The Return Of Lucias
Chương 41
Chương 41 Ngay giữa rừng hoang, một đứa trẻ đã được hạ sinh bởi một con sói trắng. Thật kì lạ, đứa trẻ giống hệt con người, hoàn toàn không giống loài sói. Sói mẹ âu yếm nó, liếm khuôn mặt hồng hào của nó để vuốt ve cho nó ngừng khóc. Xung quanh đó, rất nhiều những con sói khác đủ màu sắc chậm rãi bước ra, ngước ánh nhìn tò mò vào sinh linh bé nhỏ kia. Rồi, những con sói dần chuyển mình, hóa thành những con người bình thường với mái tóc xanh hòa lẫn vào rừng cây. Chỉ có sói mẹ vẫn mãi nằm im ở đấy, không biến hình, không cựa quậy được nữa. -Ngài Navin, gọi ngài Navin ngay ! Một cô gái thét lên, rồi nhanh chóng bế đứa trẻ lên và chạy xa khỏi sói mẹ. Lập tức, sói mẹ bật dậy, nhe nanh dữ tợn và nước dãi chảy ròng ròng, lông dựng đứng lên. Sói mẹ định vồ tới cô gái thì đã có những con sói khác xông tới và cắn chết sói mẹ, ngoạm cái đầu lăn lốc của sói mẹ và chạy biệt vào rừng. -Cô gái đó đã không thể kiềm chế được bản thân và hóa thành thú ăn thịt dữ tợn. Một cô gái loài người đã cố gắng hạ sinh một đứa con với sói. Swain, hãy bế con của ngươi đi. Một con sói già với bộ lông trắng muốt có những lằn đỏ chạy dọc theo sống lưng, nhẹ nhàng nói. Khi con sói xuất hiện, mọi con sói và mọi con người ở đó đều quỳ xuống hành lễ ngay lập tức với chúa tể tối cao của họ. Con sói tên Swain hóa thành người, xúc động bế trên tay đứa con của mình, thằng bé không được hơi mẹ nên quấy khóc rất dữ dội khiến Swain lúng túng. Navin thấy thế liền bảo: -Để nó nằm bên cạnh cô ấy. Lấy lông của cô ấy làm áo cho nó. Swain, ngươi sẽ phải chịu tội. Tình yêu của ngươi đã giết chết cô gái loài người này. Swain cúi gằm mặt. Đứa trẻ được đặt bên xác sói mẹ máu me bê bết bỗng dưng im bặt và cười rạng rỡ. Swain ôm lấy cái đầu của sói mẹ và khóc tức tưởi hồi lâu, nhưng không hề rớt một giọt nước mắt. Anh không thể khóc, chỉ có thể rên rỉ trước cái chết của vợ mình. Navin đứng trên tảng đá cao, nghiêm khắc nói: -Tất cả các ngươi đã thấy hậu quả chưa ? Ta nghiêm khắc cảnh cáo các ngươi kể từ bây giờ, không được có quan hệ tình cảm với con người. Nếu không sẽ phải tự gánh chịu hậu quả. Rồi, Navin đến bên cạnh đứa trẻ, chăm chú quan sát và dỗ dành nó. Đứa trẻ này thật kì lạ. Nó có giác quan tốt hơn những con sói bình thường, hơn nữa lại được hạ sinh dưới hình dạng con người. Thật giống nhau. Navin nghĩ thầm. Có lẽ nào là… -Swain, hãy giao đứa trẻ này cho ta. Ta sẽ chăm sóc nó cùng Fiel. Swain không từ chối, anh ta biết, anh ta sẽ lao vào những cuộc săn mồi bất tận không biết bao giờ cái chết ập đến. Giao cho Ngài Navin, đứa trẻ sẽ được phát triển và nuôi nấng với những điều kiện tốt nhất. -Vâng thưa ngài Navin. -Ngươi hãy đặt cho nó một cái tên, một cái tên xứng với chàng trai nhỏ này. -Viliant. -Sự dịu dàng của thiên nhiên, gần giống với Fiel. Đó là họ của cô ấy. Swain không nói gì, lặng lẽ gật đầu rồi hóa sói biến đi mất. Anh cũng đã tử nạn trong một trận chiến, bị một mũi tên của con người xuyên qua da thịt và đâm vào trái tim rỉ máu. Cuối cùng cũng đến ngày Swain phải đền tội vì đã giết chết vợ mình. Nỗi đau bị tên giết chết chẳng thấm gì so với nỗi đau mà cô đã đánh đổi để hạ sinh Viliant. Viliant dần lớn lên dưới sự chăm sóc của Navin và những người mẹ sói khác. Bên cạnh cậu bé còn có cả một cô bé khác, tên là Fiel. Trái ngược với Viliant, Fiel từ nhỏ đã ốm yếu mặc dù là đứa trẻ tộc Sói. Viliant thì lớn lên nhanh chóng và khỏe mạnh hệt như những con sói đầu đàn. Điều đó làm cậu cảm thấy mình cần có trách nhiệm bảo vệ Fiel, như một người anh lớn hơn. Cả hai lớn lên trong khu vườn Eden, nơi có cây Đại thụ linh thiêng là vị thần che chở vùng núi Arizon này bao thế hệ. Một điều đặt biệt, ngoại trừ Navin, không ai được phép đặt chân đến đây. Hai đứa trẻ như bị tách biệt hoàn toàn khỏi cuộc sống của bộ tộc. Không giống như những đứa trẻ khác, Viliant không được ra bên ngoài để đi săn cùng đàn, điều này làm cậu cảm thấy như bị tù hãm. Nhưng nếu cậu được ra ngoài còn Fiel thì không, Viliant nhất định cũng sẽ không đi đâu. -Ngài Navin, đáng lẽ chúng ta phải nhận ra sớm hơn. Đứa trẻ đó là… -Ta biết ngay từ lúc nó sinh ra đời. -Vậy mà ngài vẫn để nó sống. Nó là thứ bị nguyền rủa, Swain và mẹ nó đã bị trừng phạt vì cố sinh nó ra. -Chúng ta phải giết nó thôi ngài Navin, không được để nó ở gần Tiểu thư và Thần thụ nữa. Những người đàn ông của bộ tộc vây xung quanh Thủ lĩnh Sói Navin, lúc này đang ngồi chễm chệ trên một bệ đá có lót lá cây êm ái. Navin tỏ thái độ không hài lòng khi họ muốn giết chết Viliant. Bà gầm gừ để ra lệnh tất cả im lặng rồi dõng dạc nói: -Đứa trẻ đó có thể là một Đọa thú, nhưng nó là một sinh mạng, nó là một thành viên của tộc chúng ta. Ta không cho phép bất kì kẻ nào giết chết nó. Truyền thuyết nói rằng, Ngài Ulgo cũng là một Đọa thú. Nếu dựa theo những bằng chứng được lưu truyền qua các thế hệ, nhất định đứa trẻ đó chính là hậu duệ của ngài. Nó sẽ là chỗ dựa cho chúng ta, và cho cả Fiel. -Nhưng Đọa thú là nỗi kinh hoàng của chúng ta. Nếu dám để một Đọa thú được sinh ra đời, tai ương nhất định sẽ giáng xuống tộc chúng ta. Thần thụ sẽ héo mòn, Tiểu thư sẽ suy yếu và phép màu bảo vệ khu rừng này sẽ biến mất. -Đứa trẻ đó chính là nguồn sống đối với Fiel và Thần thụ. Nó là phép màu và hi vọng của chúng ta. -Tôi không đồng ý để tai ương ở trong vườn Eden. Chúng ta phải giết nó thôi. Những tiếng reo hò đồng tình của cánh đàn ông trong bộ tộc, có cả những con sói đầu đàn và các cựu thủ lĩnh ngày một lấn át Navin. Sau cùng, có một lão sói già với một vết chém cắt ngay mặt đã lên tiếng: -Thưa bà, nếu mọi người đã phản đối như vậy, ta cũng không thể cho nó ở lại được nữa. Nhưng cũng không thể giết nó nữa. Mọi người cũng biết nếu làm tổn thương Đọa thú, nó sẽ giết hết tất cả chúng ta. Chi bằng, ta hãy trục xuất nó khỏi Eden, tránh xa Tiểu thư và Thần thụ, để nó tiến vào khu rừng ma quái và sống trong đó. Nếu nó sống sót được bảy ngày thì chúng ta sẽ công nhận nó, còn nếu nó chết đi thì sẽ khiến mọi người vừa lòng. Ý kiến của Lão sói được mọi người tán thành. Navin không còn cách nào khác đành theo lời bọn họ. Fiel hiện đang ngủ say, mỗi khi cô bé chìm vào giấc ngủ thì nó phải rất lâu, kéo dài khoảng bảy ngày. Vừa vặn lúc này, Viliant bị tách ra khỏi Fiel và bị đưa đến khu rừng Ma quái. Chưa ai dám tiến vào nơi này, bởi vì nó ẩn chứa những con quái vật khủng khiếp khi màn đêm buông xuống, và thậm chí là những linh hồn giận dữ của khu rừng đều bị trục xuất đến đây. Không ai nghĩ rằng, Viliant có thể sống sót quay về sau bảy ngày, dù có là một Đọa thú đi nữa thì đứa trẻ ấy vẫn còn quá nhỏ. Nhưng, cậu đã làm được. Cậu đã chấp nhận thử thách và tiến bước vào khu rừng. Đêm ngày thứ sáu, Viliant trở ra với những vết thương máu thịt bê bết trên người khiến ai cũng khiếp sợ. Nhưng, cậu đã lấy được đầu của một con Derdan, minh chứng cho thấy cậu xứng đáng là người của bộ tộc. Thần thụ ngày hôm ấy bỗng nhiên phát lên ánh hào quang khắp khu rừng, khiến cây cỏ sinh sôi nảy nở và những vết thương của mọi người nếu có đều được chữa lành. -Đó là ý chỉ của thần linh. Navin cùng mọi người chứng kiến khoảnh khắc ấy, tất cả đều khiếp sợ và quỳ xuống cầu nguyện với thần linh của khu rừng. … Viliant bừng tỉnh giữa đêm khuya, cảm giác cơ thể đang dần hồi phục. Tuy nhiên, anh thấy trống trải nơi chân từ đầu gối trở xuống. Nó không còn đau đớn nữa, nhưng cũng không bao giờ có thể mọc lại chân được nữa. Vết thương này hoàn toàn không thể chữa lành như mọi khi. Anh thấy mình đang nằm trong phòng, chứ không phải thức giấc giữa khu rừng Ma quái đầy chết chóc kia như anh đã từng. “Đã bao nhiêu người chứng kiến hình dạng Đọa thú kinh tởm ấy của anh ?” Viliant bóp trán suy nghĩ. Có lẽ anh nên trốn đi ngay trong đêm, bỏ lại tất cả mọi thứ và quay về làng. Anh mất đi chân trái, sau này sẽ khó mà chiến đấu được nữa. Viliant đắm chìm trong suy nghĩ thâu đêm, và những trăn trở. Anh không muốn quay về làng, nhất là khi Fiel còn ở đây và cô cũng đã nhận ra anh. Hơn bất cứ cái gì, anh đang bị chiến trường lôi kéo và dụ dỗ. Cảm giác đánh trận thích thú hơn hẳn cảm giác đi săn nữa. Nhưng liệu anh có bị xử trảm không bởi vì anh là một con quái vật đội lốt người ? Hay anh sẽ bị tra tấn như một trò mua vui ? Cũng có thể anh sẽ bị cách chức tướng quân và bị nhốt mãi mãi vào một cái lồng đặc chế nào đó cũng nên. Nhưng anh muốn chiến đấu và chứng kiến thời khắc cuối cùng của chiến dịch này, để xem nữ thần may mắn sẽ mỉm cười với ai. Ít nhất cũng hãy để anh làm tròn niềm kiêu hãnh của một vị tướng cho đến hơi thở cuối cùng. Nhưng liệu những người đồng đội và thuộc cấp của anh sẽ nhìn anh bằng con mắt như thế nào vào ngày mai đây ? Sáng hôm ấy, mọi thứ được tăng cường chuẩn bị. Chiến dịch ngày hôm nay sẽ hết sức quan trọng. Ai nấy đều linh cảm rằng đây sẽ là một trận tử chiến giữa hai bên. Không một ai hay biết gì về chuyện xảy ra đêm qua. Viliant thức giấc, vẫn mặc giáp phục xộc xệch như bình thường và thanh bảo kiếm giắt bên hông. Tuy nhiên, thiếu chân trái quả thật bất tiện, Viliant nghĩ thầm, tìm một cây gậy đủ dài làm nạng để giúp anh đứng vững. Sau này quen rồi, anh có thể không cần nó cũng được. -Điên à Viliant ! Tại sao ngươi lại ở đây ? Ynier tức giận nắm lấy áo choàng của Viliant, thật quá kì lạ với một Ynier điềm tĩnh thường ngày. Đến cả Frendie cũng tỏ ra nóng vội. -Này này, Viliant gạt tay Ynier. Anh bình tĩnh, Ynier tướng quân. Tôi vẫn sẽ tham gia chiến đấu và chỉ huy mà, đừng lo. Chẳng lẽ các người coi thường vì tôi mất một chân. -Chúng ta cảm thấy bị chơi khăm, Viliant. Ngươi đã lừa tất cả mọi người suốt thời gian qua. Frendie nói. -Đừng có trốn tránh nữa Viliant, ngươi hãy đối mặt với bọn ta. Bọn ta không phải lũ trẻ ranh để ngươi xỏ mũi. Viliant chỉ cười, ánh mắt vô hồn nói: -Vậy à, vậy giờ các ngươi sẽ làm gì ? Giết ta ư, hay bắt ta rồi đem về làm thú cưng ? Hay giao nộp cho Giáo hội để hành hình công khai ? Muốn làm gì thì cứ việc. Ta biết mà, con người sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta. Chúng ta là những sinh vật mà các ngươi coi là quái vật đội lốt người, ta thậm chí không được đồng loại thừa nhận. Chẳng phải các ngươi ghê tởm quái vật lắm sao ? Giết ta trước khi ta giết hết tất cả các ngươi đi. Viliant nói rồi bật cười lớn. Những tràng cười chua xót cứ nối nhau vang lên khắp căn phòng trước ba vị tướng quân còn lại. Josequin im lặng quan sát, dựa lưng vào tường chứng kiến. Viliant cười nhưng mang theo nỗi xót xa, như một kẻ điên dại. Ngay lúc ấy, một cú đấm mạnh vào ngực khiến Viliant văng vào tường. Anh đứng lên và sững sờ nhìn người vừa ra một đòn uy lực ấy, Frendie tướng quân. -Này, làm gì thế Frendie ? -Ngươi nghĩ chúng ta sẽ làm thế ư ? Ta biết, ngươi luôn xem thường ta và Ynier mặc dù chúng ta chiến đấu bên nhau. Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là phải chịu đau khổ sao Viliant ? Ngươi nghĩ ngươi chết thì người khác sẽ cảm thấy thỏa mãn hay họ sẽ đau khổ. Không ngờ ngươi lại là một kẻ dối trá đến hèn hạ. Ngươi thậm chí không dám đối mặt với chính mình. Chỉ biết trốn tránh bằng cái chết. Ngươi không xứng đáng là một tướng quân. Lần đầu tiên mà Frendie giận dữ như vậy, thậm chí còn dùng vũ lực. Dù ông xuất thân trước đây là thủ lĩnh của một băng cướp, nhưng Frendie luôn đối đãi hòa nhã với mọi người đằng sau thân hình cao lớn ấy. Nhưng Frendie đã thật sự tức giận, Viliant cảm thấy bị lấn át bởi khí thế hoàn toàn khác từ ông. -Viliant, ngươi có muốn chiến đấu nữa hay không ? Ynier hỏi, với một ánh mắt sắt bén. -Nếu ta không chiến đấu thì ta đến chết mất thôi. Nhưng ai sẽ cho một con quái thú làm tướng quân chứ ? Ai sẽ chấp nhận ta ? Biết đâu ta lại nổi điên lên thì sao ? -Nếu ngươi thật sự như thế, chính tay ta sẽ giết chết ngươi. Một giọng nói vang lên, rõ ràng, dõng dạc. Josequin tiến đến, tham gia vào câu chuyện của họ. -Để ta nhắc lại, nếu ngươi không thể kiểm soát được, ta sẽ giết ngươi. -Ngươi không thể giết được Đọa thú chỉ với sức người thường. Viliant nói, nhưng dường như anh không hề tin những gì mình nói ra. Những lời ấy khi gặp những lời của Josequin liền hóa nhẹ bẫng và tan ra. -Ta đủ sức giết ngươi. Frendie và Ynier cũng sẽ giúp ta. Chúng ta sẽ giết ngươi trước khi ngươi giết ai đó trong hình dạng quái thú. Ánh sáng bỗng soi rọi vào trong đáy mắt của Viliant. Lần đầu tiên, anh tìm thấy lại được ánh sáng. Anh không còn thấy hào quang và ánh sáng từ những cuộc đổ máu vô nghĩa nữa rồi. Lần đầu tiên, anh tìm được những người đồng đội, cùng với một lời hứa in sâu và gắn kết bọn họ. Và cũng lần đầu tiên, anh gặp lại Fiel sau chừng ấy năm xa cách. … -Đại tướng quân cấp báo ! Banneth đang ngồi họp bàn chiến lược, bỗng dưng một thuộc hạ hớt hở chạy vào. Tin anh ta mang theo khiến toàn thể tướng quân Bayak còn lại, kể cả Banneth chấn động: -Các quân sĩ của chúng ta dường như có dấu hiệu trúng độc. Họ bị nôn mửa và đau toàn thân dữ dội. Hiện tại, hơn một nửa đã thiệt mạng. Chỉ còn một số ít ỏi có thể chiến đấu được. Banneth sững sờ choáng váng. Tại sao lại như vậy ? Tại sao lại trúng độc. Có kẻ hạ độc vào quân lương à ? Không. Nếu vậy thì ông cũng không toàn mạng, vì thức ăn của ông là chút quân lương ít ỏi ấy. Một luồng suy nghĩ xẹt qua đầu ông. Có lẽ nào… Lập tức, ông liên kết các sự việc, xâu chuỗi các tình tiết quan trọng lại. Tất cả là một âm mưu được vạch ra tỉ mỉ từ đầu đến cuối, để hạ màn vở kịch này. Một chiến lược vô cùng chính xác đã được thực thi ngay từ đầu. Đốt đại bản doanh, để lại gia súc gia cầm, buộc quân lính Bayak phải ăn số gia súc và gia cầm đó. Chắc chắn chúng đã bị nhiễm bệnh. Banneth cảm thấy rùng mình trước kẻ tài ba phía Lucias đã vạch ra chiến lược này. Nhưng tài tình hơn là sự diễn xuất của Ludo và đội quân. Họ đã cố gắng diễn xuất lâm vào tình thế tuyệt vọng. Nhưng, dựa theo những gì mà nói, thì đúng là Lucias đã tuyệt vọng thật sự mà. Vậy, đội quân tấn công đại bản doanh là thế lực nào ? Những giây cuối cùng của trận đấu đã sắp đến. Đếm ngược thời khắc chiến thắng được định đoạt. Hãy luôn nhớ, chiến trường luôn xoay chuyển không ngừng. -Eshian, chuẩn bị xong rồi ạ. Chúng ta hãy mau hội quân thôi. Chúng tôi đã gửi thư thông báo đến Đại tướng quân. Eastic hạ ống nhòm xuống, vừa nãy cô đang quan sát đại bản doanh Bayak từ ngọn núi phía bên kia. Chỉ một mình cô, nhưng Bayak rõ ràng đã sụp đổ hoàn toàn rồi. Eastic leo lên ngựa, tà áo choàng đỏ thẫm tung bay theo mỗi vó ngựa của cô. Hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương