút quân để bảo toàn lực lượng để sau này phục thù sau.Cao Câu Khanh Phả lo sợ phục binh của Âu Dương Phi Thần mai phục ở gần đây, nếu không Âu Dương Phi Thần đâu có mạnh miệng như vậy.Tuy nhiên Cao Câu Khanh Phả đã đoán sai, Âu Dương Phi Thần chỉ một người một kích đến nơi đây, không hề đem theo bất cứ một người nào khác. Nếu mang theo người e rằng khi đến nơi chẳng còn một ai để bảo vệ mà để thu nhặt xác thì đúng hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương