The Mermaid Curse - Lời Nguyền Tiên Biển
Chapter 24 : Do God Create Love ?
Bước chân Haida càng tiến nhanh hơn về chỗ ánh sáng đó, tiến mỗi lúc một nhanh hơn như người mắc kẹt lâu ngày dưới tuyết tìm được hơi ấm. Haida chạy nhanh đến giữa đám người hỗn độn, sự mừng rỡ đập trong người nó càng lúc càng mạnh; như một sự chờ đợi đã thành hiện thực vậy. Haida tiến lại căng mắt nhìn Raphel qua tấm voan đen, đám lính nhất loạt nhìn về người tiến tới kể cả Raphel - Công nương ! Nguy hiểm đấy, xin đừng xuất hiện ! - Công nương , xin đừng tới ! Raphel buông lơi hai thanh kiếm, nhìn người con gái mặc váy đen lẫn phủ voan đen trước mặt. Khác với lần trước anh thấy, Haida khi đó đầy vết thương trong bộ váy rách rưới mỏng tanh không đủ ấm. Bây giờ cũng là cô ấy, với bộ váy đen dài phết đất, chứng tỏ cô ấy không bị hành hạ nhiều như trước và ngược lại sống khá tốt là đằng khác; nhưng điều đáng sợ là. Bộ quần áo màu đen thiết kế tinh tế, sắc sảo tôn lên những nét đẹp của người con gái với tấm voan đen che mặt kiêu sa kia, tất cả là những thứ lụa cao cấp chỉ có bậc Đế Vương mới có thể sử dụng, kể cả đôi giày kiêu sa cô gái đó đang mang ở chân tôn lên dáng người mảnh khảnh của cô ấy cũng đính đá quý, tất nhiên là rất đắt giá. Người cô ấy tỏa ra mùi hương liệu dịu nhẹ nhưng dưới sự cảm nhận của Thiên Thần, mùi hương con người rõ ràng đã bị thay thế một phần bởi ….chất nọc quỷ. Nước da trắng hơn, khuôn mặt ấy vẫn rất xinh xắn và bây giờ lại ánh lên chút gì đó, dù chỉ một chút : quyến rũ, sắc sảo – những đặc tính của quỷ dữ, mái tóc ngắn giờ dài đến thắt lưng, màu nâu chocolate rất đẹp chợt sánh đỏ dưới nắng. Người con gái đứng trước mặt anh thật sự rất xinh, một vẻ đẹp vẫn thuộc về Thiên Thần song phảng phất chút quyến rũ của bóng đêm.Một cảm giác tê rần buốt nhói xuyên suốt con người anh, song anh vẫn nghĩ dù cô ấy có là quỷ thì tình yêu của anh vẫn không đổi. - Haida ! – Raphel bước tới, tay có những vết sẹo lẫn vết thương, khuôn mặt thánh thiện mệt mỏi do bao ngày chiến đấu giờ bừng sáng lên khi nhìn thấy nó. Niềm vui hiện hữu trên khuôn mặt Raphel làm nó cảm thấy day dứt, cảm thấy mình tội lỗi, khi anh phải đối diện với cái chết, dấn thân vào một thế giới bị cấm, một thế giới bị nguyền rủa của Thiên Thần, thì Haida lại đang vui vẻ bên hắn. Haida thấy tim nó thắt lại, nó không phải là Haida của anh, không phải Haida của ngày xưa và đang thay đổi hay đang nói đúng hơn trở về bản chất thật của nó. Nhưng Haida chỉ đứng đó, bị đường nét hạnh phúc của anh làm xiêu vòng, Raphel bước tới, hai thanh kiếm đánh keng xuống đất vòng tay của anh kéo con bé vào lòng. Là người đầu tiên anh yêu và vẫn yêu say đắm. Cảm giác ôm nó trong vòng tay làm tâm hồn anh thấy thanh thản, dễ chịu, ấm áp những kí ức ngày xưa quay lại rất mực ngọt ngào. Dù rằng đây là địa ngục nhưng không sao, anh chỉ cần Haida, như vậy là quá đủ. Haida cảm nhận vòng tay ấm áp, có thể cảm giác hai từ “hạnh phúc” đang lan từ Raphel sang mình song không đầy một giây tràn trong những mềm lòng, rung động, những mơ tưởng thoáng qua nếu Haida bỏ trốn với Raphel thì chắc chắn nó sẽ sống hạnh phúc; ngay sau đó là một cơn buốt nhức chạy dọc toàn cơ thể tiếp theo đó là Haida bị văng ra xa khỏi cậu, mạnh đến nỗi đẩy cả vòng tay đang siết mạnh của cậu ra, cứ như Haida và Raphel là nam châm trái chiều nhau. Haida bị hất mạnh ra như có ai đẩy nó và một vòng tay khác vòng qua quanh nó, siết chặt và cứng như thép. Haida thấy người mình bị bao bởi hai vạt áo dài nói chính xác là vạt áo choàng của hắn, cơn bỏng rát như bỏng ở tay cũng vơi đi phần nào nhưng không hiểu sao tay và người lại bỏng rát như thế : - Đáng.tiếc. Haida vĩnh viễn là của Ta ! – một giọng nói ngạo nghễ pha lẫn tức giận dữ dội vang lên. - Haida ! – Raphel cũng cảm giác sự việc vừa ra lo lắng nhìn Haida. Tại sao con bé và anh cứ như hai thái cực không bao giờ chạm vào nhau –“cảm giác đó cứ như là….”- Raphel lắc đầu không dám nghĩ tiếp nữa-“…cảm giác đó giống như sự xung lực khi Thiên Thần và Ác Quỷ chạm vào nhau” Hắn xốc hai tay quanh eo nó rồi bế nó lên xem xét như đang kiểm tra món đồ ưa thích của mình có bị làm sao không. Hai vạt tay áo cháy xém khăn voan cũng thế, Haida hiện tại chẳng khác nào bị một cú giáng mạnh vào người lại còn nóng nữa. Từ cánh tay đỏ tấy như bị nóng và càng ngày càng buốt, hắn giở tấm khăn voan của Haida chỉ để lộ một phần khuôn mặt và đặt môi mình lên môi nó nhẹ nhàng , hắn hôn nó; bàn tay nó ôm lấy cổ hắn đơn giản vì Haida thật sự đau như bị bỏng và cái hôn của hắn làm cơn đau dịu đi thấy rõ ,và thế là, giữa một đám lính quỳ mọp, Ác Quỷ âu yếm phi tần của hắn để mặc một người con trai với con tim nát ra từng mảnh khi thấy người mình yêu trong vòng tay kẻ khác. Cảm giác đau !!!Đau ghê gớm !!!Haida sau khi bớt đau, bắt đầu tỉnh táo, nó nhớ lại Thiên Thần và đẩy hắn ra, nó biết anh sẽ rất đau và nó không muốn làm anh đau. Nhưng tay hắn giữ chặt gáy của nó, hắn gằn giọng đủ cho nó nghe : - Đừng hòng bỏ trốn đấy ! Haida lắc đầu, nhìn lại Raphel, khuôn mặt đau khổ ánh mắt nhìn nó trách móc quệnh vào một nỗi đau và nhớ nhung không xiết; mà chỉ cần nhìn thôi cũng đủ để nó thấy thắt lòng . Tàn nhẫn ! – chỉ hai từ đó khi thôi, Raphel nhìn thấy ánh mắt Haida nhìn mình lộ chút thương cảm song nhanh chóng quay đi nhìn lại tên Ác Quỷ khốn khiếp đó, thản nhiên để hắn ôm ấp. Raphel đau đớn, có cảm giác như mình là người thừa, là một kẻ bị dứt bỏ, trong lồng ngực như có vết thủng lớn rút kiệt sức của anh. - Lui hết ! – hắn nói cho đám lính canh rút lui hết chỉ còn lại ba người trong không gian rộng lớn ở pháo đài. - Ngươi…Ngươi đã làm gì Haida hả ? – Raphel chỉ tay về phía hắn, tay siết thanh kiếm tiến lại chỗ hắn; tất cả những gì Raphel muốn làm là băm vằm hắn ra rồi mang Haida đi bất chấp việc nó có thích hay không thích. Hắn tặc lưỡi vẻ bởn cợt nhìn anh : - Ngừng ở đó đi, Ngươi đang làm Haida đau đấy ! - Đau…?- Một việc cơ bản, Ngươi không nhớ sao ! Thiên Thần và Ác Quỷ vốn không chạm vào nhau ! Haida dù chỉ một nửa quỷ song Ta không muốn phi tần của Ta bị đau chút nào ! – nói rồi hắn vòng cánh tay lẫn vạt áo dài còn lại qua vai Haida che cho nó khỏi sức nóng lẫn ánh sáng tỏa ra từ Raphel, thật ra là đang giễu trước mắt người con trai. Giờ Haida mới biết vì chạm vào người anh nên nó đã đau như thế, có lẽ vì anh quá mạnh so với nó. Hắn có cảm giác vô cùng vui sướng khi cứa nỗi đau vào anh không hẳn vì hắn muốn tận diệt anh bằng sự căm thù nhưng mà hắn không thích có mối liên hệ nào giữa người con gái của hắn và kẻ khác.Hắn nhất định không cho phép. Hắn ghen tuông và ích kỉ. Hắn kéo nó áp má nó vào ngực mình, nhìn Thiên Thần ngạo nghễ, hắn không quan tâm liệu Thiên Thần có bị tổn hại nếu trong lòng anh dấy lên sự căm thù tình địch hay không mà chỉ muốn anh cách xa nó càng xa càng tốt . Vì Haida từ thời khắc này, hắn chỉ muốn nó là của hắn thôi. - Một việc cơ bản, Ngươi không nhớ sao ! Thiên Thần và Ác Quỷ vốn không chạm vào nhau ! Haida dù chỉ một nửa quỷ song Ta không muốn phi tần của Ta bị đau chút nào ! – nói rồi hắn vòng cánh tay lẫn vạt áo dài còn lại qua vai Haida che cho nó khỏi sức nóng lẫn ánh sáng tỏa ra từ Raphel, thật ra là đang giễu trước mắt người con trai. Giờ Haida mới biết vì chạm vào người anh nên nó đã đau như thế, có lẽ vì anh quá mạnh so với nó. Hắn có cảm giác vô cùng vui sướng khi cứa nỗi đau vào anh không hẳn vì hắn muốn tận diệt anh bằng sự căm thù nhưng mà hắn không thích có mối liên hệ nào giữa người con gái của hắn và kẻ khác.Hắn nhất định không cho phép. Hắn ghen tuông và ích kỉ. Hắn kéo nó áp má nó vào ngực mình, nhìn Thiên Thần ngạo nghễ, hắn không quan tâm liệu Thiên Thần có bị tổn hại nếu trong lòng anh dấy lên sự căm thù tình địch hay không mà chỉ muốn anh cách xa nó càng xa càng tốt . Vì Haida từ thời khắc này, hắn chỉ muốn nó là của hắn thôi. - Buông Haida ra ! Hắn nhếch mép cười : - Buông Haida ra ngay ! – Raphel thét lên, sức chịu đựng của anh đã cực đỉnh. Việc tồi tệ nhất Raphel nghĩ khi đến đây là có thể cả hai sẽ chết nhưng bây giờ có một việc còn đau đớn hơn nữa là người con gái ấy đã khác, cô ấy không còn yêu anh nữa. Hắn vẫn ôm chặt Haida, một tay nắm chặt thanh kiếm dường như nhận ra Raphel sắp sửa tấn công. - Cho em…một lát ! – một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai hắn. Hắn nhìn Haida , khuôn mặt nó phảng phất một nỗi buồn song giọng nói lại rất nhạt. Hắn thả Haida xuống. Nó tiến tới chỗ Raphel, không đến gần mà đứng cách xa anh, có thể khi Thiên Thần và Ác Quỷ đến gần nhau thì Thiên Thần tỏa ra một luồng khí sáng còn Ác Quỷ tỏa ra hơi lạnh buốt trong luồng khi đen, cũng giống như Haida và Raphel bây giờ hai màu sắc trỗi nhau giữa không gian. Dù rằng về cơ bản Haida vẫn có thể quay về với Raphel, vẫn có thể yêu anh vì nó vẫn còn một nửa con người, nó chỉ yếu ớt nhưng vẫn sống được ở thế giới con người . Nhưng đứng trước Raphel bây giờ, Haida nhận ra nó thật sự đã là một kẻ tàn nhẫn như ác quỷ, tình cảm nó đối với Raphel nhạt thếch, chỉ có sự thương cảm chứ không có tình yêu. Nó không biết bây giờ nó yêu ai nhưng đối với Raphel, có lẽ nó đã từng có tình cảm với anh nhưng bây giờ thì…không còn nữa. Nó đã dần thích nghi cuộc sống ở đây, quen dần với hắn, đến mức nó không nhận ra rằng mình không thấy phiền khi ở với con người hay ở với hắn. Dầu gì ở trái đất nó cũng không có người thân, nó nói bằng chất giọng nhạt đến tàn nhẫn: - Anh….hãy về đi ! – người con gái xinh xắn, người con gái anh yêu bây giờ đã nói bốn từ phủ phàng, đau đến mức anh phải ngã quỵ xuống. Bọn ác quỷ, hung thần không làm anh ngã xuống nhưng người con gái này và sự tàn nhẫn của cô ấy làm anh rất đau. Nỗi đau cứa vào da thịt, như dây gai quấn lấy con tim buốt lên từng hồi. Haida cũng chẳng vui vẻ gì, nó nghĩ nếu anh đến sớm hơn thì mọi chuyện đã khác nhưng bây giờ với Haida chỉ có hai từ : Quá trễ ! Nó không trách bù lại còn rất thương cảm, nó biết anh đau ghê gớm, nó biết nó đáng ghê tởm, nó dẫm lên tấm chân tình của anh nhưng nó, nó không biết nữa, nó chỉ là muốn ở lại đây. Không hẳn vì yêu hắn sâu sắc nhưng như thể rằng bản chất của nó là ở đây, đây mới là nơi nó sống chứ không phải là thế giới kia dù rằng nơi này là nơi đáng sợ , kinh khủng và Haida từng ước hàng tỉ lần mình thoát khỏi đây nhưng từ từ , nó nhận ra đây dường như mới là thế giới của nó. Hắn bất ngờ không kém nhìn Haida. Nó đang đứng đó nhìn Raphel quỵ xuống vì đau khổ, bàn tay con bé nắm chặt lại, đôi mắt nhìn Raphel phủ màn sương rồi nước mắt lăn dài trên má song tuyệt nhiên vẫn phảng phất một sự cứng rắn. - Vì sao ? Anh không tin ! Tại sao hả Haida ? Haida cúi xuống, nó đang thấy nóng rát lên được nhưng mặc kệ, bàn tay vươn ra cơ hồ sắp chạm vào khuôn mặt anh nhưng không, đôi mắt phủ sương buồn bây giờ trở nên lạnh lẽo, nó nói đủ cho anh nghe : - Đây mới là thế giới của em ! Trong phút chốc, ngỡ ngàng, bàng hoàng xen vào nhau : - Vì sao hả Haida ! Anh và em đã từng rất hạnh phúc mà ! Em vẫn hạnh phúc khi là con người mà ! - Em không biết nhưng bây giờ em không muốn đi. Từng đường nét sâu trong Raphel nhưng hằn thêm sự thất vọng trên khuôn mặt, anh nói : - Vì nọc quỷ đó, nó đã làm em thay đổi ! Anh có thể cứu em, có thể làm cho em trở lại bình thường như xưa ! – giọng Raphel nói, chất giọng ấm áp bao quanh lấy người nó, Haida cảm giác như mình đang sống lại ngày của một Haida hồn nhiên và yêu đời thậm chí còn hơn thế nhiều, cảm giác hạnh phúc như người sắp chết được cứu vớt, hai người bị cóng lạnh tìm được lò sưởi; đôi mắt màu xanh nước biển dạt dào tình yêu nhìn nó, nửa đau khổ, nửa kì vọng. Với Haida, bây giờ việc làm tổn thương anh là điều nó không có gan làm, nó thật sự đã do dự trước những lời lẽ của anh. Ở Raphel, chỉ cần nhìn sơ cũng biết, anh yêu nó, yêu nó gấp ngàn lần so với nó yêu anh. Với Haida, Raphel giống như thiên đường, giống như bờ vai vững chắc, giống như cái ôm ấm áp, giống như một tương lai ngập tràn hạnh phúc mà ai cũng mơ tới. Raphel áp tay lên gần má nó, nó có thể cảm giác làn da ấm áp của anh. Anh nói tiếp, môi nở nụ cười hiền cho sự tha thứ, ánh mắt dạt dào yêu thương và khẩn thiết : - Và chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi ! Ara, hắn không thể yêu em vào bảo vệ cho em ! Ác Quỷ chỉ biết có bản thân chúng thôi Haida à ! Chỉ có anh là người yêu em nhất trên thế gian này….Haida ! Ánh mắt ngập tràn hi vọng –“ không lí nào mới xa nhau một tháng em đã thay đổi như thế. Ba năm trời, anh đã luôn bên em, yêu em hơn bất kì ai trên đời” . Haida nghe Raphel nói, ánh mắt nó nhìn cậu rồi quay sang hắn. Hắn cũng nghe anh nói. Hắn không thể yêu ? Không thể bảo vệ Haida ? Hắn có thể hay không chứ ? Hắn có thể hay không chứ ? Trong phút chốc hắn cảm giác một mớ suy nghĩ phức tạp chồng chéo lên nhau, hắn nhìn Haida, ánh mắt con bé nghi hoặc nhìn hắn. Hắn không muốn mất ! Không muốn mất ! Hắn là ác quỷ, hắn ích kỉ, thâm độc, đê tiện là tập hợp những thứ xấu xa nhất nên hắn cũng tham lam, không muốn để mất Haida ! Ánh mắt ghi chặt vào nó không biết ngầm ý nghĩa gì . Haida quay lại nhìn Raphel, đôi mắt xanh thẫm ấm áp nhìn nó : - Lúc anh vẫn còn trong vai trò là học sinh cấp ba, anh đã yêu em, em cũng đã chấp nhận. Sau đó em đã bị tai nạn suýt chết ! Chính hắn đã gây ra điều đó, hắn muốn em chết ! Lần đó em mất rất nhiều máu, cơ hội sống sót chỉ là số 0 ; anh đã quay về làm Thiên Thần để mới có thể cứu em. Nhưng khi em tỉnh lại, em đã mất đi mảng kí ức trong suốt năm đó. Nhưng không có nghĩa là anh không ở bên em. Anh luôn luôn yêu em, Haida ! Hơn bất kì ai trên đời – đôi mắt xanh đó xoáy vào nó làm cho nó thấy bản thân mình thật đáng sợ, thật đáng bị ghẻ lạnh. Anh đã hi sinh cho nó, đến mạng sống cũng không tiếc. Vậy mà nó….Haida bây giờ chính nó là khụy xuống đất, hơi thở hổn hển gấp gáp, tại sao lại khó xử như vậy. Đó đặt tay lên ngực, cảm giác con tim đang bị bóp nghẹn. Hắn đã muốn chia cắt hai người sao, chính hắn đã bắt người yêu thương nó duy nhất trên cõi đời này về làm Thiên Thần, một loại không thể thấy bằng mắt thường ở thế giới con người. Sau khi Haida tỉnh dậy, bạn bè có người thì giúp nhưng phần lớn nó bị tẩy chay, bạn trai nó cũng không nhớ đó là ai nữa nhưng cũng biệt tăm biệt tích. Vậy tất cả điều đó là do hắn gây ra sao ? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy chứ ? Một giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt nâu của nó, tâm tư dằn xé rách nát như mớ vải cũ. - Haida, em yêu. Em từng yêu anh rất nhiều ! Em nhớ đúng không ? – đôi mắt xanh xoáy vào nó, nó có cảm giác mình thật xấu xa khi đối mặt với anh. Raphel rướn người lại đặt lên môi nó một cái hôn, đôi mắt nó từ mệt mỏi sang bất ngờ dãn to nhìn anh hôn lên môi nó, đầu tiên là tim đập dồn dập sau đó nó chỉ thấy nóng dần ở môi và mặt. Nó là quỷ không thể chạm vào Thiên Thần được. “Chúa ơi, Raphel, anh làm em nghẹt thở ! Em là một con quỷ xấu xa, anh hãy tránh xa em đi” Haida bóp chặt tay trước lồng ngực, tình cảm xưa quay về trong chớp mắt. Rốt cuộc Haida là người đã là kẻ thế nào ? Tất nhiên nó biết nó từng yêu và tình cảm đó vẫn còn, nhưng dường như tình cảm đó không còn đủ mạnh nữa - Đủ rồi ! – một bàn tay giật phắt Haida lại và kéo nó vào người mình rồi ghì chặt lấy nó. Haida thở gấp, cảm giác nóng gắt ở cạnh Raphel trở nên lạnh hơn và dễ chịu. Hắn không chịu nổi, dù rằng hắn có làm bao nhiêu chuyện xấu xa nhưng hắn vẫn muốn Haida thuộc về hắn. Hắn không thể đứng nhìn Raphel thuyết phục nó rồi đến lúc nào đó nó sẽ lại bỏ trốn hắn nữa. Hắn ôm nó, tì khuôn mặt vào ngực nó và thở, cảm giác có Haida trong vòng tay hắn làm hắnh vừa vui vừa sợ. Với hắn, Haida bây giờ thì một người rất quan trọng, quan trọng đến mức hắn sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để giữ lại, hắn rất sợ con bé xiêu lòng trước Raphel, rất sợ bất kì ai mang nó đi xa khỏi hắn. Hắn hít vào, cảm giác hơi ấm của nó, mùi hương dịu nhẹ của nó, cảm giác tay mình vẫn giữ chặt thắt lưng nó. - Buông cô ấy ! Bỏ bàn tay dơ bẩn của Ngươi ra khỏi Haida của Ta ! – Raphel giơ thanh kiếm và chém tới. - Haida ! Tuyệt đối. Ta không giao cho Ngươi ! Khốn kiếp ! Ngươi dám hôn Haida của Ta, Ta sẽ băm vằm Ngươi ra ! – hắn ghì chặt Haida vào người, mạnh đến nỗi Haida thấy nghẹt thở. Tay kia hắ rút ra thanh kiếm có chạm trỗ hình sao năm cánh của Địa ngục. Âm thanh kim loại chạm vào nhau, khi hắn đỡ đường kiếm, một tay vẫn giữ con bé trong tay : - Nếu Ta thắng, Ta sẽ mang Haida đi ! Vừa nói , Raphel vỗ đôi cánh trắng lơ lửng trên không, trên tay là hai thanh kiếm chạm trỗ tinh tế tỏa ra màu đỏ, Ara đang đứng đó, tay cầm một thanh kiếm dài tỏa màu xanh sẫm. Hắn đẩy nhẹ nó ra và thì thầm : “Em tránh xa đi, nguy hiểm lắm !” – trước khi cả hai vệt sáng đỏ nhạt và xanh sậm lao vào nhau quệnh lấy nhau chẳng khác nào pháo sáng khổng lồ . Bắt đầu đánh nhau. Haida lùi lại, sức mạnh tỏa ra như lửa thiêu đốt như lạnh như băng bạt qua không gian như có bão lớn. Hai kình địch đánh nhau trên không trung tạo nên những luồng sức mạnh đến nỗi Haida cũng không thể đứng vững, nó lùi lại, mỗi lần hai thanh kiếm chạm nhau là y như ràng âm thanh lớn đến đau cả tay, khoảng đất dưới chân họ lõm xuống với những đường nứt nẻ như có động đất. Ngang tài, ngang sức, Ara càng lúc càng nhanh, chém tới tấp đến vài tiếng sau, một âm thanh gãy nát, một trong hai thanh kiếm của Raphel đã gảy đôi trước lực đánh của Ara . - Ara, vì sao Ngươi cứ chen vào giữ Ta với Haida vậy hả ? Đến Jane cũng chết thê thảm dưới tay ngươi, có phải Ngươi rất muốn phá hoại tình cảm của Ta ! – Raphel vừa tấn công dồn dập vừa hét . - Ta không quan tâm ! Haida bây giờ là của Ta ! - Ngươi giết Jane Elevatur của Ta ! Bây giờ nhẫn tâm chiếm đoạt luôn Haida sao 1 Chân mày anh nhíu lại rồi bắt đầu phản công, rất nhiều vòng lửa lao về phía Ara, một mảnh giáp áo bị lủng để lộ cánh tay bị chảy máu, vết thương khá sâu. Mảnh giáp rất chắc là làm bằng kim loại rất chắc chắn nhưng sức mạnh của thanh kiếm trong tay Raphel phải nói là sức mạnh thuần khiết của Thiên Đàng ! Haida cắn chặt vào môi, ngã xuống, cuộc đối thoại chớp nhoáng của hai người làm nó thấy đau. Nó đã rất đau khi nhìn thấy Raphel, bây giờ nó cảm giác tim nó đang buốc lên, nó bấu chặt áo trước ngực, cắn chặt môi và thở dốc, miệng hổn hển nói : “Ta có thể chịu được ! Jane, Ta bây giờ là Haida ! Haida Giura !” . Nó cắn môi đến chảy máu chờ cơn đau nhói qua đi rồi nhìn hai người chiến đấu như muốn giết chết nhau. Hắn đã bị trúng thương trước đòn tiến công điên loại của Raphel dù Raphel về cơ bản cũng không lành lặn gì. Nó nhìn vết thương của hắn nhỏ máu ra, vết thương cũ hôm bị ám sát chưa lành lại có vết thương mới, cũng ở bả vai phải, đã từng đỡ một nhác đâm cho nó. Lòng thắt lại, nó thật sự đang rất tàn nhẫn với Thiên Thần nhưng quả thật nó còn có thể tàn nhẫn hơn nữa ! nó biết nó không xứng đáng cho tình yêu của anh nhưng người nó cần bây giờ...không còn là anh nữa ! - Ngừng lại ! – tiếng nó hét bị âm thanh của gió thổi phăng đi. Nó tiếp tục hét, hét muốn khảng cổ nhưng không có hồi đáp, hai người nó cứ như muốn giết chết đối thủ ngay trong tức khắc, sức mạnh đến nổi Haida chỉ đứng gần bị bị dạt ra đằng sau, tiếng hét của nó như ở chế độ im lặng hoàn toàn – Ngừng lại đi ! Raphel ! Ara ! Hai cặp mắt dí vào nhau , hai thanh kiếm đan chéo trước mặt chỉ muốn chặt đứt đối phương. Họ sẽ bị trọng thương mất. Haida chạy ra gần bãi chiến trường hét : Hai cặp mắt dí vào nhau , hai thanh kiếm đan chéo trước mặt chỉ muốn chặt đứt đối phương. Họ sẽ bị trọng thương mất. Haida chạy ra gần bãi chiến trường hét : - Ngừng lại ngay !– nó hét nhìn hai cặp mắt , một đỏ như máu, một xanh như trời hướng xuống, nó vớ thanh chủy rạch một đường trên tay áu phụt ra. Mùi máu tươi xộc vào làm Ara thoáng chùng lại. ánh mắt hắn chuyển xuống dưới, hắn có thể thấy một vệt máu đỏ tươi chảy dài trên cánh tay nó và nhỏ giọt xuống sàn đất lõm chỏm ; Raphel cũng nhìn theo; cả hai người họ hướng mắt về nó rồi thu kiếm , Haida vấn trên đà chuẩn bị rạch thêm một đường trên cánh tay nữa; nếu nó không nghiêm trọng vấn đề thì hai người đó sẽ đánh nhau tới chết. Thật tâm bây giờ nó không muốn ai chết cả. Raphel đáp xuống tiến nhanh đến chỗ nó, hét : - Em điên à ! Sao lại làm vậy ! Nó nhìn rõ hai người họ, chẳng ai lành lặng vết thương trên bả vai, cánh tay đủ cả. Cảm giác tội lỗi với anh làm nó thấy thắt lòng nhưng khi nhìn thấy vết thương của hắn, nó lại đau nhói lên. Nó từng ghét hắn nhưng bây giờ sự ác cảm đó đã biến mất thật rồi. Nó chỉ thấy rất đau vì hắn thôi, tại sao vậy hả Haida ? Khi nhìn hai người giết nhau, Haida thật sự lo lắng, nó không muốn Raphel chết, không muốn anh hi sinh thêm vì nó nữa . Nhưng nó biết nó lo lắng hơn ột người khác và nó hiểu trong lúc như thế này thì ai là người nó muốn : - Raphel ! Em không thể xa đi ! Tha lỗi cho em ! Trong đôi mắt xanh sóng sánh sương mờ như nước, Haida biết nó vừa bóp nát trái tim anh, nó xấu xa và đáng khinh bỉ nhưng nó không muốn quay về, tình cảm nó dành cho Raphel không còn mạnh mẽ như ngày xưa nữa. Nó đã bỏ chạy sau khi nói, nó không đủ can đảm nhìn anh, nó biết anh đau khổ. Giữa khoảng sân trống, một người con trai khụy xuống, cảm giác đau thấu tim gan, cảm giác tình yêu mình nuôi dưỡng đã bổng chốc chỉ là làn nhớ. Càng nhớ thì càng đau, Raphel cấm chặt thanh kiếm dưới đất, rất muốn chạy đến ôm lấy Haida thậm chí là bắt cóc luôn càng tốt nhưng anh biết, Haida là đứa vững tin thế nào, cứng đầu ra sau. Tất cả chỉ là vô ích ! Haida ngồi một góc, gặm nhấm cảm giác tội lỗi. Raphel. Đã hi sinh vì nó quá nhiều và cuối cùng nó tàn nhẫn như thế với anh. Nó co người lại ngồi vào một góc, nó tự hỏi mình có điên không khi chọn ở đây thay vì nắm lấy tay anh. Nó ở đây với một con quỷ và bỏ mặc một Thiên Thần; nó bỏ đi một người yêu thương nó hơn tất thảy mọi thứ trên đời để đến với một kẻ luôn hành hạ nó nhưng Haida đã thay đổi, nó đối với Ara là vừa ghét vừa yêu . Nếu nói về thù, Haida phải ở lại để trả thù, còn nói về yêu thì Haida cũng không thể bỏ hắn đi. Ara bước đến nhìn nó dựa vào cửa sổ, bàn tay nắm lấy cổ tay nó kéo vào người. Để cho nó dựa vào vai mình, thân hình nhỏ nhắn run rẩy lên. Haida đang bấn loạn, nó căm ghét bản thân nhưng lại vì bản thân mà bỏ Raphel đi. Nó vòng tay qua cổ hắn tự nhỉ rằng : nó có tự tin khi ở lại với hắn ? Nó biết bản thân mình thay đổi đến chóng mặt nhưng nó thấy mình muốn ở cạnh hắn. Lần đầu tiên trong cuộc đời nó thấy mình thật sự cần một ai đó, dù rằng người đó có thể không tốt với nó bằng Thiên Thần nhưng nó lại cần hắn hơn ai hết. - Raphel sao rồi ? – nó hỏi bằng giọng sũng nước ! - Đã cho Hung thần hộ tống về nhưng nửa đường thì có Thiên Thần đến mang đi ! – Ara nói đưa tay vuốt má gạt nước mắt nó đi. Hắn cảm giác cổ họng nghẹn đắng, hắn đã nghĩ hắn chỉ có thể dùng vũ lực ép Haida, chưa bao giờ hắn nghĩ Haida có thể thật tâm chọn hắn thay vì Raphel nhưng nó đã làm thế. Hắn tiếp lời – Chuyện Ta muốn giết chết em…- Em không muốn nghe ! Bây giờ, em mệt lắm !- nó lắc đầu quày quạy, giọng nỏi cũng trầm xuống. Vòng tay bế nó lên, Haida im lặng một hồi rồi nói : - Anh…bị thương mà ! - Chỉ hơi đau một chút ! Không sao !- hắn nói hôn lên má nó trấn an, đôi mắt nâu chú mục từng nét trên khuôn mặt hắn. Lựa chọn này nó sẽ không hối tiếc. Hắn ngồi xuống vẫn bế nó, hai tay co lại kéo thân hình có vào sát người hắn, hắn cuối đầu dựa vào mái tóc của nó. Trên chiếc mặt nạ quỷ màu trắng vô hồn, từ đôi mắt đỏ chuyển sắc cam bỗng như phủ một lớp nước. “Anh sẽ bảo vệ em, Haida” – khóe môi hắn mấp máy, kéo Haida dựa vào lòng mình. Haida đẩy người ra nhìn hắn bằng đôi mắt ngập nước, môi nó mấp máy: - Quá khứ của em là Jane….Là Jane Elevatur ! Đứng đầu tộc tiên cá ! Anh có biết không ? Chúng ta là tử thù của nhau ! ......
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương