Thế Giới Này - Ta Là Chủ
Chương 88: Gặp Đàm Sơn
Bên trong khoang thuyền, Lý Đằng Phong chứng kiến tường tận mọi việc, anh ta không khỏi cảm thán trước võ lực kinh người của Đường Yến Hạ, chỉ ra tay trong chốc lát mà đã không còn một tên hải tặc nào đủ can đảm để tiếp tục bén mảng lên thuyền.Nếu cho Lý Đằng Phong tỉ thí võ thuật với Đường Yến Hạ, chắc chắn anh ta không tài nào bì nổi trước thực lực bá đạo của Đường Yến Hạ.Lý Đằng Phong hít một hơi lạnh nhìn qua toàn bộ bãi chiến trường trước mặt, khắp nơi đều có sự hiện diện của tàn binh bại tướng, dĩ nhiên đó là kiệt tác của Đường Yến Hạ.Mặc dù bọn hải tặc nằm la liệt trên sàn trông rất đau đớn nhưng mặc nhiên không có một tên nào nguy hiểm đến tính mạng cả.Lý Đằng Phong không tin Đường Yến Hạ không có đủ sức để kết liễu bọn ôn dịch kia, anh ta cho rằng Đường Yến Hạ làm như vậy là có lý do ẩn khuất nào đó.- Đường huynh quả là võ công cái thế, tiểu đệ đây vô cùng khâm phục.Lý Đằng Phong chậm rãi đi ra từ khoang thuyền, cảm thán nói.- Lý đệ khâm phục ta thì được, còn võ công cái thế thì bỏ qua đi.Đường Yến Hạ đứng thế vững như bàn thạch, lúc nói chuyện y vẫn chăm chăm nhìn về phía tên hải tặc lùn tịt ở bên kia thuyền.- Các ngươi giỏi lắm, dám động vào băng hải tặc Khuyết Lục. Chờ đó, thủ lĩnh của bọn ta sẽ không tha cho các ngươi đâu.Tên hải tặc lùn tịt run giọng hâm dọa, tuy tên này rất mạnh miệng nhưng đã bị nét mặt của mình bán đứng, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt của hắn.Mặc cho tên hải tặc khua môi múa mép, Đường Yến Hạ chẳng mấy bận tâm đến lời nói của hắn, y chỉ đứng yên nhếch mép cười mang đầy sự bí hiểm.Khoảng một lát sau, từ bên trong thuyền của tên hải tặc lùn có một con chim bồ câu bay lên, nó nhắm thẳng hướng nam, vỗ cánh bay đi.Bây giờ, Lý Đằng Phong muốn rời khỏi đây cũng không được, vì thuyền của anh ta đã bị vây kín lối, không còn một kẻ hở để mà thoát thân.Hai bên cứ giằng có với nhau như vậy, Lý Đằng Phong và Đường Yến Hạ cũng lười tấn công lên thuyền của bọn hải tặc.Mặc dù bọn chúng không được mạnh mẽ cho lắm nhưng lại rất đông, muốn đánh dẹp hết cũng là một vấn đề lớn.Do bị Đường Yến Hạ dằn mặt nên không một tên hải tặc nào cả gan xung phong nữa, bọn chúng cũng án binh bất động, đứng chờ điều gì đó.Nửa tiếng đã trôi qua, mọi thứ vẫn như cũ không hề có chút gì là biến đổi, trước sự tình này, Lý Đằng Phong vô cùng nhàm chán, anh ta đành ngòi một góc lấy tay ngoáy mũi nhưng cũng không quên ném ánh mắt trêu đùa về phía kẻ địch.Rách, rách, rách,....Đột nhiên, tiếng xé nước vang lên xen lẫn vào âm thanh sóng vỗ, dường như có thứ gì đó rất to lớn đang lướt nhanh về phía những con thuyền đang tranh chấp với nhau.- Thủ lĩnh!Khi bọn hải tặc nhìn về phía phát ra tiếng động, ngay lập tức bọn chúng đã hạ mình, cung kính hô lớn vừa đúng hai chữ.Thấy vậy, Lý Đằng Phong mới ngó về hướng bọn hải tặc đang nhìn, anh ta đã nhanh chóng nhận ra thứ đang hùng hổ lao tới đây là một con thuyền khổng lồ khác.Chiếc thuyền này to hơn gấp rưỡi so với chiến thuyền của Lý Đằng Phong, kiểu cách thiết kế của nó cũng rất cầu kì, vô cùng đặc biệt.Hai bên mạn thuyền còn được trang bị những cái bệ bắn tên vô cùng to, những mũi tên trên đó dài ít nhất hai mét, thân to cỡ một bắp tay người lớn, mũi bọc sắt mang đầy sát khí.Đặc biệt là bên trên cột bườm chính có một lá cờ ghi hai chữ Khuyết Lục bằng ngôn ngữ của giới tu chân, thay vì là lá cờ đầu lâu xương xẩu đặc trưng của hải tặc.- Hạm trưởng hạm đội một, ngươi lại gây chuyện gì sao?Một nam nhân khoảng hai mươi lăm tuổi đứng trên mũi thuyền nói vọng xuống.Tên nam nhân mới đến này thoạt nhìn khá cứng rắn, cơ thể săn chắt, tuy không quá mức lực lưỡng nhưng cũng khiến người khác ngại va chạm. Tên này mặc một bộ sam y màu nâu cọc tay để lộ làn da sạm nắng, cơ thể còn phát ra mùi vị đặc trưng của biển cả.- Ta nào có! Chính bọn hắn đã gây chuyện trước và còn động thủ với rất nhiều người của chúng ta nữa.Tên hải tặc lùn xảo trá đáp lời, hắn rõ ràng dám đổi trắng thay đen.Tên thủ lĩnh liền nhìn theo hướng mà thuộc hạ của mình đang chỉ, hắn lấp tức nhíu mày lại trông rất khó chịu.Đúng như lời tên hạm trưởng nói, có rất nhiều tên hải tặc đang nằm sõng soài trên thuyền của đối phương, mặc dù vẫn còn sự sống nhưng những tên này lại bị thương không nhẹ.Chứng kiến thuộc hạ của mình bị chà đạp như vậy, tên thủ lĩnh vô cùng hiếu kì nhưng hắn vẫn đè nén những trạng thái không nên có vào bên trong, rồi nhìn về phía người nam nhân vạm vỡ đang quay lưng về phía mình.- Các hạ là ai, tại sao lại ra tay chẳng chút lưu tình với người của ta?Tên thủ lĩnh bình tĩnh hỏi, dễ dàng nhận ra hắn đang thăm dò đối phương điều gì đó.Tên thủ lĩnh vốn đã biết rõ hết thảy sự tình đã diễn ra, những gì thuộc hạ của mình nói đều là bịa đặt nhưng hắn vẫn không lật tẩy, chỉ mong muốn tìm hiểu hai người nam nhân bên kia là thần thánh phương nào.Mặc dù tên thủ lĩnh cũng không phải là một kẻ dễ xơi nhưng hắn cũng không chủ quan đến mức xem thường người đối diện, bởi vì hắn hiểu câu thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.- Ngươi không nhận ra ta sao?Đường Yến Hạ từ từ quay người lại, giọng nói cũng xen lẫn một chút giễu cợt.Ngay từ lúc thấy con thuyền của tên thủ lĩnh lướt tới, Đường Yến Hạ đã nhận ra được điều khác lạ nên mới giở trò một chút.- Ngươi là... bé bự đúng không?Tên thủ lĩnh khi thấy gương mặt quen thuộc kia quay lại, ngay tức khắc hắn đã vui vẻ nói ra.- Đúng vậy! Khà khà khà..., xem ra tên cá ướp muối ngươi vẫn còn chưa quên tiểu gia gia ta đây.Đường Yến Hạ sổ sàng cười lớn, âm vực khi nói cũng rất cao.Đứng một bên nghe cuộc trò chuyện, Lý Đằng Phong không khỏi hiếu kì, anh ta không ngờ hai người này lại quen nhau từ trước, quả là có những việc không thể nào lường trước được.Tuy nhiên Lý Đằng Phong không tránh khỏi buồn cười, hai người thanh niên trai tráng như vậy lại có những cái tên vô cùng ngộ nghĩnh, xem ra câu nói đàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn là sự thật.- Giới thiệu với ngươi, đây là Lý Đằng Phong, thuyền trưởng của con thuyền này.Đường Yến Hạ nhớ ra gì đó bèn giới thiệu sơ lược qua Lý Đằng Phong một chút.- Lý đệ, còn đây là Đàm thủ lĩnh của băng hải tặc Khuyết Lục, Đàm Sơn.Sau đó, Đường Yến Hạ cũng giới thiệu cho Lý Đằng Phong về lai lịch của tên thủ lĩnh hải tặc được gọi là Đàm Sơn.Nghe qua, nét mặt Đàm Sơn liền hiện lên vẻ kì lạ khó miêu tả nhưng rất nhanh đã hồi phục lại bình thường, đó cũng là những biểu cảm tương tự như của Âu Dương Phi Thần và Đường Yến Hạ khi nghe đến cái tên Lý Đằng Phong.Lý Đằng Phong cũng vậy, anh ta không những bất ngờ mà còn kinh hỉ khi nghe được hai chữ Đàm Sơn phát ra từ miệng của Đường Yến Hạ.Tuy nhiên Lý Đằng Phong không có để lộ những biểu cảm đó ra bên ngoài, gương mặt vẫn bình thản như tờ, không một chút biến đổi.Lúc đầu, Lý Đằng Phong không hề nghĩ tới là sẽ gặp được Đàm Sơn dễ dàng như vậy, anh ta cho rằng ít nhất cũng cần đến đôi ba tháng mới tìm ra được người cần gặp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương