Thế Thân Hoàn Hảo
Chương 50: Sau Này... Ngoan Một Chút
La gia buổi tối, căn phòng của đôi vợ chồng trẻ có vẻ như đêm nào cũng thật nồng nhiệt, bên ngoài căn phòng thật uy nghiêm ngụy trang cho bên trong ma ma tà mị. Cả một căn phòng bao trùm trong khí nóng bởi hai thân thể trần truồng trên sofa va chạm, thiếu nữ quỳ rạp trên nền gạch, cánh tay bám vào sofa, thanh âm thiếu nữ rên rỉ yêu kiều kết hợp với tiết tấu âm nhạc của hai thân thể, tạo nên một bản nhạc tuyệt mỹ đến người nghe má đỏ tai hồng. "Ư..." Rên rỉ một âm, đầu óc cô gái trở nên mộng mị, cao trào không biết bao nhiều lần khiến cho tay chân cô ấy gần như rụng rời, chỉ có thể bám víu vào sofa một cách yếu ớt nấc ra âm thanh mê muội "Aaa..." Cao trào thêm một lần, cơ thể nhỏ căng cứng thít chặt lấy của anh, mặt nhỏ vùi vào trong sofa mếu máo, hơi thở cũng trở nên nấc nấc. La Thành Dương đâm sâu chôn tận vào bên trong, tận hưởng khoái cảm chốn hư không khoái lạc, cao trào khiến cho cô càng siết chặt anh hơn, hại anh xém một chút nữa đã xuất ra tinh hoa, bàn tay to sờ sờ chiếc mông nhỏ, sung sướng đến mức giọng anh cũng phát run. "Em... Đừng siết anh như thế..." Aa, người phụ nữ này đang muốn cắn đứt anh luôn đúng không? La Thành Dương rên rỉ một tiếng, hơi thở trở nên nặng trĩu, vật to bên trong cô càng một to trướng hơn. An Hạ mơ màng cảm giác cái kia cứ to lên, mếu máo như đứa nhỏ, đầu lắc vội làm cho mái tóc dài bung vào không khí bám vào da thịt đẫm mồ hôi. "Đủ... Đủ rồi..." Từ hôm gả về tới nay, có hôm nào mà anh không chạm vào cô, liên tục như thế An Hạ thật sự không thích ứng nổi, hoa tâm bị tàn sát bữa bãi, hiện tại đã sưng húp, chỉ cần anh động nhẹ cũng đủ khiến cô đau đến muốn khóc. "Ư... Huhu..." La Thành Dương chỉ vừa di chuyển một chút, An Hạ đã ngay tức khắc mếu máo khóc lên, hai bả vai run rẩy nức nở. "Không được nữa... Không muốn nữa..." Nghe thấy âm thanh mếu máo kia, khoé môi trong đêm tối giương cao, nhanh chóng rút lui toàn bộ chính mình, bế bổng cô lên đi đến giường ngủ thả xuống. Cơ thể hai người chỉ toàn là mồ hôi, từ trên xuống dưới của An Hạ, tầng tầng lớp lớp vết hôn mới chồng lên vết hôn cũ, làn da vốn trắng như ngọc biến thành một mớ hỗn độn tím tím đỏ đỏ. Được thả xuống nệm giường mềm mại, ngỡ là đã được bỏ qua, cô mới sụt sịt cái mũi nín lại tiếng khóc, thế nhưng anh lại tách ra đôi đùi ngọc, mặt An Hạ lập tức trắng bệch, biến hoá nước mắt như mưa. "Hu..." Biểu cảm kia thật sự biến hoá khôn lường, anh bật ra tiếng cười khàn khàn quỷ dị "Khóc cái gì, khóc cũng vô dụng." "Anh quá đáng..." Ấm ức khóc lóc, anh chính là người giao cho cô một núi việc, ban ngày thì không thể ngốc đầu khỏi đóng việc, ban đêm thì không thể chợp mắt với cái người giao việc. Đây... Đây là muốn bốc lột chết cô sao? Quá đáng quá mà. Nhét vào phân thân to lớn, chui vào bên trong ấm nóng bức người của cô, La Thành Dương rít ra một hơi, sảng khoái đến từng dây thần kinh, An Hạ mếu máo cũng vô dụng, đôi bàn tay cuộn chặt thành quả đấm nắm níu ga giường. Gương mặt đỏ bừng như quả gấc, đôi mi thanh tú chau chặt vào nhau, bụng dưới chuẩn bị cho cơn bão táp vồ dập. Cơ thể va chạm nhau phát ra âm thanh ba ba bạch bạch, u hoa sưng đỏ buộc phải phung ra nuốt vào dị vật thô to, mỗi một lần ra vào đều phát ra âm thanh ướt át, tiếng nước nhớp nháp đến thẹn. Hai đồi ngực đày vết hôn tím đỏ giật nảy theo nhịp điệu của anh, An Hạ cảm thấy mình sắp điên mất, cơ thể cô thật sự chịu không nổi, cơn nóng đốt cháy như muốn nổ tung, đôi môi đỏ mọng khép mở thổi ra hơi nóng. Đôi mắt ướt nhoè lệ làm cho đôi ki cũng ướt sũng, trông đáng thương đến động lòng người, cả gương mặt diễm hồng vì dục. Ngắm nhìn cánh môi khép mở kia, cảm giác thèm muốn ùa tới, La Thành Dương cúi thấp người, hôn lên đôi môi ngọt như mật. Tách ra cái miệng nhỏ, bắt lấy đầu lưỡi mềm mại, cả hai hơi thở trao đổi hơi thở, An Hạ không thở được, xoay mặt đi né đi nụ hôn. Anh ngay lập tức thoái lui thô dài chỉ còn y đầu ở lại sau đó dùng lực đâm vào. Phập. Cô không kịp chuẩn bị, nấc lên một tiếng đáng thương "Hức..." "Xoay lại đây" Trầm thấp giọng nói khàn khàn yêu cầu, An Hạ tham lam hít thở không khí, phía dưới cứ liên tục bị tấn công. Phập phập phập. Cô mím chặt cánh môi, đôi mày thanh chau chặt ứa ra nước mắt ấm ức, bắt buộc phải xoay mặt lại. Vừa xoay lại liền bị anh hôn lấy hôn để, anh ôm chặt lấy thân thể mềm như tơ lụa, ra sức hôn lấy cái miệng nhỏ, như muốn hút sạch toàn bộ ngọt ngào của cô, phía dưới ngông cuồng tàn bạo lui ra đâm vào, tiếng nước anh ách phát lên. "Ưm... Ân..." Dứt ra nụ hôn, gương mặt đỏ bừng e thẹn diễm hồng, La Thành Dương duật ra hơi thở nóng hổi. "Sau này... Ngoan một chút." "Huhu..." Còn tiếp... (P/s Tội chị, nhưng mà em khoái nên thôi cũng kệ.) _ThanhDii
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương