Thế Thân Hoàn Hảo
Chương 35: Lần Đầu Tiên
Đột ngột anh đưa một ngón tay đi vào, đánh tan tâm lý An Hạ, tay nhỏ vội vàng đẩy ra lồng ngực anh, cảm giác đau đớn giống như xé toạc da thịt, đôi mắt cô cả kinh trừng vào hư không. Đưa một ngón tay đi vào, lại chật chội đến mức ép chặt ngón tay anh chỉ đi vào được một ống lóng tay, u hoa thần bị từ chối thâm nhật xa lạ siết chặt, từng lớp thịt nộn khô rát thít chặt ngón tay La Thành Dương. Anh có một giây khựng lại, anh không nhầm đấy chứ? Anh không phải là vì men say mà hoá ảo giác đi, cái cảm giác chật chội đến thí mạng mà anh chưa từng gặp bao giờ. Nấc ra một tiếng, An Hạ lập tức cắn cánh môi đè nén xuống đau đớn, bàn tay chống đỡ lồng ngực liền nắm lấy áo anh siết chặt thành quả đấm làm cho vải vóc nhăn nhó. Cô nghe nói, lần đầu sẽ bị đau, cũng không nghĩ rằng cảm giác đó lại như thế này, mím chặt cánh môi kiềm nén xuống đau dại. Thật may mắn, dù đau nhưng nó vừa nằm trong tầm kiểm soát của An Hạ. La Thành Dương cho rằng là ảo giác thoáng qua, cũng chẳng ảo giác nào chân thực như thế, anh đánh bỏ suy nghĩ. Đem ngón tay đẩy vào sâu thêm một chút, tường hoa vây kín bị đẩy ra, thịt nộn cấu xe ngón tay anh dữ dội. Đôi bàn chân An Hạ run rẩy trong không trung, tay siết chặt áo anh không nhịn được bật ra một hơi thở nóng rực. "Aa..." Xém một chút nữa cô đã mở miệng ra kêu đau, may mắn nhịn xuống cái miệng kịp lúc, trên trán bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh làm bết tóc mái. Cánh môi hồng run lên liên hồi, vội bậm lại bờ môi run của mình trấn chỉnh lại. Ngón tay đi vào, chật chội khiến La Thành Dương thở hắc, anh ngoáy ngoáy ngón tay hình vòng tròn muốn nới lỏng tường hoa u thịt. Phát ra âm thanh nhỏ nhỏ rồn rột, An Hạ nuốt xuống một ngụm nước bọt, ổn định được môi khô rít lên một hơi thở nặng. Buông lỏng áo anh ra, cố gắng thả lỏng hết mình, từ đỉnh đầu đến ngón chân, cố gắng thả lỏng hết cỡ. U hoa cũng vì vậy mà buông lỏng ngón tay La Thành Dương, dễ dàng để anh bắt đầu di chuyển ngón tay lui ra đâm vào, u hoa đầu đời ma sát cực kì hút chặt, vây siết lấy ngón tay anh không chừa một kẻ hở. Cảm giác bao vây thít chặt này, làm anh ham muốn đặt hạ thể vào trong nó, chắc chắn sẽ sướng đến chết. Điên mất thôi, An Hạ cảm giác cơn nóng bức thiêu đốt, đôi mắt mịch mờ phủ sương trắng, cả cơ thể không có lấy một sức lực tựa vào ngực anh hít thở. Bụng dưới siết chặt ngón tay anh, từng đợt anh ra vào làm cho hạ thể phát trướng, từng đợt nóng rực ngứa ngáy khiến cô co rút, vô tình hút chặt ngón tay anh hơn. Lui ra ngón tay, cảm giác đã ươn ướt, ngón trỏ hướng vào u hoa, cùng với ngón giữa thâm nhập. "Ực..." Cô nuốt xuống một ngụm, nhắm chặt đôi mắt cắn chặt hàm răng, giấu gương mặt vào lòng ngực anh, đôi này liễu nhăn nhúm lại. Hi vọng anh không nhìn thấy nhăn nhó này, cắn chặt răng đôi mi ép chặt vào nhau, cuối cùng tồn đọng trên mi ứa ra thành giọng. Cái mũi phát cay, hạ thể run rẩy trước xâm nhập của vị khách xa lạ. Một cơn đau bứt xé chạy từ hạ thể phát lên đại não, An Hạ gấp rút hít thở, bàn tay ở trên lồng ngực anh lại túm chặt chiếc áo, đầu nặng trĩu cố gắng nhấc lên, giấu gương mặt tựa vào lòng anh, há miệng cắn lên mu bàn tay đang níu chặt áo anh. Mùi hương từ anh bao phủ cô, mang cho cô một chút cảm giác an tâm lại lo sợ. Hai ngón tay uy uy sát nhập, kéo ra mật ngọt dịch đặc trong veo, tần suất sát nhập ngày một nhanh, chàm vào hoa thịt non mền có mật trơn trúa, cảm giác vợ nhỏ đã bắt đầu run rẩy, phát ra âm thanh rên rỉ nhỏ nhỏ. "Ư..." Cô cắn lên mu bàn tay chính mình, cố gắng kiềm nén rên rỉ nhưng vẫn xót ra âm thanh ưm a, phía dưới nóng quá, nóng đến bức người, làm cho đầu óc cô mụ mị, cơ thế vì sao lại ngứa ngáy xôn xao như vậy? Giống như thể có thứ gì đó sắp đổ ập đến. An Hạ không biết nữa, đầu nhỏ tựa vào lòng anh lắc lắc muốn từ chối, khoé môi La Thành Dương nhếch cao, biết cô sắp đến cao trào, ngón tay uy vút đâm mạnh, lôi ra nhớt nháp lại đâm vào phát ra âm thanh sồn sột. Đôi bàn chân trong không trung lung lay đạp vào không khí, đầu ngón chân cụp xuống, bàn chân chơi với trong không trung vểnh lên. "Ân... Em... C... Cái này..." Anh thốc tiến đâm vào, móng tay cong lại móc vào u thịt điểm nhạy nóng rực, An Hạ vẫy đạp không khí, không biết khoái cảm này gọi là gì nữa, nghiến chặt răng cắn lên mu bàn tay, mếu máo nấc ra một tiếng bần bật nhấc lên chiếc mông tròn áp sát ngón tay anh một cách tham lam rên rỉ, khoái cảm xa lạ sảng khoái đổ úp, mông nâng cao ưỡn cong tấm lưng sát nhập cùng ngón tay, đầu nhỏ vùi chặt vào lòng ngực anh, búi tóc bị bung ra bắt đầu tán loạn thả xuống. "Aaa." Cô rít lên một âm, tần vỡ ào trào xuống, nhuộm đầy hai ngón tay La Thành Dương, anh rút ra ngón tay đầy mật ngọt. Đôi mắt anh nhuộm màu dục vọng, nhìn thân thể mềm mại ở trong lòng, gương mặt cô giấu đi nên anh chẳng thể nhìn thấy biểu cảm xinh đẹp kia, bàn tay liền kéo gương mặt cô ngẩn lên. Con ngươi sáng lên trước mỹ miều xinh đẹp, đôi mắt đê mê trong làn nước, hàng mi dài khẽ run run. Cái môi nhỏ hồng khép mở hút thở không khí, trên gò má còn đó vệt nước mắt lấp lánh, bởi vì cao trào mà mơ mơ màng màng trông thật đáng thương làm sao, không nghĩ cô cũng có loại biểu cảm đáng yêu như này. La Thành Dương bỗng có ý nghĩ muốn hôn lên cánh môi xinh đẹp, anh chợt lắc đầu một cái, thở hắc ra một hơi xoá bỏ ý nghĩ, nhớ lại mục tiêu ban đầu, vốn chẳng có mấy hứng thú nhưng hiện tại lại bị khơi mào, từ khi nào anh lại trở thành người không có chính kiến như vậy? Đẩy cô nằm xuống bồn rửa cẩm thạch, làn da trần chạm vào đá cảm thạch lạnh tanh, anh tách hai chân cô lên cao, cởi khoá quần kéo ra phân thân thô to. Anh có thiên phú hơn người một chút, nhiệt thiết so với người thường to trướng hơn nhiều, lúc này đã căn cứng đến hằn ra những sợi gần tơ màu xanh màu đó, biến nó trở thành một chiếc gậy gân guốc. Sau cao trào, khoái cảm sung sướng lạ lẫm làm cho lý trí An Hạ vẫn chưa trở về, mơ mơ màng màng nhìn trần nhà dưới ánh đèn màu vàng. Hít thở như lang trấn an lại nhịp đập vội vàng, cảm giác hai chân bị tách ra, giống như một thứ gì nữa dí vào giữa thân An Hạ. Vẫn còn tiếp tục sao? Dù sao vẫn chịu được. Thầm nghĩ đã qua một trào, có thể thích ứng rồi, chẳng có chuyện gì xa lạ khó khăn nữa. An Hạ thả mình đón nhận, biểu cảm tư vô như thể chẳng có chuyện gì. La Thành Dương cũng chẳng nghĩ nhiều, nhanh chóng đặt phân thân ở giữa, ngắm thẳng u hoa thúc lưng nhét vào. Y đầu chui vào bên trong lập tức bị chặn, La Thành Dương không thể đẩy thêm vào bên trong, thịt nộn ngăn cảm xâm phạm, tần mỏng manh cản trở tiến vào, thậm chí muốn đẩy lui La Thành Dương. Anh thất thốt dừng lại hoạt động, *** *** cứng ngắt kinh trừng lên con ngươi đỏ ngầu, tâm mi chau chặt không dám tin tưởng, cô gái phía dưới trở nên run rẩy, nằm trên bệ cẩm thạch không có lấy một cái gì để nắm, chỉ có thể cuộn tròn đôi bàn tay một cách ngấu nghiến, vô tư của cô biến mất để lại thống khổ bộc lộ trên gương mặt. "Không..." "A... Anh lui ra..." Cô nấc lên tiếng khóc thảm thương. Còn tiếp... _ThanhDii
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương