The Loyal Pin (Pinpak - Trâm Cài Tóc Hoàng Gia)
Chương 4: Hình phạt
Mặt ngoài của cung điện Bua có thiết kế hai tầng không quá mới cũng không quá cũ. Cung điện được sơn màu vàng nhạt tương phản với mái nhà màu xanh lá mạ và có những vòm cửa sổ hình vòng cung. Tòa cung điện đẹp một cách nghiêm nghị hệt như chủ nhân của nó.
Bên trong được bày trí đơn giản với nội thất bằng gỗ màu nâu đậm, không quá xa xỉ cũng không quá tinh xảo từ trên xuống dưới như Chánh Cung; nơi ở của Đức vua điện hạ.
Khi Perm dẫn ba cô gái vào tiền sảnh rộng lớn dùng để tiếp khách, công chúa Padmika đã ngồi chờ sẵn trên chiếc ghế gỗ dài bằng gỗ, được chạm khắc những hoa văn phức tạp.
Bà có một mái tóc thẳng, màu đen. Tóc của bà được búi chặt. Bà có một gương mặt đẹp lão, sáng sủa với vài vết chân chim. Bà ấy mặc một chiếc đầm đen có dây buộc vì bà chỉ vừa mới quay về từ đám tang của một người bạn ở vùng ngoại ô.
Tiểu thư Pin và Prik khom người và ngồi ngay ngắn dưới sàn trước mặt công chúa Padmika, xếp hai chân sang một bên với một điệu bộ sợ hãi. Công chúa Aninlaphat chọn ngồi trên chiếc ghế sát bên cạnh công chúa Padmika như điều cô nên làm; vì có vai vế ngang hàng.
Nghiêm túc tuân thủ truyền thống, tiểu thư Padmika cúi đầu để thể hiện sự tôn trọng với công chúa Aninlaphat - được biết đến là con gái của người sở hữu cung điện Sawetwarit. Tuy nhiên, với độ tuổi khác nhau, công chúa Aninlaphat vẫn cư xử với công chúa Padmika bằng một thái độ tôn kính như những cô gái bình thường khác.
Công chúa Padmika nở nụ cười lạnh trước khi nhìn cô cháu gái của mình, tiểu thư Pin - người từ nãy đến giờ vẫn luôn cúi đầu, từ chối giao tiếp ánh mắt với bà dù chỉ trong khoảnh khắc.
Tuy ánh mắc sắc sảo của công chúa Padmika không hề thể hiện ra bất cứ dấu hiệu nào của sự giận dữ, nó vẫn khiến cho Prik - người vừa vô tình nhìn công chúa Padmika một lúc, sợ hãi đến mức cúi gầm mặt và xém chút nữa đã đập vào đầu gối.
"Khun Pin."
Pilantita nhận thấy rõ ràng sự "tán dương" trong giọng nói trầm của cô mình khi bà gọi tên nàng.
"Vâng thưa công chúa điện hạ."
"Tại sao con lại rời khỏi cung điện vào buổi tối mà không hề nói với ta vậy?"
Giọng nói nghiêm khắc của công chúa Padmika cùng với gương mặt bình tĩnh không thể đoán ra được điều gì khi bà cứ nhìn cô cháu gái của mình - người vẫn luôn hạ thấp người đến mức sắp chạm vào sàn nhà.
"Con xin lỗi, thưa Cô."
Tiểu thư Pin trả lời và nhìn cô của mình một lúc, trước khi lại cúi thấp đầu hơn nữa.
"Đó đều là lỗi của con, thưa Cô."
Công chúa Aninlaphat nói bằng giọng dứt khoát. Mặc dù sự thật là, xét về vai vế trong dòng tộc, công chúa Aninlaphat là em họ của công chúa Padmika nhưng vì độ tuổi khác nhau, công chúa Aninlaphat vì vậy mà quyết định gọi công chúa Padmika là cô của mình; vì bà của cô, phu nhân Klai, đối xử với công chúa Padmika như cô con gái nhỏ nhất của bà ấy, ngay cả cha của cô cũng xem bà như em gái của mình.
Đối với công chúa Aninlaphat, cô Pad rất đẹp, tao nhã và vô cùng yêu quý cô, không giống như Prik, người sợ hãi công chúa Padmika hơn bất cứ ai, vì bà ấy rất nghiêm túc và nghiêm chỉnh với nền nếp truyền thống hơn cả Đức vua.
"Con là người ép khun Pin đi với con, thưa công chúa."
"Ép buộc?" Gương mặt của công chúa Padmika đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn. "Người có trói tay trói chân, kéo khun Pin đi không? Ta không nghĩ như vậy..."
"..."
"Khun Pin tự mình đi..."
"..."
"Phải không, khun Pin?"
Lúc này, không chỉ tiểu thư Pin đầy sợ hãi, mà ngay cả Prik trông cũng có vẻ đã bị dọa sợ.
"Vâng, thưa Cô."
Công chúa Padmika vẫn nhìn cô cháu gái của mình một cách ân cần. Bà ấy không muốn mắng hay giận dữ với tiểu thư Pin vì bà ấy hiểu rõ tiểu thư Pin thật sự dễ vỡ như thủy tinh. Mặc dù tiểu thư Pin mất cả cha lẫn mẹ từ khi còn rất nhỏ, nhưng nàng vẫn cư xử một cách rất quy củ. Nếu như có lúc nào đó bất bình thường thì đó chính là lúc này.
"Dù sao thì, khi khun Pin phạm lỗi... Ta sẽ phải phạt con."
"..."
"Con có biết tại sao ta lại phạt con không, khun Pin?"
"Vì con đã làm sai."
Tiểu thư Pin trả lời cô của mình bằng giọng run rẩy, trách bản thân vì đã xuôi theo.
Và nàng càng giận hơn khi nàng tự hỏi và nhận ra...
Ngay cả khi nàng biết rằng đi ra ngoài tham gia hội chợ ở đền với tiểu thư Aninlaphat vào lúc đó thì cuối cùng cô của nàng sẽ trừng phạt nàng. Nếu như được chọn lại, liệu rằng nàng vẫn sẽ chọn đi chơi không?
Và khi câu trả lời là "vẫn chọn làm như vậy".
Tiểu thư Pin vô cùng chướng mắt bản thân.
"Con đã làm sai điều gì?"
Công chúa Padmika nghiêm túc lặp lại câu hỏi.
"Con sai vì đã rời khỏi cung điện, ra ngoài chơi."
Tiểu thư Pin chỉ nghĩ ra được câu trả lời đó. Cho đến hiện tại, bản thân nàng vẫn không hiểu ra lỗi lầm của mình nghiêm trọng đến cỡ nào.
"Còn công chúa Aninlaphat thì sao? Có lỗi gì?"
Tiểu thư Padmika quay sang nhìn công chúa Aninlaphat; nàng tò mò muốn biết suy nghĩ của người bày ra chuyện này.
"Con không nghĩ rời khỏi cung điện là một việc làm sai ạ."
Công chúa Aninlaphat nói với chất giọng bình thản và đôi mắt sáng lấp lánh thu hút người nghe. Lúc này, tiểu thư Pin đang nhìn công chúa Aninlaphat một cách lo lắng, sợ rằng cô của nàng cũng sẽ trừng phạt công chúa Aninlaphat.
Điều mà tiểu thư Pin không hề mong muốn.
"Chúng con đã sai vì không xin phép Cô, nên đã khiến Cô phải lo lắng."
"Phải vậy không?"
Không hiểu sao, công chúa Padmika lại cảm thấy bà ấy khá thích nói chuyện với cô con gái bé bỏng của Đức vua.
"Nếu như không được cho phép thì không được phép ra ngoài vào buổi tối. Bên cạnh đó, tụi con chỉ toàn là con gái; việc này quá nguy hiểm."
"Công chúa Aninlaphat rất thông minh." Công chúa Padmika nở một nụ cười trìu mến với công chúa Aninlaphat; vì trước đó bà ấy không quen với việc cãi nhau với mấy cô gái, vì tiểu thư Pin rất phục tùng, hơn hết, bà ấy cũng ít nói.
"Có vẻ công chúa Aninlaphat hiểu được suy nghĩ của người lớn nhỉ, nhưng sao Người vẫn cứ làm?"
Câu hỏi của công chúa Padmika không chỉ khiến cho khiến cho đôi mắt của công chúa Aninlaphat mở to và tỏa sáng mà còn khiến cho cô không ngừng mỉm cười.
"Con làm vậy vì con còn trẻ. Một đứa trẻ không thể ngừng sự ham học hỏi của mình được, thưa công chúa." Đôi lúm đồng tiền xán lạn trên má của cô nhanh chóng thắp sáng bầu không khí u ám trong căn phòng khách nơi những cô gái trẻ đang kiệt sức vì run rẩy.
"Tuy nhiên, khi con lắng nghe lời Người nói vừa mới đây thôi... Con lại suy nghĩ về nó, và con hiểu rằng người lớn cũng có lí do để lo lắng."
"Khi Người hiểu ra, thì Người có suy nghĩ gì?"
Công chúa Padmika hỏi công chúa Aninlaphat một cách đầy tò mò với sự trìu mến.
"Sau khi suy nghĩ xong, con đồng ý với một vài điều và không đồng ý một vài điều, thưa công chúa."
"Không đồng ý?"
"Điều con không đồng ý chắc chắn là... sự thật thì thế giới bên ngoài rất đáng giá để học hỏi; và một đứa trẻ không nên bị mục ruỗng trong cung điện... Chúng ta chỉ cần có người lớn để kèm cặp và chỉ dẫn cho ta cả mặt tốt lẫn mặt xấu."
Công chúa Padmika không thể ngừng cười ngay cả khi bà ấy đang giận cháu gái mình - tiểu thư Pin.
Công chúa Aninlaphat kì quặc hơn bất cứ cô gái nào trong lứa tuổi của cô, nhưng theo chiều hướng tốt.
Cô thoải mái, thông minh và dũng cảm, và dám lên tiếng nữa.
Mặc dù rất nhiều ý tưởng có vẻ quá tiến bộ để công chúa Padminka có thể bắt kịp.
Đức vua đã từng kể cho công chúa Padmika nghe về con gái bé bỏng của mình đùa nghịch xung quanh cung điện như thế này:
"Rất khó để trừng phạt Anin... Vì con bé suy nghĩ như một luật sư vậy. Em không thể dễ dàng bắt kịp nó đâu."
Đức vua vừa nói vừa cười khúc khích. Đôi mắt của ông ấy đong đầy trìu mến khi ông ấy nhắc đến công chúa Aninlaphat.
"Chắc do ta đã để nó lại với hoàng tử Anant một thời gian quá dài rồi. Thằng nhóc đó học ở Pháp; có những suy nghĩ tiến bộ. Thằng bé nuôi dạy Anin như một đứa con nít vậy, nên mới xảy ra cớ sự này."
Đức vua nhắc đến hoàng tử Ananthawut (hoàng tử Anant), người con trai lớn nhất của ông, chủ nhân của cung điện Burapha được xây dựng ở phía Đông Đại cung điện.
Đức vua cũng có người con trai thứ hai, hoàng tử Anon, người vẫn còn đang học ở châu Âu, nối tiếp bước chân của anh mình.
Nhưng người mà ông ấy yêu quý và thích nhất chính là công chúa Aninlaphat, người con trẻ nhất - người cách anh trai nhỏ nhất của mình gần 12 tuổi.
"Suy nghĩ sáng suốt, suy nghĩ sáng suốt. Nếu một đứa trẻ không nên mục ruỗng trong cung điện, vậy thì có lẽ lần sau ta sẽ dẫn theo khun Pin và công chúa Aninlaphat cùng dự tang lễ.
Công chúa Padmika bật cười.
"Được thôi ạ, thưa công chúa." Công chúa Anilaphat vẫn mỉm cười rạng rỡ mặc dù gương mặt của cô đã bắt đầu trắng bệch.
Ai mà muốn đến tang lễ chơi chứ.
Chỗ đó chẳng có gì vui cả.
"Nhưng, hôm nay khun Pin phải bị phạt." Sau khi hỏi công chúa Aninlaphat lí do một lúc lâu, cuối cùng, công chúa Padmika vẫn giữ quan điểm của mình.
"Vâng, thưa Cô." Tiểu thư Pilantita vẫn cúi đầu như thường lệ.
"Ta sẽ đánh khun Pin ba roi, và cấm túc một tuần."
"Còn con thì sao ạ?" Đôi mắt long lanh của công chúa Aninlaphat mở to đầy khó hiểu.
"Người không nằm dưới sự giám sát của ta."
Sự thật là công chúa Padmika không nên bạo lực.
"Nếu khun Pin bị phạt thì con cũng phải bị phạt. Con là người bắt đầu mọi chuyện."
Giọng nói kiên quyết của công chúa Aninlaphat không mang theo chút do dự nào, cùng với gương mặt xinh đẹp, bướng bỉnh khiến cho công chúa Padmika phải cân nhắc lại hình phạt phù hợp hơn.
"Ngay cả khi Người không phạt con thì con và Prik vẫn sẽ ở lại cung điện Bua với khun Pin; sẽ không đi đâu suốt bảy ngày bảy đêm, thưa công chúa."
Xuất sắc!
Nghe thấy sự trình bày của công chúa Aninlaphat, Prik thầm tán dương cô chủ của mình.
"Vậy thì ta sẽ phạt cả Người nữa." Cuối cùng, công chúa đành phải thuận theo.
"Người thật nhân từ ạ." Công chúa Aninlaphat hơi cúi đầu trong khi tiểu thư Pin phải kiềm nén những giọt nước mắt của mình một cách khó khăn, vì nàng không muốn để cho công chúa Aninlaphat bị phạt roi cùng với mình.
"Ta đổi ý rồi, ta sẽ giữ cả hai trong phòng đọc sách suốt ngày mai, sẽ không cấm túc bảy ngày bảy đêm nữa. Nếu làm vậy, Đức vua sẽ điên tiết mất."
"Vâng, thưa công chúa."
Thật bất ngờ, công chúa Anilaphat mỉm cười rạng rỡ và chấp nhận hình phạt một cách hài lòng.
Hả?
Prik, người vẫn đang khom mình trên sàn, chỉ có thể thầm tán dương cô chủ của mình một lần nữa.
Công chúa Aninlaphat, công chúa Aninlaphat...
Tại sao Người phải vùng vẫy để được công chúa Padmika trừng phạt vậy?
- --------
Càng đọc càng thấy khun Pin có tình cảm với công chúa trước =)))
Tính ra theo vai vế thì khun Pin thấp hơn công chúa Anin 1 bậc =)))
Về chuyện cái tên của công chúa; trong bản Eng có lúc là Aninlaphat có lúc là Anilaphat. Nhưng mà tên hai người anh trai của công chúa lần lượt là Anan và Anon nên mình sẽ để tên công chúa là Aninlaphat nhé. Nếu có gì thay đổi sẽ điều chỉnh sau.
Bên trong được bày trí đơn giản với nội thất bằng gỗ màu nâu đậm, không quá xa xỉ cũng không quá tinh xảo từ trên xuống dưới như Chánh Cung; nơi ở của Đức vua điện hạ.
Khi Perm dẫn ba cô gái vào tiền sảnh rộng lớn dùng để tiếp khách, công chúa Padmika đã ngồi chờ sẵn trên chiếc ghế gỗ dài bằng gỗ, được chạm khắc những hoa văn phức tạp.
Bà có một mái tóc thẳng, màu đen. Tóc của bà được búi chặt. Bà có một gương mặt đẹp lão, sáng sủa với vài vết chân chim. Bà ấy mặc một chiếc đầm đen có dây buộc vì bà chỉ vừa mới quay về từ đám tang của một người bạn ở vùng ngoại ô.
Tiểu thư Pin và Prik khom người và ngồi ngay ngắn dưới sàn trước mặt công chúa Padmika, xếp hai chân sang một bên với một điệu bộ sợ hãi. Công chúa Aninlaphat chọn ngồi trên chiếc ghế sát bên cạnh công chúa Padmika như điều cô nên làm; vì có vai vế ngang hàng.
Nghiêm túc tuân thủ truyền thống, tiểu thư Padmika cúi đầu để thể hiện sự tôn trọng với công chúa Aninlaphat - được biết đến là con gái của người sở hữu cung điện Sawetwarit. Tuy nhiên, với độ tuổi khác nhau, công chúa Aninlaphat vẫn cư xử với công chúa Padmika bằng một thái độ tôn kính như những cô gái bình thường khác.
Công chúa Padmika nở nụ cười lạnh trước khi nhìn cô cháu gái của mình, tiểu thư Pin - người từ nãy đến giờ vẫn luôn cúi đầu, từ chối giao tiếp ánh mắt với bà dù chỉ trong khoảnh khắc.
Tuy ánh mắc sắc sảo của công chúa Padmika không hề thể hiện ra bất cứ dấu hiệu nào của sự giận dữ, nó vẫn khiến cho Prik - người vừa vô tình nhìn công chúa Padmika một lúc, sợ hãi đến mức cúi gầm mặt và xém chút nữa đã đập vào đầu gối.
"Khun Pin."
Pilantita nhận thấy rõ ràng sự "tán dương" trong giọng nói trầm của cô mình khi bà gọi tên nàng.
"Vâng thưa công chúa điện hạ."
"Tại sao con lại rời khỏi cung điện vào buổi tối mà không hề nói với ta vậy?"
Giọng nói nghiêm khắc của công chúa Padmika cùng với gương mặt bình tĩnh không thể đoán ra được điều gì khi bà cứ nhìn cô cháu gái của mình - người vẫn luôn hạ thấp người đến mức sắp chạm vào sàn nhà.
"Con xin lỗi, thưa Cô."
Tiểu thư Pin trả lời và nhìn cô của mình một lúc, trước khi lại cúi thấp đầu hơn nữa.
"Đó đều là lỗi của con, thưa Cô."
Công chúa Aninlaphat nói bằng giọng dứt khoát. Mặc dù sự thật là, xét về vai vế trong dòng tộc, công chúa Aninlaphat là em họ của công chúa Padmika nhưng vì độ tuổi khác nhau, công chúa Aninlaphat vì vậy mà quyết định gọi công chúa Padmika là cô của mình; vì bà của cô, phu nhân Klai, đối xử với công chúa Padmika như cô con gái nhỏ nhất của bà ấy, ngay cả cha của cô cũng xem bà như em gái của mình.
Đối với công chúa Aninlaphat, cô Pad rất đẹp, tao nhã và vô cùng yêu quý cô, không giống như Prik, người sợ hãi công chúa Padmika hơn bất cứ ai, vì bà ấy rất nghiêm túc và nghiêm chỉnh với nền nếp truyền thống hơn cả Đức vua.
"Con là người ép khun Pin đi với con, thưa công chúa."
"Ép buộc?" Gương mặt của công chúa Padmika đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn. "Người có trói tay trói chân, kéo khun Pin đi không? Ta không nghĩ như vậy..."
"..."
"Khun Pin tự mình đi..."
"..."
"Phải không, khun Pin?"
Lúc này, không chỉ tiểu thư Pin đầy sợ hãi, mà ngay cả Prik trông cũng có vẻ đã bị dọa sợ.
"Vâng, thưa Cô."
Công chúa Padmika vẫn nhìn cô cháu gái của mình một cách ân cần. Bà ấy không muốn mắng hay giận dữ với tiểu thư Pin vì bà ấy hiểu rõ tiểu thư Pin thật sự dễ vỡ như thủy tinh. Mặc dù tiểu thư Pin mất cả cha lẫn mẹ từ khi còn rất nhỏ, nhưng nàng vẫn cư xử một cách rất quy củ. Nếu như có lúc nào đó bất bình thường thì đó chính là lúc này.
"Dù sao thì, khi khun Pin phạm lỗi... Ta sẽ phải phạt con."
"..."
"Con có biết tại sao ta lại phạt con không, khun Pin?"
"Vì con đã làm sai."
Tiểu thư Pin trả lời cô của mình bằng giọng run rẩy, trách bản thân vì đã xuôi theo.
Và nàng càng giận hơn khi nàng tự hỏi và nhận ra...
Ngay cả khi nàng biết rằng đi ra ngoài tham gia hội chợ ở đền với tiểu thư Aninlaphat vào lúc đó thì cuối cùng cô của nàng sẽ trừng phạt nàng. Nếu như được chọn lại, liệu rằng nàng vẫn sẽ chọn đi chơi không?
Và khi câu trả lời là "vẫn chọn làm như vậy".
Tiểu thư Pin vô cùng chướng mắt bản thân.
"Con đã làm sai điều gì?"
Công chúa Padmika nghiêm túc lặp lại câu hỏi.
"Con sai vì đã rời khỏi cung điện, ra ngoài chơi."
Tiểu thư Pin chỉ nghĩ ra được câu trả lời đó. Cho đến hiện tại, bản thân nàng vẫn không hiểu ra lỗi lầm của mình nghiêm trọng đến cỡ nào.
"Còn công chúa Aninlaphat thì sao? Có lỗi gì?"
Tiểu thư Padmika quay sang nhìn công chúa Aninlaphat; nàng tò mò muốn biết suy nghĩ của người bày ra chuyện này.
"Con không nghĩ rời khỏi cung điện là một việc làm sai ạ."
Công chúa Aninlaphat nói với chất giọng bình thản và đôi mắt sáng lấp lánh thu hút người nghe. Lúc này, tiểu thư Pin đang nhìn công chúa Aninlaphat một cách lo lắng, sợ rằng cô của nàng cũng sẽ trừng phạt công chúa Aninlaphat.
Điều mà tiểu thư Pin không hề mong muốn.
"Chúng con đã sai vì không xin phép Cô, nên đã khiến Cô phải lo lắng."
"Phải vậy không?"
Không hiểu sao, công chúa Padmika lại cảm thấy bà ấy khá thích nói chuyện với cô con gái bé bỏng của Đức vua.
"Nếu như không được cho phép thì không được phép ra ngoài vào buổi tối. Bên cạnh đó, tụi con chỉ toàn là con gái; việc này quá nguy hiểm."
"Công chúa Aninlaphat rất thông minh." Công chúa Padmika nở một nụ cười trìu mến với công chúa Aninlaphat; vì trước đó bà ấy không quen với việc cãi nhau với mấy cô gái, vì tiểu thư Pin rất phục tùng, hơn hết, bà ấy cũng ít nói.
"Có vẻ công chúa Aninlaphat hiểu được suy nghĩ của người lớn nhỉ, nhưng sao Người vẫn cứ làm?"
Câu hỏi của công chúa Padmika không chỉ khiến cho khiến cho đôi mắt của công chúa Aninlaphat mở to và tỏa sáng mà còn khiến cho cô không ngừng mỉm cười.
"Con làm vậy vì con còn trẻ. Một đứa trẻ không thể ngừng sự ham học hỏi của mình được, thưa công chúa." Đôi lúm đồng tiền xán lạn trên má của cô nhanh chóng thắp sáng bầu không khí u ám trong căn phòng khách nơi những cô gái trẻ đang kiệt sức vì run rẩy.
"Tuy nhiên, khi con lắng nghe lời Người nói vừa mới đây thôi... Con lại suy nghĩ về nó, và con hiểu rằng người lớn cũng có lí do để lo lắng."
"Khi Người hiểu ra, thì Người có suy nghĩ gì?"
Công chúa Padmika hỏi công chúa Aninlaphat một cách đầy tò mò với sự trìu mến.
"Sau khi suy nghĩ xong, con đồng ý với một vài điều và không đồng ý một vài điều, thưa công chúa."
"Không đồng ý?"
"Điều con không đồng ý chắc chắn là... sự thật thì thế giới bên ngoài rất đáng giá để học hỏi; và một đứa trẻ không nên bị mục ruỗng trong cung điện... Chúng ta chỉ cần có người lớn để kèm cặp và chỉ dẫn cho ta cả mặt tốt lẫn mặt xấu."
Công chúa Padmika không thể ngừng cười ngay cả khi bà ấy đang giận cháu gái mình - tiểu thư Pin.
Công chúa Aninlaphat kì quặc hơn bất cứ cô gái nào trong lứa tuổi của cô, nhưng theo chiều hướng tốt.
Cô thoải mái, thông minh và dũng cảm, và dám lên tiếng nữa.
Mặc dù rất nhiều ý tưởng có vẻ quá tiến bộ để công chúa Padminka có thể bắt kịp.
Đức vua đã từng kể cho công chúa Padmika nghe về con gái bé bỏng của mình đùa nghịch xung quanh cung điện như thế này:
"Rất khó để trừng phạt Anin... Vì con bé suy nghĩ như một luật sư vậy. Em không thể dễ dàng bắt kịp nó đâu."
Đức vua vừa nói vừa cười khúc khích. Đôi mắt của ông ấy đong đầy trìu mến khi ông ấy nhắc đến công chúa Aninlaphat.
"Chắc do ta đã để nó lại với hoàng tử Anant một thời gian quá dài rồi. Thằng nhóc đó học ở Pháp; có những suy nghĩ tiến bộ. Thằng bé nuôi dạy Anin như một đứa con nít vậy, nên mới xảy ra cớ sự này."
Đức vua nhắc đến hoàng tử Ananthawut (hoàng tử Anant), người con trai lớn nhất của ông, chủ nhân của cung điện Burapha được xây dựng ở phía Đông Đại cung điện.
Đức vua cũng có người con trai thứ hai, hoàng tử Anon, người vẫn còn đang học ở châu Âu, nối tiếp bước chân của anh mình.
Nhưng người mà ông ấy yêu quý và thích nhất chính là công chúa Aninlaphat, người con trẻ nhất - người cách anh trai nhỏ nhất của mình gần 12 tuổi.
"Suy nghĩ sáng suốt, suy nghĩ sáng suốt. Nếu một đứa trẻ không nên mục ruỗng trong cung điện, vậy thì có lẽ lần sau ta sẽ dẫn theo khun Pin và công chúa Aninlaphat cùng dự tang lễ.
Công chúa Padmika bật cười.
"Được thôi ạ, thưa công chúa." Công chúa Anilaphat vẫn mỉm cười rạng rỡ mặc dù gương mặt của cô đã bắt đầu trắng bệch.
Ai mà muốn đến tang lễ chơi chứ.
Chỗ đó chẳng có gì vui cả.
"Nhưng, hôm nay khun Pin phải bị phạt." Sau khi hỏi công chúa Aninlaphat lí do một lúc lâu, cuối cùng, công chúa Padmika vẫn giữ quan điểm của mình.
"Vâng, thưa Cô." Tiểu thư Pilantita vẫn cúi đầu như thường lệ.
"Ta sẽ đánh khun Pin ba roi, và cấm túc một tuần."
"Còn con thì sao ạ?" Đôi mắt long lanh của công chúa Aninlaphat mở to đầy khó hiểu.
"Người không nằm dưới sự giám sát của ta."
Sự thật là công chúa Padmika không nên bạo lực.
"Nếu khun Pin bị phạt thì con cũng phải bị phạt. Con là người bắt đầu mọi chuyện."
Giọng nói kiên quyết của công chúa Aninlaphat không mang theo chút do dự nào, cùng với gương mặt xinh đẹp, bướng bỉnh khiến cho công chúa Padmika phải cân nhắc lại hình phạt phù hợp hơn.
"Ngay cả khi Người không phạt con thì con và Prik vẫn sẽ ở lại cung điện Bua với khun Pin; sẽ không đi đâu suốt bảy ngày bảy đêm, thưa công chúa."
Xuất sắc!
Nghe thấy sự trình bày của công chúa Aninlaphat, Prik thầm tán dương cô chủ của mình.
"Vậy thì ta sẽ phạt cả Người nữa." Cuối cùng, công chúa đành phải thuận theo.
"Người thật nhân từ ạ." Công chúa Aninlaphat hơi cúi đầu trong khi tiểu thư Pin phải kiềm nén những giọt nước mắt của mình một cách khó khăn, vì nàng không muốn để cho công chúa Aninlaphat bị phạt roi cùng với mình.
"Ta đổi ý rồi, ta sẽ giữ cả hai trong phòng đọc sách suốt ngày mai, sẽ không cấm túc bảy ngày bảy đêm nữa. Nếu làm vậy, Đức vua sẽ điên tiết mất."
"Vâng, thưa công chúa."
Thật bất ngờ, công chúa Anilaphat mỉm cười rạng rỡ và chấp nhận hình phạt một cách hài lòng.
Hả?
Prik, người vẫn đang khom mình trên sàn, chỉ có thể thầm tán dương cô chủ của mình một lần nữa.
Công chúa Aninlaphat, công chúa Aninlaphat...
Tại sao Người phải vùng vẫy để được công chúa Padmika trừng phạt vậy?
- --------
Càng đọc càng thấy khun Pin có tình cảm với công chúa trước =)))
Tính ra theo vai vế thì khun Pin thấp hơn công chúa Anin 1 bậc =)))
Về chuyện cái tên của công chúa; trong bản Eng có lúc là Aninlaphat có lúc là Anilaphat. Nhưng mà tên hai người anh trai của công chúa lần lượt là Anan và Anon nên mình sẽ để tên công chúa là Aninlaphat nhé. Nếu có gì thay đổi sẽ điều chỉnh sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương