The Return Of Lucias
Chương 28
Chương 28 -Hai nghìn quân, Josequin tướng quân, ngài nghĩ trận chiến này là trò chơi sao ? Dù ngài và đội quân của mình có mạnh đến đâu đi nữa, thì đó cũng không thể trở thành lợi thế nếu so với số đông quân địch. Ynier đập bàn nói, ngay cả Viliant cũng im lặng quan sát thái độ của Josequin. Hắn rất nghiêm túc khi nói ra yêu cầu đó. Viliant thầm nghĩ. -Đại tướng quân, hai nghìn quân là đủ để tôi triển khai đội hình. Hơn nữa, tôi không nghĩ hai ngàn quân thêm vào sẽ có thể phối hợp được với tổ đội của tôi. Nếu ngài đã tin tưởng giao cho tôi chỉ huy mặt trận cánh trái thì hãy tin tưởng những gì tôi sẽ làm. Tất cả đều im lặng để chờ đợi phán quyết cuối cùng của Ludo. Ynier chắc mẩm rằng, Đại tướng quân sẽ không bao giờ đồng ý với điều ngu xuẩn ấy, hơn nữa, tên Josequin cũng là kẻ vô danh, không rõ hắn sẽ xoay xở thế nào. Tuy nhiên, trái ngược với những gì anh dự đoán, Ludo nói: -Vậy thì Josequin tướng quân hãy làm theo ý của mình, và không ai được can thiệp vào những quyết định của ngài. Phán quyết này chắc hẳn khiến Ynier và Frendie không hài lòng. Khi Ynier định tỏ thái độ ra mặt thì Frendie đã nhanh chóng ngăn cản: -Ynier, hãy tôn trọng những quyết định của Tổng chỉ huy. -Nhưng Frendie… -Ta đã nghe không ít lời đồn đại về nữ tướng của chúng ta, ngài không chỉ là một tướng quân tài ba mà còn có mắt nhìn người vô cùng xuất sắc, giống hệt như khi ngài nhìn bản đồ và lập ra chiến lược vậy. Ynier không muốn đôi co tiếp làm gì, với lại ngay cả Frendie cũng đã đồng ý, anh chỉ còn cách thở dài. Giao cho hai kẻ như Viliant và Josequin, liệu cuộc chiến này sẽ đi về đâu. Trong lòng anh hiện nay đang có một mối hoài nghi cực kì lớn với chính Đại tướng quân. -Đại tướng quân, thuộc hạ có thể làm gì để giúp đỡ cho ngài ? Từ nãy giờ, tất cả đều được phân công, duy chỉ có Duke dường như bị gạt sang một bên. Anh không hề cảm thấy ghen tị, chỉ là có một chút xấu hổ khi bản thân mình không thể giúp được gì, trong khi những người khác thì xông pha chiến trường để bảo vệ Lachesisa. -Ngài Duke, ngài có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, đó là thủ thành và bảo vệ người dân. Lúc đầu ta cũng muốn điều ngài ra chiến tuyến, nhưng sau khi nhìn thấy cách mà ngài đối xử với mọi người, ta cảm thấy rằng, ngài chính là động lực của toàn bộ người dân. Vì thế nên, ngài phải ở đây để cùng họ chiến đấu, sát cánh bên cạnh họ và truyền nghị lực cho họ. Hơn nữa, thành trì vẫn rất quan trọng, nếu chẳng may các mặt trận khác thất bại thì Bayak sẽ tràn vào đây và tàn sát rất nhiều người dân vô tội. Lachesisa có thể mỏng manh, nhưng nhất định phải phòng thủ chắc chắn. Và người hiểu tòa thành này hơn ai hết, ta chắc chắn đó là ngài Duke. -Thuộc hạ đã hiểu, thưa Đại tướng quân. Duke quỳ xuống hành lễ và dõng dạc nói. Ludo mỉm cười hài lòng. -Vậy hãy bắt đầu tiến hành ngay bây giờ. Ludo ra lệnh, lập tức tất cả mọi người đều rời đi để chuẩn bị. Lachesisa vừa trải qua một dịch bệnh nên người dân vẫn còn rất mệt mỏi. Tuy nhiên, họ rất hăng hái tham gia vào các công tác chuẩn bị, hỗ trợ cho quân đội. Cổng thành mở để đón đoàn người di cư từ các làng lân cận khắp Lachesisa. Họ mang theo rất nhiều lương thực dự trữ, và khi nghe tin phải di tản vào thành, họ đã thu hoạch hết tất cả các cây trồng. Theo đúng như mệnh lệnh được ban bố, họ bỏ lại tất cả tài sản, trong đó có cả gia súc và gia cầm. Tuy tất cả đều là tài sản quý báu của dân chúng, nhưng không ai luyến tiếc cả. Trên tường thành, cờ của Lucias bay phấp phới. Quân lính đã được bố trí trên các khu vực trọng yếu của tòa thành. Những người dân đã khỏe lại tham gia vào việc gia cố tường thành, đào hào xây chiến lũy bao bọc quanh thành để có thể góp phần cản bước tiến của giặc. Dưới sự chỉ huy của Duke, mọi người rất hăng hái tham gia công cuộc bảo vệ quê hương. Họ chỉ có ba ngày để hoàn tất việc chuẩn bị và dàn binh. Aira và các đồng đội cũng tham gia làm việc, giúp đỡ cho người dân Lachesisa chuẩn bị. Cô rất bất ngờ trước tinh thần của họ, nó cũng khiến cô tràn đầy năng lượng và quyết tâm. Fiel và các dược sĩ tiến hành chữa trị cho những người dân bị bệnh. Mặc dù điều kiện làm việc không hề đầy đủ như ở Catras, nhưng các dược sĩ vẫn luôn tươi cười và cố gắng hết sức. Fiel cũng nhanh chóng thân được với rất nhiều người dân, đặt biệt là trẻ em yêu quý cô vô cùng. Tất cả đều không nghĩ, dược sĩ hoàng gia lại có thể lặn lội đến chiến trường này để chữa trị cho họ. -Cô Fiel, không cần quá sức đâu. Cô cứ nghỉ ngơi để còn giúp cho binh lính nữa. -Đã là dược sĩ thì không phân biệt tầng lớp, tất cả đều phải được chữa trị bình đẳng. Dù chúng tôi từ Catras đến, nhưng mọi người đừng nghĩ chúng tôi cao quý. Những dược sĩ vô danh thường xuất hiện trên chiến trường để cứu giúp binh sĩ, không quan tâm là kẻ địch hay quân ta mới là những người thật sự cao quý. Fiel vừa bốc thuốc vừa nói. Khi đó, hình ảnh thầy Herbes lại hiện ra trong đầu cô. Thầy thường xuyên xuất hiện nơi chiến trường ưu tối và đẫm máu, cứu chữa cho những người lính bị thương, bị bỏ lại mà không phân biệt kẻ địch. Fiel mãi không bao giờ quên, và không ngừng phấn đấu để có thể đạt được như thầy. Khi xem bệnh và chữa trị, Fiel mới nhận ra đây không hẳn là dịch bệnh. Dù mọi người đều bị, nhưng Fiel đã tiếp xúc với rất nhiều người bệnh mà không hề có dấu hiệu lây lan. Cả những dược sĩ trong đoàn hay quân lính đều không bị lây lan. Cô đã đem chuyện này hỏi Duke và nhận được câu trả lời là: -Nguyên nhân gây bệnh đến từ các loại gia súc, gia cầm nhưng vẫn chưa rõ là loài nào. Vì vậy mà người dân vẫn tiếp tục giữ lại chúng, chưa thể đem đi tiêu hủy được. Thì ra là vậy. Bây giờ thì Fiel đã hiểu tại sao Ryumanda và Ludo cho bỏ lại toàn bộ gia súc gia cầm. Nếu mang theo vào thành thì sẽ có thêm nhiều người nhiễm bệnh nữa. Fiel quyết định sau khi chiến dịch này kết thúc sẽ điều tra nguyên nhân chi tiết gây bệnh, và xin được mang mẩu vật về để nghiên cứu và điều chế loại thuốc đặc trị. Tối đến, toàn quân hạ trại trong kinh thành. Tuy vậy, cả tòa thành đều không có dấu hiệu nghỉ ngơi, đuốc được thắp sáng liên tục bởi lính canh trên tường thành. Không buông lơi cảnh giác nhưng nghỉ ngơi là cần thiết lúc bây giờ, nhất là đối với đoàn quân đã hành quân ròng rã ba ngày liền. Aira ngồi trong một góc tối, khuất khỏi những ánh lửa của lều trại. Cô cứ ngồi mãi ở đấy, suy nghĩ về rất nhiều điều đột ngột xảy đến, như là bây giờ, cô đã là một người lính và hiện đang ở chiến trường. -Tại sao lại có người đẹp ở đây ? Một giọng nói vang lên bên tai của cô, Aira thậm chí còn không nghe được tiếng bước chân khi người đó tới gần. Cô bật dậy và định rút kiếm ra, hoàn toàn cảnh giác với kẻ thản nhiên ngồi xuống chỗ của cô vừa nãy. Nhìn kĩ lại, chẳng phải là tướng quân Viliant đó sao ? Vẫn là mái tóc rối bù và quần áo xộc xệch không chút nghiêm chỉnh như tướng quân Ynier. Aira thu kiếm lại, tuy nhiên vẫn giữ thái độ cảnh giác: -Tướng quân, ngài làm gì ở đây ? -Người đẹp đến chiến trường này để làm gì ? Nói đi, cô là người của Ynier, Josequin hay Frendie ? -Tướng quân, tôi là kỵ binh thuộc tổ đội của Đại tướng quân Arestia. Xin ngài đừng thất lễ như vậy. Aira vẫn lễ độ nói, nhưng trong giọng chứa đựng sự cứng rắn. -Hiểu rồi, tổng chỉ huy lại ngẫu hứng như vậy nữa. Viliant cười nói. -Ngài vẫn chưa trả lời tôi, tại sao ngài ở đây ? Aira nghiêm nghị nói. -Ta không có nghĩa vụ để cho cô biết, bởi vì ta là tướng quân, nếu ta nói ta ở đây để làm việc và khảo sát thì sao ? Cô cũng không thể nghi ngờ ta được. Aira đã nghe về sự hung bạo của Viliant trên chiến trường, nhưng không ngờ chàng trai ở trước mặt cô bây giờ lại có vẻ ngoài quý phái và giọng nói nhẹ nhàng đến thế. Thật không thể tưởng tượng đây là một tướng quân suốt ngày xông pha trận mạc, nếu chịu khó chải chuốt, Viliant không thua bất kì công tử hào hoa nào ở vương đô. Không đúng, Aira không thể bị những suy nghĩ này chi phối. Con người trước mặc cô dù có đẹp đẽ đến đâu vẫn là một kẻ hung bạo và không tiếc hi sinh những người lính dưới trướng của mình. Aira biết chiến tranh và hi sinh là điều không thể tránh khỏi, nhưng Viliant không chỉ chiến đấu mà còn mong muốn thỏa thú vui chém giết của mình. Anh ta thẳng tay sử dụng binh lính của mình như những con tốt thí rồi vứt bỏ họ trên chiến trường. -Tại sao ngài có thể nhẫn tâm đẩy quân lính của mình đến chỗ chết ? Hay ngài thật sự chỉ muốn tìm kiếm niềm vui từ việc chém giết ? Aira không biết tại sao mình lại buộc mình nói ra những điều ngu xuẩn ấy, nhưng lời đã nói rồi, cô vẫn đứng hiên ngang và không hề run rẩy. Những tưởng nó sẽ làm Viliant tức giận, nhưng tướng quân chỉ cười phá lên khiến Aira rất ngạc nhiên. -Cô gái, quả nhiên chiến trường vẫn không phải là nơi phù hợp với cô. Nghe cô nói, ta đã biết ngay đây là lần đầu tiên cô ra chiến trường. Nếu vậy thì nên quay về đi, hoặc ở lại Lachesisa, bởi vì nếu cô vẫn giữ tư tưởng ấy, cô không chỉ tự giết bản thân mình mà còn làm hại thêm vô số người khác. -Tại sao ngài lại nói vậy ? Còn ngài thì sao, sử dụng binh lính làm tốt thí và không ngại hi sinh họ ? -Điều đó là cần thiết để dẫn đến chiến thắng. Đó là chiến tranh. Để ta nói cho người đẹp nghe, kỹ năng chiến đấu không phải là thứ làm nên chiến thắng, mà lí trí và tầm nhìn mới là thứ tạo nên một vị tướng quân, bởi chúng ta phải chỉ huy cả một đạo quân và nắm giữ biết bao sinh mệnh. Nếu không tin, cô cứ hỏi tổng chỉ huy Ludo. -Đó không phải lí trí, bởi nếu là một tướng quân, ngài phải tìm ra con đường để giảm thiểu tổn thất về quân lính nhất. -Ồ, vậy ra cô vẫn chưa hiểu. Nhiệm vụ của tướng quân không phải là trốn tránh, giảm tổn thất quân số mà là dẫn dắt quân lính đến chiến thắng. -Nhưng… Aira nắm chặt tay thành nắm đấm, không nói nên lời. Cô cảm thấy xấu hổ và uất ức khi đứng trước Viliant, người mà chỉ cần một vài câu nói đã gạt bỏ hết những định kiến trong đầu của cô. Tuy nhiên, Aira thật sự không thể tìm ra lí lẽ để phản bác lại. -Nếu cô vẫn không an tâm, vậy hãy thử vào tổ đội của ta để tận mắt chứng kiến. Viliant đứng dậy và cao hơn Aira cả một cái đầu. Một lời đề nghị đột ngột khiến Aira đứng hình trong giây lát. Tuy nhiên, cô đã dõng dạc đáp trả: -Không cần đâu thưa tướng quân, tôi đã thuộc vào tổ đội của tổng chỉ huy. Xin cáo từ. Nói rồi, Aira đùng đùng bước đi, bỏ lại Viliant tướng quân đằng sau. Cô cảm thấy không thể chấp nhận được những lí lẽ kia, hay phải chăng đều do Viliant đã khiến Aira nhận ra sự non nớt và ngây thơ trong suy nghĩ của mình. Cô quay về lều trại, lặng lẽ gật đầu với người đồng đội đang canh gác rồi vào bên trong. Aira trằn trọc mãi mà vẫn không thể ngủ được, bởi có rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang trong tâm trí cô hiện giờ. Ludo đứng trên tường thành, phóng tầm mắt ra xa xăm. Rồi cô nhìn xuống những ánh lửa lều trại, các đội quân đang trò chuyện với nhau, một cách giúp quân sĩ có thể giải tỏa căng thẳng trước một trận chiến lớn diễn ra. Không khí ở Lachesisa có phảng phất cả mùi hương của những cánh đồng, của những khu vườn cây ăn quả và cả những loài hoa như Escana. Nhưng tất cả đều đang run sợ, Ludo có nghe thấy, bằng giác quan chỉ có ở một vị tướng quân đã nhiều năm chinh chiến trên sa trường, những tiếng chân xâm lược của một đội quân Bayak hùng hậu đang tiến đến và chuẩn bị giày xéo một phần quê hương. Trước mỗi trận chiến, Ludo đều cảm nhận được hình bóng của Darius ở ngay bên cạnh. Đã mười bốn năm hoặc hơn, kể từ khi anh ra đi, và cũng từng ấy thời gian, Ludo trở thành Đại tướng quân, lập nên nhiều chiến công hiển hách được ca tụng. Có người nói, họ thấy Đại tướng quân Darius ở trong cô, nhưng Ludo không nghĩ thế. Darius ở ngay bên cạnh cô, luôn luôn dõi theo từng cuộc chiến của cô. Darius yêu đất nước này, yêu cả Nữ hoàng Lyon, người trị vì nó. Anh sẽ không chấp nhận để một phần của quê hương mình bị giày xéo bởi giặc ngoại xâm. Vì vậy giờ đây, Ludo nhất định sẽ thay anh bảo vệ Lachesisa này, đất nước này và cả những người anh yêu thương. -Tổng chỉ huy, ngài đang làm gì ở đây vậy ? Ludo quay lại, hình ảnh của Aira phản chiếu trong đôi mắt xanh của cô. Ludo khẽ vén mái tóc bị gió thổi rối tung, ôn tồn đáp: -Ta chỉ đang hồi tưởng lại quá khứ, những trận chiến đã qua của ta. Cô không ngủ sao Aira ? Cảm thấy lo lắng vì lần đầu ra chiến trường à ? -Có lẽ là vậy. Tổng chỉ huy, tôi quả thật không phù hợp với chiến trường. Tôi không có đủ nhẫn tâm để có thể bỏ mặc đồng đội của mình đến chết. Aira dựa lưng vào tường, ngước nhìn lên bầu trời và buồn bã nói. -Cô gặp Viliant sao ? Hắn đã nói gì với cô ? -Ơ, tại sao ngài biết tôi vừa gặp Viliant tướng quân ? Aira bất ngờ, nhìn thẳng vào Ludo. -Bất kì lính mới nào sau cuộc nói chuyện với Viliant đều cảm thấy hoài nghi với những gì mà bản thân đã lựa chọn, đã tin tưởng. Hắn sẽ phơi bày cho các người thấy, bộ mặt thật sự của chiến trường, để những kẻ hèn nhát có thể nhanh chóng rút lui. Đối với Viliant, đó là chiến trường của hắn, chúng ta không thể biết được hắn nhìn thấy gì và tìm thấy niềm vui gì từ nơi đó. Ngay cả ta cũng không thể biết, tất cả mọi người đều bị hắn thu hút, vào mỗi trận chiến của hắn, và binh sĩ của hắn sẵn lòng hi sinh để đem lại chiến thắng. -Tôi vẫn không thể chấp nhận được, chiến lược quái quỷ gì chứ ! Viliant thật sự không xứng đáng để trở thành một tướng quân ! Aira phẫn nộ nói, thiếu điều đã đấm thẳng vào tường thành. Tư cách của một tướng quân, Ludo, đến cả ta cũng không thể khẳng định được bản thân mình có nó hay không ? -Aira, một người chưa từng chiến đấu bên cạnh Viliant như cô thì không có quyền nói như vậy. Nếu cô nói Viliant không xứng đáng, tức là cô đã đạp lên tất cả những sự hi sinh của binh sĩ dưới trướng Viliant. -Tôi… tôi… Aira ngập ngừng, những lời của Ludo đã thật sự thuyết phục trái tim ngoan cố và cứng đầu của cô. -Muộn rồi, hãy mau quay về doanh trại. Aira vẫn còn mãi suy nghĩ về những lời Ludo nói. Quả nhiên, Viliant đã đúng ngay từ đầu, chiến trường không phải nơi dành cho cô. … -Josequin, ngươi có vui lòng nói chuyện với ta một chút chứ ? Ở cổng Tây của tường thành, Josequin nhìn về xa xăm. Đằng sau những ngọn núi kia, chính là thủ đô Catras, nơi có bóng hình mà Josequin đang mong chờ. Anh vươn tay ra, cố để nắm lấy nhưng trong tay anh chẳng có gì ngoài không khí và những mảnh vỡ vụn của gió trời. -Viliant, ngài tìm ta có chuyện gì ? Josequin không quay lại nhưng thận trọng nói. Viliant là kẻ khó đối phó. Ngay cả Josequin cũng không thể bất cẩn để lộ sơ hở trước Viliant, hắn có thể nắm bắt tâm lí người khác cực kì tốt chỉ bằng vài câu nói thăm dò. Hơn nữa, không ai biết liệu Viliant nghĩ gì, mục đích thật sự của hắn là gì ? Liệu chỉ đơn giản là một tướng quân nơi biên ải xa xôi ? Viliant, đây có thể lần đầu gặp gỡ Josequin, nhưng Josequin biết rất nhiều về hắn. -Ta chỉ muốn hóng gió. Ở dưới kia làm ta ngột ngạt quá ! Nhưng gió ở Lachesisa mát hơn ở Catras, đúng không ngài Josequin ? -Ta lại thấy thích không khí ở Catras hơn ? Josequin nở nụ cười đáp. Cuộc nói chuyện này có vẻ rất gượng gạo và ngột ngạt, đối với bên phía Josequin. Nhưng Viliant lại tỏ ra rất thoải mái, như là anh thật lòng muốn chuyện trò với Josequin. -Eshian Eastic, ta vẫn chưa có cơ hội được diện kiến ngài. Được sát cánh với ngài trên chiến trường đẫm máu thật sự là ước nguyện của biết bao nhiêu tướng quân, trong đó có ta. Bỗng nhiên, Viliant lại đột ngột nói về Eastic, và nó khiến Josequin có một phản ứng khác với những lần trước. Thay vì nở nụ cười đáp lễ, Josequin nghiêm mặt và im lặng một hồi lâu. -Ngài Josequin là phó quan của Eshian Eastic, nhưng thật sự ta chưa nghe đến tên ngài bao giờ trong các cuộc chiến. Tuy nhiên, ta cảm thấy ghen tị với ngài, bởi ngài có thể chiến đấu dưới trướng của Eshian Eastic. -Tất cả chiến công đều nhờ sự dẫn dắt của Eshian Eastic. Josequin nặng nề đáp, Viliant lại càng tỏ thái độ vui vẻ. -Người ta đồn đại về một huyền thoại, một chiến binh với mái tóc đỏ rực rỡ hiếm thấy trên chiến trường và đã dũng mãnh vượt qua biết bao nhiêu quân địch, chỉ với một nhóm nhỏ quân của ngài. “Nữ thần chiến tranh” là cách mà người ta gọi chiến binh ấy, mái tóc của người đó đã nhuốm máu máu nên mới có màu đỏ rực rỡ như vậy, hay phải chăng đó là máu của chính người chiến binh ấy đã nhuộm đỏ nơi chiến trường khốc liệt. -Tại sao ngài lại nói về chuyện này ? Đừng nhắc đến huyền thoại cũ rít mà người ta hay đồn đại cho nhau nghe nữa. Josequin không biết tại sao lại cảm thấy khó chịu khi bắt gặp ánh mắt say mê của Viliant nói về “nữ thần chiến tranh”. Tay anh đặt lên ngang hông, hài lòng vì thanh kiếm luôn mang theo bên mình. Viliant lại tiếp tục: -Đó là Eshian Eastic, người chiến binh trong huyền thoại đó. Tại sao ngài lại không biết điều này, phó quan Josequin ? Lúc nãy ngài nhìn về hướng Catras, rốt cuộc là đang tìm kiếm ai ? -Đừng bao giờ thốt ra cái tên “nữ thần chiến tranh” nữa, ngài Viliant. Ngài là tướng quân Eastic, Eshian Eastic, xin hãy nhớ kĩ. -Ngài Josequin, ngài không được có những cảm xúc bất kính với chủ nhân của mình đâu đấy ! Viliant mỉm cười nói, ngay lập tức, một vật sắc lạnh kề vào cổ anh. Josequin đã kề kiếm ngay cổ Viliant. -Ngài làm sao đấy, Viliant tướng quân ? Nếu ngài không cẩn trọng lời nói, bất kính với Eshian Eastic thì đừng trách tại sao đầu ngài lại lìa khỏi cổ ! Ánh mắt và cả khuôn mặt của Josequin hiện giờ khác hẳn ban ngày, nó lạnh lẽo và đáng sợ vô cùng. Ánh mắt ấy chứa đầy rẫy sát khí chết chóc, có lẽ đó là cảm nhận của Ludo khi lần đầu gặp Josequin. Nó báo cho đối thủ của mình rằng, sẽ không có một sự khoan nhượng nào ở đây cả. -Ta hiểu ngài là loại người gì rồi. Nhưng ngài sẽ không giết ta, bởi vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Eshian Eastic. Tuy nhiên, đối mặt với ánh mắt đó, Viliant vẫn thờ ơ và vững vậy. Điều này làm lưỡi kiếm có phần lung lay, nhưng Viliant không lợi dụng nó để thoát ra và đánh trả Josequin. -Tất nhiên ta có thể giết ngài ở đây rồi phi tan xác của ngài, hay đổ tội lên đầu Ynier tướng quân hoặc Frendie tướng quân đều được. Hoặc là ta sẽ nhận tội rồi bị xử tử, sẽ chẳng liên quan gì đến chủ nhân của ta hết, miễn sao ngài chết là được. Viliant im lặng quan sát. Một hồi lâu, Josequin quyết định thu kiếm lại và lạnh lẽo nói: -Ta không phải kẻ ngu ngốc chọn giết ngài. Đúng là nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc chiến này, và ta ở đây với tư cách đại diện cho chủ nhân, nếu ta có chuyện gì thì ngài ấy sẽ phải chịu trách nhiệm ở vương đô. Josequin rời đi, không quên ném cho Viliant một ánh nhìn sắc lẹm. Khi Josequin rời khỏi hoàn toàn, Viliant mới vươn vai và hít thở không khí trời thật lâu: -Quả nhiên Catras thì vẫn tốt hơn. Hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương