Nàng ta quay người dặn dò cung nữ Ngọc Chỉ: "Đi gọi Thành ca đến, nói là ta lễ nghĩa không chu toàn, Quý phi nương nương đang sai người vả miệng ta."
Ngọc Chỉ khinh miệt nhìn ta một cái, cung kính nịnh nọt thi lễ với Tiết Thường Khiết: "Vâng."
Ta đã có Quý phi vị, nên bên cạnh tự nhiên có quy củ về thái giám cung nữ, nhưng người đông vô dụng, hơn ba mươi người này khi ta bảo vả miệng Tiết Thường Khiết thì như ba mươi khúc gỗ, khi Tiết Thường Khiết ra tay với ta vẫn là ba mươi khúc gỗ, ngoại trừ Mộc Đàn do Hoàng hậu nương nương ban cho ta, không ai thấy ta run rẩy đau đớn trong vũng m/áu, không ai nghe thấy tiếng rên rỉ, khóc gào của ta.
Khi vạt áo hoàng bào thêu rồng vờn mây xuất hiện ở góc đường xa xa, Tiết Thường Khiết ghê tởm dùng những ngón tay mềm mại, thon dài chấm một chút vết m/áu từ mặt ta, giọng điệu nhẹ nhàng mà độc địa: "Liễu Diệp, nghe tên ngươi đã biết là kẻ tiện mệnh, sinh ra hèn mọn thì nên nhận mệnh, kẻ tiểu nhân mắt thiển cận như ngươi, không nên sinh ra đôi mắt giống ta đến vậy! Hôm nay nếu ngươi còn sống sót thì nên nhớ kỹ, Thành ca ca là của ta, một kẻ giả mạo như ngươi muốn lấy mắt cá lẫn lộn với minh châu sẽ bị trời phạt, cho dù trời không phạt ngươi, ta cũng sẽ thay trời hành đạo dạy dỗ ngươi."
Khi Cao Thành vội vã bước đến, Tiết Thường Khiết đã bôi m/áu của ta lên khóe môi, trán của nàng ta, hai ma ma nàng ta mang theo từ Tướng quân phủ thật khiến người ta phải thán phục, chỉ cần trang điểm vẻ hoảng sợ yếu ớt, ngay cả vị trí và lượng m/áu bôi lên mặt Tiết Thường Khiết cũng phải tính toán. Nhưng màn tính toán này rất có hiệu quả, khi Tiết Thường Khiết nhìn Cao Thành với đôi mắt đẫm lệ, yếu ớt đáng thương, hoàn toàn không giống như ta khuôn mặt đầy m/áu, vết m/áu trên mặt nàng ta vừa vặn khiến Cao Thành thương xót đến rung động cõi lòng.
Ta khẽ rên rỉ run rẩy trên mặt nền đá xanh lạnh lẽo, thực ra cơn đau đã không còn nhói buốt như vậy nữa, ta chỉ thấy lạnh, ta cảm thấy nửa người dường như đã hòa vào đá xanh, lạnh đến mức không thể ấm lại được nữa.
Cao Thành không còn đoái hoài gì đến oai nghi Đế vương, vội vàng lao đến ôm lấy Tiết Thường Khiết đang rưng rưng nước mắt: "Khiết Khiết, nàng bị thương ở mặt? Còn chỗ nào bị thương nữa không?" Hắn ta rống giận: "Thái y! Mau truyền thái y!"
Ta yếu ớt khẩn cầu: "Hoàng thượng, cứu ta..."
Cao Thành ghét bỏ đá ta một cái, hắn ta gầm lên: "Ngươi dám làm Tiết Quý tần bị thương?! Chán sống rồi phải không?! Người đâu! Truyền trượng! Đánh ch*t cho trẫm!"
Mộc Đàn vừa khóc vừa kêu la, liên tục dập đầu: "Hoàng thượng! Xin Hoàng thượng tha cho nương nương! Xin Hoàng thượng khai ân!"
Cao Thành tức giận đá vào vai nàng ta: "Người đâu! Đánh ch*t tiện nhân này luôn cho trẫm!"
Tiếng khóc của Mộc Đàn lập tức thêm phần kinh hoàng, ta muốn mở miệng, nhưng cú đá của Cao Thành khiến miệng ta tanh ngọt, không thể nói nên lời.
Lần này động tác của những tên thái giám ở Tiêu Phòng điện của ta lần này rất nhanh, ta và Mộc Đàn nhanh chóng bị kéo lên băng ghế dài, ta run rẩy dữ dội hơn, lần này không phải vì đau, mà là sợ, ta sợ ch*t.
Nếu như bọn chúng ra tay tàn độc, chỉ trong mười trượng là có thể đánh ch*t người, nhưng ta không muốn ch*t.
Khi hai chân ta bị người ta giữ chặt, tiếng khóc của Mộc Đàn cũng bị một miếng vải bẩn thỉu bịt lại, ta khó nhọc nghiêng đầu, nhưng chưa kịp nhìn thấy Mộc Đàn, đã nghe thấy tiếng gậy vút lên phía sau.
Ta hoảng sợ liều mạng giãy giụa, ta có thể cảm nhận được vết thương trên trán lại nứt ra vì ta cố sức quá mạnh, m/áu lại lan tràn qua mắt trái một lần nữa, qua làn m/áu đỏ ấy, cuối cùng ta cũng nhìn thấy góc áo thêu phượng hoàng vàng trên nền đỏ thẫm xuất hiện ở góc hành lang.
Hoàng hậu nương nương giá đáo!
Ánh mắt ghét bỏ của Cao Thành lóe lên rồi biến mất, ta và Mộc Đàn rên rỉ đau đớn dưới những đòn trượng nặng nề, Hoàng hậu giá đáo, nhưng trước khi nàng ấy bước tới, chẳng có ai ngăn cản việc hành hình.
Thế Thân Hóa Ra Là Bạch Nguyệt Quang
Chương 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương