The Return Of Lucias

Chương 16



Chương 16

Từ đằng xa, Aira và Eastic đã nghe thấy những tiếng gầm rú của Dark Spirit, tiếng chém giết trên đường hắn đi tới. Eastic ra hiệu cho Aira ẩn nấp như kế hoạch, khi hắn xuất hiện thì sẽ phục kích không để hắn tiến sâu thêm nữa. Mặc dù là vậy nhưng Aira vẫn lo lắng không nguôi, nếu hắn tiến được đến hàng sau cùng này, điều đó có nghĩa là hắn đã quét sạch những người ở hàng tiên phong. Aira nhận thấy, Eastic lại bình thản một cách lạ thường, đôi mắt xa xăm dõi theo từng tiếng động.

-Hắn bị mùi của con người thu hút. Phục kích hắn ở đây để hắn không thể tiến thêm vào thành phố nữa.

-Khoan đã, vậy mọi người vốn đã định biến nơi này thành mồi nhử ngay lúc đầu sao ? Aira bàng hoàng nhìn Eastic.

-Đúng, Ryumanda đã chọn nơi này để tránh thương vong. Eastic bình thản.

-Tại sao chứ, thật độc ác khi đối xử với những người ở đây như vậy ! Tại sao lại là họ chứ ? Aira không thể kìm nén được, phẫn nộ nói.

-Dù nói vậy, nhưng cô tính xem, Lucias đã để thương vong nào xảy ra cho người dân chưa ? Thay vào đó, rất nhiều người của Lucias đã phải bỏ mạng từ nãy đến giờ. Ryumanda luôn rất tự tin vào kế hoạch của mình, anh ấy sẽ không để cho những người dân vô tội khác phải bỏ mạng. Anh ấy chọn nơi này, không chỉ vì giảm thiểu thương vong, mà nó còn thuận lợi để chúng ta tập kích. Cô hãy tin vào những người đồng đội, và tin vào bản thân mình. Nếu không đủ sức để cản hắn lại ở đây thì chúng ta sẽ bỏ mạng, những người khác cũng vậy, cho nên là tốt nhất hãy cố gắng đi.

Nghe những lời Eastic nói, Aira cúi gằm mặt và chợt suy nghĩ về bản thân mình. Cô đã quá nóng vội mà không nghĩ đến những nguyên nhân sâu xa khác. Đúng vậy, cô không thể chết lúc này, hắn sẽ giết những người dân vô tội mất thôi. Aira nắm chặt kiếm trong tay, Delisa, hãy phù hộ cho tớ.

-Đến rồi. Eastic ra hiệu.

-Chỉ có chúng ta thôi sao ?

-Không hẳn, vẫn còn đội tiếp viện hỗ trợ đằng sau. Nếu chúng ta chết, họ sẽ bỏ mặc chúng ta và ứng cứu cho người dân.

-Vậy thì tôi có thể yên tâm rồi. Aira đặt thanh kiếm lên ngực.

Khu ổ chuột là nơi tối tăm, ẩm thấp. Nó gồm những ngôi nhà đổ nát và đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Những người vô gia cư trú ngụ trong những nơi này, hằng ngày có rất nhiều trẻ em bị bỏ rơi ở đây. Những người ở đây tất thảy đều không có đủ sức lao động, chỉ có thể vật vờ chờ đợi cái chết, cơn đói và bệnh dịch gặm nhấm từng ngày. Họ thường tập trung lại sát với nhau, vẻ mặt bơ phờ của những người lớn. Tuy vậy, trẻ con khu ổ chuột lại hiếu động và mạnh khỏe vô cùng, chúng đã thích nghi được với điều kiện sống khó khăn, và thậm chí còn nuôi sống cho rất nhiều người lớn khác ở khu ổ chuột.

-Các em có thể đưa mọi người rời đi một chút không ? Đến một nơi mà các em và mọi người có thể lấy thêm thức ăn và quần áo ấm. Tạm thời, cho bọn ta mượn nhà nhé !

-Vâng ạ. Chị cứ thoải mái sử dụng nhà của tụi em. Cám ơn chị. Những đứa trẻ rạng rỡ vẫy tay, đi vào trong xe.

Dường như gã Dark Spirit đang cố gắng chạy hết tốc dù gã phải vác thanh đao nặng nề trên vai, nhưng do gã đã đánh hơi được cái mùi của con người. Rất nhiều lũ người lúc nhúc đằng trước mặt, gã sẽ chém đầu hết bọn chúng. Nghĩ thế, gã cảm thấy hứng phấn, bỏ mặc hết những vết thương mà lũ nhãi nhép lúc trước gây ra cho gã. Đau đớn lắm đấy, cho nên gã phải giết hết những kẻ ở đây để trả đũa bọn chúng.

Từ trong con hẻm tối tăm, hai bóng người từ hai bên đối diện lao ra khiến gã chỉ kịp liếc nhìn một kẻ. Gã nhoẻn miệng cười khoái chí và vung đao về phía Aira. Cô giả vờ trúng đao của gã và ngã xuống. Gã khoái chí vì con mồi dâng đến tận miệng, định bổ cô làm hai với lưỡi đao khổng lồ kia và đã để lộ sơ hở. Eastic từ bên kia phi đến và chém một nhát vào lưng hắn. Sau đó, không để hắn kịp quay lại hắn đau đớn gì thêm, Eastic nhảy lên người gã khổng lồ lấy đà và tiếp tục thực hiện những cú chém cực nhanh và cực chuẩn sát, cắt thấu vào da thịt của hắn. Tuy nhiên, không hề gì so với tấm da như kim loại của gã khiến bất kì lưỡi kiếm nào cũng gãy trước khi kịp đả thương gã. Trong lúc Eastic hướng sự chú ý của gã, Aira đã nhân cơ hội đó, luồn sau chân của gã và chém vào gót chân. Aira chỉ tập trung hết sức lực vào cú chém ngay gót, khiến hắn phần nào lảo đảo mất thăng bằng.

Bị hai người tấn công cùng lúc, hơn nữa, đối thủ của hắn lại sở hữu tốc độ khiến hắn không thể nào nhìn rõ được chuyển động. Hắn bị đả thương rất nhiều, nhưng điều này lại chỉ làm hắn phấn khích hơn. Hắn lại tiếp tục cái màn vung đao một cách loạn xạ để ngăn kẻ nào dám tiếp cận hắn. Thanh đao nặng nề là thế, nhưng cách hắn xoay vòng nó thì lại quá dễ dàng. Aira nhảy lùi lại để tránh, hắn và lưỡi đao của hắn quá hung tợn, chỉ cần một nhát kia thôi là xong.

-Đừng để ngã xuống. Mất thăng bằng là chết ngay đấy ! Eastic vẫn còn đang xoay xở trên không trung, lấy đà được nhờ lợi dụng bức tường của những ngôi nhà, lao đến và chém hắn rất nhiều nhát. Nhưng thanh kiếm cùn này lại không thể xuyên thủng da thịt của hắn, nếu như có bảo kiếm Leodora của Ludo thì có thể kết liễu hắn ngay tại đây. Tuy nhiên, cô vừa nãy đã cảm nhận được Ludo kích hoạt Thần khí nhưng không thành công, lại gây ra chấn động ngược. Eastic chỉ còn cách cố giữ chân hắn tại đây.

Aira gượng dậy, từ gã Dark Spirit này bốc ra một mùi kinh khủng vô cùng. Đến gần gã, cô có thể nhìn thấy một lớp màn màu đen bao quanh người gã. Mỗi lần chém vào da thịt gã, một lớp chất lỏng đen chảy ra và bốc hơi ngay lập tức, nhưng nó lại đem lại cho Aira một cảm giác không hề dễ chịu. Dường như nó chính là những cảm xúc tiêu cực và hận thù mà gã đã mang theo từ hồi còn sống.

Eastic rất nhanh, liên tục gây cho gã không biết bao nhiêu sát thương. Tuy nhiên, tự bản thân cô biết nó không hề hấn gì, cần có Thần khí để có thể kết liễu, nếu không thì cô sẽ kiệt sức mất thôi. Câu kéo thời gian nãy giờ là nhiều rồi, Aira đã đủ sức để hồi phục. Cô nâng kiếm lên và tiếp tục nhắm vào hai bắp chân của hắn. Aira cũng rất nhanh, Eastic nhận xét. Cô ấy rất mạnh, có lẽ là một tài năng được Giáo hội nuôi dưỡng. Aira chỉ thiếu duy nhất đó là kinh nghiệm thực chiến, nhưng điều này không tạo ra một khoảng cách quá xa. Aira đã có thể bắt kịp, chuyển động nhẹ nhàng mà dứt khoát.

Cô không nhớ đến lúc nào thì kiếm của mình đã gãy làm đôi. Kiếm của cô đã gãy mà gã này vẫn không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Ngược lại, hắn ngày càng điên cuồng hơn, Eastic chật vật chống đỡ. Cô cảm thấy bản thân mình lúc này vẫn còn rất vô dụng. Eastic gây ra không ít vết thương chí mạng cho hắn, nhưng lại không đủ sức để khiến hắn gục xuống. Cô rất nhanh, và hoàn toàn không có dấu hiệu kiệt sức. Thậm chí, khi nhìn thấy kiếm Aira gãy, Eastic đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của gã vào cô. Cô ra hiệu cho Aira ẩn nấp đi, cô sẽ theo ngay thôi. Đến đòn cuối, kiếm của Eastic cũng gãy làm đôi trong sự kinh hoàng của Aira. Hắn vung đao khiến cô rơi xuống đất. Aira những tưởng đến đây thì cả hai xong đời rồi, cô không đủ sức để cử động được nữa. Eastic cũng vậy, kiếm cô ấy đã gãy làm đôi. Gã kia cười phá lên, vung đao nhằm thẳng xuống Aira và Eastic, ngay giây phút Aira nhắm mắt chờ đợi. Cô không nghĩ mình sẽ kết thúc ngay chiến dịch đầu tiên như thế này. Trong khi đó, cô vẫn chưa điều tra được gì về cái chết của làng Vanish và Delisa. Cha mẹ, Delisa, mọi người. Con xin lỗi. Aira nhắm mắt chờ đón.

Gần mấy chục giây trôi qua mà Aira vẫn chưa thấy lưỡi đao tử thần giáng xuống đầu mình. Cô mở mắt, cử động thử tay chân và cảm thấy nhẹ nhõm vì cơ thể này vẫn còn sống. Rồi cô lại chứng kiến, trước mặt cô, Eastic đã đứng chặn trước, cả hai người được bao bọc trong một vòng tròn ánh sáng, giống hệt vòng tròn bảo vệ của Ryumanda lúc đó. Chỉ khác là, ánh sáng từ nó tỏa ra nhè nhẹ, nhưng bên ngoài kia làm tên Dark Spirit chói mắt.

-Đây là cái gì vậy Eastic ? Aira kinh ngạc hỏi.

-The Shieldian, đây là Thần khí của tôi nhưng rất tiếc là nó chưa hoàn thiện. Nó sẽ bị phá vỡ ngay thôi, đừng hi vọng gì nó cứu được chúng ta. Nhưng, nó có thể thu hút và cầm chân hắn, trong khi đó, chúng ta sẽ thoát ra và phục hồi. Eastic dang cả hai tay ra để giữ vòng tròn.

Aira hiểu được tình hình này. Vòng tròn tạo ra luồng sáng và cả những luồng khói khiến gã kia không thể phân biệt được. Đằng sau vòng tròn, ngay chỗ Aira đang đứng, mở ra một lối đi. Aira đi trước, thoát ra khỏi đó. Eastic theo sau, cả hai được che chắn bởi màn khói dày đặc mãi một lúc sau mới tan biến. Aira và Eastic lùi vào những con hẻm tối để ẩn nấp. Đến được đây là tạm thời an toàn, nhưng Aira chợt nhận ra:

-Eastic, nếu không thấy chúng ta hắn sẽ lại tiếp tục tấn công vào những ngôi nhà có người trong đấy. Aira bàng hoàng.

-Chúng ta cứ đợi ở đây thôi. Khi nào hồi phục, ta sẽ ra đó tham chiến.

Aira thật sự không hiểu nổi Eastic đang nghĩ gì. Cô phân vân, cuối cùng quyết định tự đứng dậy và định ra ngoài đó. Tuy nhiên, Eastic chỉ lạnh lùng nói:

-Aira, cô có niềm tin vào đồng đội như lúc nãy tôi nói hay không ? Bây giờ ra đó, cô nghĩ cô đủ sức chặn hắn lại à ! Biết điều thì hãy ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây.

Như bị Eastic nói trúng tim đen, Aira câm nín và chấp nhận ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng trong lòng thì lo lắng không yên. Thấy vậy, Eastic chỉ khoanh tay và nghiêm khắc nói:

-Làm nguội cái đầu trước trận chiến quan trọng hơn Aira à !

Đúng như những gì Aira lo lắng, gã Dark Spirit không thấy cô và Eastic đã lên cơn thịnh nộ. Gã quay trở lại cuộc săn mồi dở dang của mình, tiếp tục hướng về khu ổ chuột trong sự kinh hoàng của Aira. Cô không biết phải làm gì lúc này, nửa muốn đi nửa lại phân vân những gì Eastic nói. Eastic chỉ lạnh lùng quan sát và nói:

-Cô có thể ra đó, rồi chỉ nằm phơi xác là cùng.

Aira không thể cãi lại, cô thấy hắn bắt đầu tàn phá những căn nhà. Chỉ một nhát đao của hắn đã khiến cho mấy ngôi nhà đồng loạt đổ sập xuống. Tất cả những ngôi nhà đó đều có người dân ở trong, Aira không khỏi giận dữ khi gã làm như vậy, nhưng còn thái độ thản nhiên của Eastic ở đây. Rõ ràng nhiệm vụ của họ là phải bảo vệ tuyến sau cùng này cơ mà. Aira nắm chặt kiếm, không thể nào chờ ở đây được nữa. Cô phải bước ra đó và ngăn hắn lại, dẫu cho thanh kiếm này đã gãy. Hắn ra sức càn quét cho thỏa thích bù lại cho từ nãy đến giờ. Ngay lúc Aira định bước ra, cô chợt thấy những bóng người mặc áo trắng của Lucias, ẩn nấp trong các ngôi nhà đổ nát. Hắn điên cuồng chém mà không biết họ đã mai phục ở đây sẵn sàng, khi có hiệu lệnh, tất cả đồng loạt xông lên và làm rối loạn hắn. Họ di chuyển rất nhịp nhàng và phối hợp với nhau rất tốt, vũ khí không chỉ dùng kiếm bình thường mà còn có cả cung tên và giáo mác. Những người cầm kiếm khiến gã phân tâm, trong khi đó, những cung thủ bắn hàng loạt mũi tên nhằm vào mắt của hắn. Những người khác thì dùng thương đâm xuyên thủng vào cả chân phải và trái của hắn. Họ hành động quá sức ấn tượng khiến Aira kinh ngạc.

-Đội đặc nhiệm cuối cùng gồm rất nhiều chiến binh mang dòng máu Escova của nhà Arestia. Chắc bọn sát thủ cũng không ngờ được việc chúng ta giấu con bài tẩy này.

-Vậy là, tất cả đều đã nằm trong dự tính của Lucias. Aira hoàn toàn bất ngờ.

-Đúng vậy, đội đặc nhiệm này, đến cả Chỉ huy Ludo cũng không hề được thông báo. Tất cả mọi người, chỉ trừ Ryumanda và tôi là biết về họ. Chúng tôi đã sớm di tản người dân từ lâu rồi, đến dinh thự nhà Arestia.

-Tất cả là để đề phòng sát thủ sao ? Aira hỏi.

-Đúng, như cô thấy có một số kẻ muốn phá bĩnh chúng ta. Nào, đến giờ thì chiến thôi ! Eastic đứng dậy, hào hứng nói.

-Kiếm của chúng ta… Aira nhìn vào cây kiếm đã gãy làm đôi.

-Nhập quân với bọn họ. Eastic ra lệnh rồi tiến về phía trước.

-Cô đã quá khinh suất, cô Ludo. Akira nghiêm khắc nói. Anh ta không ở đây, nhưng giọng nói của anh ta vang vọng, anh đã luôn dõi theo Ludo.

-Như vậy, anh đã hiểu rõ tình hình. Akira, tôi cần kích hoạt Leodora một lần nữa. Ludo nài nỉ.

Akira lắc đầu và nghiêm nghị nói:

-Điều này sẽ quá sức chịu đựng của cô, cô Ludo. Cô đã dùng hết năng lượng lúc nãy, lại còn bị dội ngược do chấn động. Kẻ đã phá vỡ Leodora không hề tầm thường, nhưng cũng do cô sơ suất.

-Akira, làm ơn đi. Chiến binh của tộc Escona không yếu ớt đến vậy đâu. Ludo vẫn kiên nhẫn thuyết phục. Cô biết, Akira là vì lo lắng cho cô nên mới ngăn cản, nếu phá vỡ giới hạn, mạch ma thuật sẽ đứt và Ludo có thể sẽ mất mạng.

Akira đã theo dõi Ludo qua làn nước, nhận thấy có vô số vết thương trên gương mặt xinh đẹp của cô con gái nhà Arestia. Anh đột nhiên cảm thấy bồn chồn và lo lắng. Ludo từ khi nào đã không còn là một đứa bé ngoan ngoãn nữa, có lẽ là từ khi Darius mất trên chiến trường. Akira trầm ngâm, anh không thể quan sát Ludo thêm nữa, vì càng nhìn cô hay càng nghe cô nói, Akira càng cảm thấy đau lòng thêm. Nhưng anh không thể bỏ mặc Ludo, đó không còn là vì trách nhiệm và lời hứa với Darius khi xưa nữa. Akira khẽ chạm vào mái tóc bạch kim rối bù của Ludo, ở bên kia, liệu cô có cảm nhận được bàn tay của anh, dù nó lúc nào cũng lạnh lẽo như dòng nước.

-Akira, cám ơn đã lo cho ta. Nhưng, đồng đội của ta đang cố hết sức và thậm chí trong lúc ta ở đây, đã có rất nhiều người phải hi sinh. Làm ơn đi Akira, anh cũng đã biết, dù anh có nói gì, ta cũng sẽ không bao giờ dừng lại. Thậm chí bây giờ có phải liều mình quay lại, ta cũng sẽ không bỏ mặc đồng đội của ta.

Ánh mắt cô kiên định, dáng vẻ hùng dũng của tướng quân tóc bạch kim khiến Akira thoáng lay động. Người nhà Arestia chẳng lẽ lúc nào cũng như thế này hay sao ? Darius cũng vậy. Akira cảm thấy như mình đã hoàn toàn bị thuyết phục theo Ludo, dòng nước này cuối cùng cũng đã tuân theo chuyển động của chủ nhân. Anh vốn chỉ muốn làm một dòng nước bình lặng, nhưng người con gái này, Ludo, lại khiến anh phải nổi sóng không ngừng.

-Thôi được rồi. Cô nói vậy chẳng lẽ tôi lại tàn nhẫn đến mức để cô phải chết, Ludo. Akira lặng lẽ mỉm cười khi anh bắt gặp nụ cười của Ludo qua làn nước. Vừa cười, cô vừa vươn tay về phía anh, như muốn chạm đến anh qua làn nước kia.

-Akira, anh có thể đến đây không ? Tới bên cạnh ta.

-Như ý nguyện của cô, cô Ludo.

Một dòng nước xuất hiện và bao quanh cả người Ludo. Rồi dòng nước dần nhập lại và từ trong đấy, một dáng người thanh nhã, mái tóc xanh dài đến ngang lưng, xuất hiện với dáng vẻ thật quý phái trước mặt Ludo. Đôi mắt vốn sắc bén của cô có chút lay động trước sự xuất hiện này. Tuy nhiên, không có nhiều thời gian, Ludo vội vã nói:

-Akira, lần này phải làm phiền đến anh. Cô giơ bảo kiếm Leodora trước mặt, mũi kiếm chĩa thẳng về phía Akira.

-Hãy cho ta mượn sức mạnh của anh. Thủy thần của tộc Oceanic.

-Như ý nguyện của cô, Ludo. Akira cúi mình trước thanh kiếm của Ludo, hóa thành dòng nước và nhập vào Leodora. Ngay lập tức, Ludo có thể cảm nhận được những đợt sóng dữ dội đang cuồn cuộn chảy trong mạch ma thuật của mình.

Điều mà cả Akira lẫn Ludo lo lắng, đó chính là việc tiếp nhận một nguồn năng lượng khổng lồ như Akira vào cơ thể, mạch ma thuật của Ludo sẽ bị vỡ tung và có thể khiến cô chết ngay lập tức. Đau đớn lan tràn khắp cơ thể, Ludo chống Leodora để đứng vững, cả người run lên. Phép thuật của tộc Oceanic quả thật rất mạnh và dồi dào, nó có thể nhanh chóng lan ra khắp cả cơ thể. Hiện giờ cô đang chứa trong mình ma thuật của Escona và Oceanic. Ludo có thể vượt qua nó, đồng đội của cô đang chờ ở trước. Bảo kiếm Leodora sáng lên một ánh sáng xanh huyền bí, bây giờ, nó trở nên nhẹ tựa lông hồng. Ludo bỗng dưng cảm thấy không còn đau đớn gì nữa, phép thuật nước rất nhanh để hòa trộn với những phép thuật khác. Lúc nãy quả là đau đớn đến tận xương, thậm chí cô còn thấy khó thở, như bị nhấn chìm trong nước. Một áp lực rất lớn đè nén lên trái tim của mình, lên từng mạch ma thuật như muốn vỡ tung ra.

Nhưng bây giờ, Ludo như được bao phủ bởi dòng nước, nó khiến cô trở nên nhẹ nhàng. Cô đang hòa làm một với Akira, tiến tới một cảnh giới sức mạnh mới. Cô cảm thấy cả cơ thể của mình căng tràn sức sống, trong từng mạch ma thuật, dường như nó đầy ắp sức mạnh của Akira. Ludo vung kiếm trước mặt và nói:

-Hỡi những người đồng đội đã ngã xuống, ta cầu mong ý chí của mọi người sẽ về với Lucias.

Trong đêm tối, giọng cô vang vọng, được gió mang đi và truyền khắp nơi, như mang theo ý chí của tất cả mọi người hòa làm một, thổi bùng lên tinh thần của mọi người vẫn đang chiến đấu.

Hết
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...