Thế Thân Ông Nội Ngươi Ta Xuyên Đã Trở Lại

Chương 27



Edit: Mạn La (ManLaBatTieu)

______________

Chuyện này trên diễn đàn cuối cùng là càng xào càng lớn, rất nhanh truyền đến trên mạng, Tieba*,các tương quan tường đều ở thả xuống, có thể nói dưa lớn nhất trong lịch sử Nhất Trung.

(*) Mạng xã hội trực tiếp của TQ

Sau màn biểu diễn mừng kỷ niệm ngày thành lập trường, Phong Lê liền thành chủ đề bàn tán trên diễn đàn, mặc kệ là danh hiệu "Tân học sinh" hay là "Kỹ thuật dương cầm trâu bò" hay "Hào môn thái thái" thì đều thu hút rất nhiều chú ý.

Hiện tại lại xuất hiện miếng dưa lớn như vậy, độ nổi tiếng tăng vọt, đề tài tính mười phần, một cái truyền một cái.

Trên cơ bản, tất cả học sinh Nhất Trung đều đã biết, có bênh vực cậu, có mắng cậu, xé đến càng lúc càng lớn.

Trần Vĩ Nhạc gấp đến độ gửi tin nhắn cho Phong Lê cả đêm: "Aaaaa, xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Lê, tớ có phải không nên đăng bài thanh minh kia không? Hiện tại tất cả ảnh bị người chụp đều đăng lên tường ăn dưa Nhất Trung!!"

Rốt cuộc đây là đứa nhóc thực sự, xuất phát tuy rằng là vì bằng hữu minh bất bình, muốn làm sáng tỏ chân tướng, kết quả chuyện đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát, tức giận đến ở trên mạng cùng người khác đấu khẩu, nhưng đấu lại đấu không lại, gấp đến độ xoay vòng vòng.

Là nhân vật trung tâm của miếng dưa, Phong Lê chính mình thật ra cũng không dao động, một bên tạch tạch gõ bàn phím, một bên an ủi hắn vài câu.

"Không trách cậu, có người muốn chỉnh tôi, cậu có đăng bài thanh minh kia hay không cũng thế thôi."

"Đừng có gấp, tôi sẽ làm sáng tỏ rõ ràng."

——

Thứ Hai.

Phong Lê đến trường sớm hơn bình thường nửa tiếng, vừa đặt cặp sách xuống, Hà Kiến Quân liền đích thân tới tìm cậu.

Có lẽ bởi vì Phó Quân Hòa, Hà Kiến Quân thái độ hiện tại đối với cậu thay đổi 360 độ, nào còn nửa điểm khinh thường lúc trước, khách khách khí khí mời cậu đến văn phòng.

Vào văn phòng, chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm giáo dục đều ở, đều là một khuôn mặt xanh mét.

Hai người không vòng vo vào thẳng chủ đề.

“Phong Lê, trò nói một chút, đoạn video này, còn có mấy bức ảnh này là chuyện như thế nào?” Chủ nhiệm lớp lấy di động ra, nghiêm khắc chất vấn nói: “Trò nhất định phải nói thật, chuyện này bây giờ đã truyền ra ngoài trường rồi, ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của trường Nhất Trung chúng ta!"

“Giả.” Phong Lê ôm cánh tay đứng giữa văn phòng, thản nhiên giải thích: “Tôi đúng là đi bar, nhưng là đi dạy bạn bè nhảy, trên sân khấu không phải tôi, đoạn sau video là cắt từ một dancer học nhảy đăng lên mạng, sau đó quán bar bọn họ vì nhiệt độ giở trò quỷ. "

Hôm qua cậu đã kiểm tra, chính người trong quán bar bọn họ ghép đoạn video này, người này cũng cho rằng soái ca giá trị nhan sắc cao dạy nhảy ở hậu trường chính là một trong những vũ công trên sân khấu, cho nên cố ý ghép lại, vì quảng bá cho quán bar.

Cũng thật không nghĩ tới vậy mà lại hot.

Phong Lê nói rồi lấy di động mình ra, bên trong là Lâm Tiểu Kiệt đăng lên vòng bạn bè vào tối thứ sáu, ảnh là ảnh chụp chung của bọn họ ở hậu trường sau khi nhảy xong, Phong Lê bị cưỡng ép túm đứng ở giữa cùng nhau chụp ảnh.

Ngoại trừ Phong Lê, tất cả đều mặc trang phục biểu diễn, thời gian đăng vòng bạn bè, dáng người và màu tóc đều trùng khớp với người trong video.

Hơn nữa kèm theo dòng chữ trên vòng bạn bè: "Hôm nay rất mệt, nhưng cũng rất vui vẻ, cảm ơn sự dạy dỗ tuyệt vời của thầy Phong Lê!"

Đủ để chứng minh trên sân khấu không phải cậu.

Nhìn thấy vòng bạn bè này, sắc mặt khó coi của chủ nhiệm lớp hơi dịu đi một chút, lại hỏi: "Những bức ảnh đó là chuyện gì?"

“Đó cũng không phải tôi.” Phong Lê nói tới cái này liền cảm thấy buồn cười: “Nếu mấy người không tin, tôi có thể liên hệ với quản lý quán bar để làm chứng.”

Nói đến nước này, thấy cậu không có chút chột dạ nào, bộ dáng đúng lý hợp tình, chủ nhiệm lớp căn bản cũng tin không phải cậu.

Ông cũng cảm thấy một học sinh hẳn là không có can đảm để làm ra loại chuyện này.

Đúng lúc này, chủ nhiệm giáo dục bên cạnh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, người đàn ông trung niên hơi mập trợn trắng mắt nhìn cậu, âm dương quái khí nói: "Tôi nói a, bạn học nào đó, ngày này qua ngày khác, chính sự không thấy người, chuyện lung tung rối loạn thì thì mỗi lần đều có hắn, học sinh lớp cô Dư mất tiền, thứ sáu tuần trước trốn học, lần này lại giao du với một đám người không đứng đắn trong xã hội... "

Trùng hợp Dư Viện Viện chủ nhiệm lớp bên cạnh đi vào, nghe thấy lời này liền chủ động giải thích nói: "Lưu chủ nhiệm, chuyện lần trước đã điều tra xong, không phải học sinh lớp bọn họ làm. "

Chủ nhiệm Lưu khinh thường cười: "Ruồi bọ không đinh vô phùng trứng*, tại sao người trong ký túc xá bọn họ đều cảm thấy là cậu ta làm? Này dựng thân liền bất chính, chân oai liền không cần ngại giày bất chính*."

(*)Ruổi bọ không đinh vô phùng trứng (苍蝇不叮无缝的蛋): ý cơ bản là ruồi bọ không đậu vào quả trứng không bị nứt. Trứng gà bị nứt rất dễ hư thối, mà ruồi bọ rất thích trứng hư thối, những quả trứng này sẽ thu hút ruồi bọ. Câu này có ý: Không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, chuyện gì cũng có nguyên nhân. Tương tự câu 'Không có lửa làm sao có khói', đều là câu nói mang ý nghĩa châm biếm.

"Nhất Trung chúng ta chú trọng nhất là nhân phẩm học sinh, bạn học nào đó thu liễm một chút, đọc nhiều sách hơn, học tư tưởng đạo đức, tôi cũng không trông cậy có thể tiến bộ bao nhiêu, ít nhất biết cái gì gọi là giữ mình trong sạch! Làm người phải tự trọng, nếu ngay cả thứ cơ bản nhất này cũng không có, thì cũng không xứng làm người! " (Hey, cần không ship cho cây dũa nết nè:)))

Gã nói xong mới dùng con mắt nhìn về phía Phong Lê, lại thấy đối phương nhướng mi, chính là lấy loại ánh mắt “Nhìn thằng thiểu năng” nhìn gã, ngũ quan xinh đẹp rất có tính công kích giờ tràn đầy khinh thường, lực trào phúng le vồ max, câu lên khóe miệng, cười như không cười hỏi: "Ông nói xong chưa?"

Phong Lê một chút cũng không cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy ông thầy này có điểm thiểu năng trí tuệ.

“Phong Lê, trò đây là thái độ gì?!” Chủ nhiệm Lưu vỗ bàn cái bộp: “Đừng tưởng rằng có người chống lưng, trường học cũng không dám đuổi học cậu, cho dù trước đó tiền không phải cậu trộm, nhưng một cây làm chẳng nên non, cậu nên hảo hảo... ” Tỉnh lại một chút!

Cùng với âm thanh không khí bị xé rách, mấy từ cuối cùng chợt mắc kẹt trong cổ họng gã.

Phong Lê tay hung hăng mà phiến đi ra ngoài, dừng cách mặt gã chưa đầy một cm.

Thiếu niên nghiêng đầu, vẫn giữ nguyên động tác này, một đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, vẻ mặt ngây thơ không biết gì, thậm chí lộ ra chút trẻ con, nhưng lời nói lại lạnh đến làm người run sợ: "Thầy, ông nói xem... một cái tát này đánh lên, vang hay không vang nhỉ? "

Một cây làm chẳng nên non.

Ông nói xem một cái tát này đánh lên, vang hay không vang nhỉ?

"Tôi..." Chủ nhiệm Lưu thế nhưng bị khí thế của cậu làm đứng hình, theo bản năng rụt cổ, giống như rùa đen rút đầu.

“Này, Phong Lê, trò làm gì thế!” Hà Kiến Quân sợ tới mức nhanh chóng kéo Phong Lê ra.

Phong Lê không nhanh không chậm thu tay về, ý cười trên mặt cũng biến mất, trong đôi mắt đẹp mang theo một tầng hơi mỏng lệ khí, yên lặng nhìn chằm chằm mọi người có mặt ở đây, gằn từng chữ một nói: "Trốn học, đến quán bar tôi nhận, nhưng cái khác tôi không nhận. "

“Thầy này, nếu ông biết tôi kết giao với một ít người không đứng đắn, vậy ông về sau buổi tối có đi đêm cũng nên cẩn thận.” Thiếu niên híp mắt, bĩ khí mà cười cười.

"Ngươi! Ngươi làm phản!" Chủ nhiệm Lưu giận tím người, chỉ vào mũi Phong Lê, đang định chửi.

Đột nhiên nghe được một tiếng kinh hô truyền từ một góc trong văn phòng: “Oa!” Mọi người quay đầu lại nhìn, là một nữ sinh đi vào giúp giáo viên sửa bài thi.

Thấy ai cũng nhìn mình, cô nhanh chóng che miệng lại, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh, đầy mặt hoa si.(♡ω♡)

“Đẹp trai quá đi!!” Bốn chữ gần như muốn tràn ra khỏi mắt.

"..."

Chủ nhiệm Lưu lúc này mới nhận ra còn có học sinh khác ở đây, sợ ảnh hưởng không tốt, cố nén lửa giận, một khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu hôm nay trở về đem nghĩ lại viết hảo! Ngày mai chủ tịch trên đài trước mặt mọi người kiểm điểm!”

“Nói xong?” Phong Lê hoàn toàn không bị doạ, không để ý chút nào, lười biếng hỏi lại một lần: “Nói xong rồi thì tôi đi đây, tạm biệt.”

"Phong Lê! Cậu! Cậu!" Chủ nhiệm Lưu tức giận đến mức thiếu chút nữa nói không nên lời, tại chỗ bùng nổ: "Cậu phản rồi! Cư nhiên dám chống đối cùng uy hiếp thầy giáo?! ​​Thật vô pháp vô thiên! Nhất Trung chúng ta như thế nào có loại học sinh như cậu chứ?! Đi gọi phụ huynh của cậu tới trường cho tôi! "

Kêu cậu gọi cho hắn? Nghĩ đẹp ghê.

Phong Lê mới không thèm để ý, mặc cho gã ở phía sau đập bàn rống giận, xoay người trực tiếp đi ra ngoài, vừa định xuống cầu thang, sau lưng truyền đến một giọng nói của cô gái.

"Phong Lê, Phong Lê!"

Phong Lê quay đầu, là cô gái ở văn phòng sửa bài thi vừa rồi đuổi theo, một đường chạy chậm đến trước mặt cậu, đầy mặt mắt lấp lánh hỏi: "Phong Lê, cậu chính là tiểu ca ca trên diễn đàn sao?"

Phong Lê dừng lại, nhìn cô không lên tiếng.

“Vừa rồi cậu thật tuyệt!” Cô gái không nhịn được tán thưởng cậu: "Làm chuyện mà chúng tôi không dám làm!"

Vị chủ nhiệm giáo dục này nổi tiếng là độc miệng, thường xuyên mắng khóc học sinh, nói chuyện vô cùng khó nghe, có nữ sinh chẳng qua chỉ là quên buộc tóc, còn có thể gọi người vào hành lang mắng, âm dương quái khí mà đem lễ nghĩa liêm sỉ ra xả, trào phúng người ta dụ dỗ đàn ông, không biết xấu hổ.

Này mà cũng có thể lên làm chủ nhiệm giáo dục? Hậu trường thật cứng a? Phong Lê mỗi ngày đều cảm khái thế giới ma huyễn tiểu thuyết máu chó, cậu cầm bút ghi âm đưa cho cô: "Lần sau lại mắng, các ngươi cứ ghi lại, sau đó giao cho tôi."

Cậu nhàn nhạt nhếch nhẹ khóe miệng, tùy ý mà vặn cờ lê chỉ khớp xương: "Tôi tới dạy ông ta làm người."

Chúa ơi!!!!

Trong nháy mắt này, nội tâm nữ sinh xuất hiện một trăm vạn chỉ thổ bát thử ở điên cuồng thét chói tai, a a a a a! Phong Lê thật sự là lớn lên đẹp trai, tính cách còn khốc như vậy a!

Cùng mấy cái truyền trên mạng rõ ràng một chút cũng không giống nhau.

Những cái đó ở trên mạng hắc hắn bình xịt biss!

Nữ sinh nói lời cảm ơn, cầm lấy bút ghi âm, lại nói: "Nhưng mà Phong Lê, vừa rồi thầy giáo nói muốn mời phụ huynh cậu, ngày mai còn muốn cậu. Lên sân khấu kiểm điểm......"

Mời phụ huynh?

Phong Lê mới không quan tâm, từ khi đính hôn, cha mẹ cậu đã đem cậu toàn quyền giao cho Cố gia, dù có chuyện gì đi nữa, Hà Kiến Quân đều trực tiếp thông báo cho Cố Tử Hoa. Cẩu nam nhân kia đến một lần cậu mắng một lần, huống chi dựa theo cốt truyện ban đầu, Cố Tử Hoa hiện tại hẳn là đang ở cùng Ôn Ngôn Thu chữa trị tình cảm, nào có thời gian để ý đến cậu.

Còn về chuyện lên sân khấu đọc kiểm điểm ấy hả?

"Lên chứ sao không, cái sân khấu này là nhất định phải lên."

Phong Lê không nhanh không chậm lấy ra một bản danh sách, đầu ngón tay ở dòng đầu tiên điểm điểm.

【Mang mẹ ngươi】: Cao một tam ban, họ tên Lý Thụy.

Được rồi, liền bắt đầu từ cái người mắng cậu đến khó nghe nhất đi.

Bởi vì hiện tại thời gian còn sớm, người đến trường cũng không nhiều, nên Phong Lê liền nghênh ngang đứng chờ ở chỗ ngoặc hành lang trên lầu hai.

Chưa đầy mười phút sau, mục tiêu đầu tiên xuất hiện, gã cúi đầu nói chuyện phiếm trên di động, cùng đồng bạn khoe công tích vĩ đại ở trên mạng tối hôm qua.

"Haha, mày không biết đâu, bọn ngu ngốc tối hôm qua ấy, bị tao phun đến mức cái đéo gì cũng không nói được!"

"Haha, không hổ là Lý thiếu, kiêu ngạo nhất toàn trường, mấy cái bình xịt kia nào xứng nói chuyện với cậu?"

"Chuẩn đấy, dám đối tuyến với gia? Kia đến nhiều bị mấy cái mẹ! Còn dám tới? Hôm nay ông đây phun chết hắn! Đem hắn tiễn xuống âm phủ gặp cha hắn luôn, kiếp sau làm hiếu tử đừng lại đưa hắn lên đường..... "

Lý Thụy nói đến một nửa, thình lình ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Lê đang đứng ở trên bậc thang.

Thiếu niên cởi áo khoác đồng phục học sinh, bên trong là chiếc áo sơ mi bình thường, áo trắng quần đen, đứng thẳng tắp, nhìn chằm chằm gã, đôi mắt đen thuần túy, ánh mắt lại rất lạnh lùng.

(Truyện chỉ đăng duy nhất tại 𝐖𝐚𝐭𝐭𝐩𝐚𝐝-ManLaBatTieu)

Hắn lập tức chột dạ cúi đầu, lúc đi đến chỗ ngoặt bậc thang đều theo bản năng mà bước nhanh hơn, nhưng đi được hai bước lại đột nhiên nghĩ đến dù sao cậu cũng không biết mình là ai, sợ cái gì? Đang định thẳng lưng.

Phong Lê đột nhiên tiến lên một bước, dừng trước mặt gã, cảm giác mười phần áp bách.

"Như thế nào, bạn học 【Mang mẹ ngươi】, không biết tôi sao?"

“Tôi…!” Nghe được ba từ 【Mang mẹ ngươi】, sắc mặt Lý Thụy nháy mắt thay đổi, gã chẳng thể nghĩ tới Phong Lê sẽ nói như vậy! Nội tâm một trận khủng hoảng, lắp ba lắp bắp nói: "Cậu, cậu đang nói cái gì vậy? "

Phong Lê không nhịn được cười.

“Xem ra thật đúng là trên mạng ngươi trọng quyền xuất kích, trong hiện thực ngươi mới vừa thượng cao một a?” Thiếu niên nghiêng người ra sau, dựa vào tay vịn cầu thang, để những học sinh khác đi qua, chân dài tùy ý bắt chéo: "Dám làm không dám nhận?"

“Cái gì mà dám làm không dám nhận?” Lý Thụy giả vờ trấn định, muốn lừa gạt cho qua: “Cậu là ai? Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, cậu tránh ra, tôi muốn vào phòng học!

“Nghe không hiểu?” Phong Lê duỗi chân ngăn gã lại: "Vậy có cần tôi đem những lời tối hôm qua cậu nói trên mạng đọc hết toàn bộ ra không? Hay là tâm sự về tình huống gia đình thật của cậu thì tốt hơn nhỉ?"

“Cậu!” Lý Thụy tức khắc sợ bay màu, hoảng sợ nói: “Làm sao cậu biết?!”

"Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, bạn học 【Mang mẹ ngươi】, cậu không thiếu lần ăn trộm tiền của cha mẹ mình giả làm phú nhị đại đi? Cậu nói xem những anh em đó của cậu, nữ thần cậu thích, bạn học trong lớp của cậu nếu đều biết cậu căn bản không phải là phú nhị đại, quần áo giày dép xa xỉ của cậu đều là hàng fake, người gọi là tài xế đưa đón mỗi ngày là Didi*, hình ảnh du lịch Châu Âu đăng trong vòng bạn bè đều là trộm, mà ba mẹ cậu cũng chỉ là nhân viên công ty bình thường, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào? Có thể hay không... ”Phong Lê còn chưa nói hết câu.

(*)Ứng dụng gọi xe bên TQ

Lý Thụy lập tức mất khống chế mà hét lên: “Câm miệng!!”

Một tiếng này làm cho học sinh đi qua chú ý tới, sôi nổi nhìn sang.

"Oa, đây là muốn làm gì?"

"Nam sinh đó thật đẹp trai!"

"Chờ chút, đây không phải là Phong Lê trên diễn đàn hôm qua sao?!"

"Cậu ta muốn gì thế? Tại sao lại ngăn cản bạn nam kia?"

"Không phải là muốn đánh người chứ?"

Rõ ràng Phong Lê là người bị chú ý, nhưng cố tình Lý Thụy lại càng căng thẳng hơn, gã thấy thiếu niên nghiêng đầu, nhìn về phía mọi người một bộ dáng muốn mở miệng nói chuyện.

Gã vội vội vàng vàng chạy tới: “Đừng đừng đừng! Đừng nói!” Thấp giọng cầu xin nói: “Xin cậu!”

“Vì cái gì không nói?” Phong Lê nheo mắt, gằn từng chữ một nói: “Tôi chẳng những muốn nói, mà ngày mai còn muốn ở triều hội* nói cho tất cả giáo viên và học sinh có mặt ở đó nghe.”

“Cái, cái gì......?” Lý Thụy quả thực muốn hỏng mất.

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

"Nga, còn phải cảm ơn cậu vì đã cho tôi cơ hội được nói trước toàn trường, nếu không nhờ cậu, thì sao tôi có thể được đứng trên sân khấu lớn như vậy? Cậu không phải giỏi lắm sao? Mắng rất ác liệt sao? Cậu không phải muốn cho tôi cút ra khỏi trường học sao?"

Thiếu niên híp mắt, ngữ khí nhàn nhạt tựa như ác ma thì thầm, từng từ từng chữ: "Thời điểm trên mạng bạo lực lăng trì người khác vui vẻ lắm mà, sau đến lượt mình lại sợ hãi rồi?"

——

Khi tiếng chuông nghĩ giải lao vang lên, học sinh ùa ra, bảng thông báo lầu một rất nhanh vây kín người.

“Mau xem! Là 《 Giấy thông báo phê bình 》!”

“Phong Lê? Ôi trời, đây không phải là người trên diễn đàn hôm qua sao! Cái gì '... Giao du với một số người không đứng đắn trong xã hội, chống đối, đe dọa thầy cô, hành vi ác liệt...'”

"Không thể nào? Tôi cảm thấy cậu ta không phải là loại người như vậy đâu."

"Thôi đi, trường học đều thông báo phê bình rồi, khẳng định không phải cái thứ gì tốt đâu, chờ xem, ngày mai cậu ta phải lên trên đài chủ tịch kiểm điểm, haha!"

"Chậc chậc, thật mất mặt, làm cái gì không làm, thế nào lại đi làm vịt, tôi xem..." Vương Thế Quảng nói đến một nửa, đột nhiên nghe được phía sau một mảnh ồ lên.

Quay đầu lại, một thanh niên tuấn tú từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, nghịch sáng, cảm giác áp bách ập thẳng tới.

Cậu không để ý đến những lời xì xào xung quanh, mà dừng lại bước chân, búng tay một cái, sau khi hấp dẫn được ánh mắt mọi người, không nhanh không chậm hỏi:“Bạn học 【Ăn Nhậu Chơi Bời】, chúng ta tâm sự cậu là như thế nào vào Nhất Trung đi?”

Trong nháy mắt, sắc mặt Vương Thế Quảng cũng trở nên vô cùng tái nhợt.

...

Ngày hôm sau. Tại cuộc họp, chủ nhiệm Lưu tự mình đứng trên đài chủ tịch, công khai phê bình nói: "Các bạn học sinh, chào các bạn, hôm nay thầy Lưu nêu đích danh phê bình bạn học Phong Lê cao nhị nhất ban! Hành vi của học sinh vô cùng tệ, không chỉ vi phạm nhiều nội quy của trường, mà còn chống đối giáo viên! Đây cũng coi như là lời cảnh báo cho các bạn học sinh, cần phải tự tôn tự ái, giữ mình trong sạch, đừng vì nhất thời tâm ham hư vinh, làm ra chuyện hối hận cả đời! ”

Hỏi chấm, lời này là có ý gì?

Dưới đài bọn học sinh một mảnh ồ lên, lập tức thảo luận sôi nổi.

"Phong Lê? Cái tên này nghe cứ quen quen."

"Từ từ, này không phải là vịt bị người bao nuôi nói trên diễn đàn ngày hôm qua sao? Chậc chậc, thực sự không nhìn ra, lớn lên trông rất đẹp trai, cư nhiên là loại người này!"

"Mới không phải, trên mạng đều là nói bậy! Phong Lê cậu ấy không có làm loại chuyện như vậy!"

Ngày hôm qua ở trong văn phòng tận mắt nhìn thấy Phong Lê như thế nào “Chống đối” giáo viên, nữ sinh ý đồ vì cậu nói chuyện.

"Chậc, nữ sinh các cô đúng là não tàn, lại còn khen vịt hoang? Không thấy thầy giáo phê bình cậu ta sao? Trái với nội quy trường học, tự trọng tự ái, này chứng minh cái gì? Chính là cho chúng ta biết những gì trên mạng đều là sự thật! Cậu ta là một con vịt bán mông! "

Mấy đứa con trai trong lớp vốn ngày thường không quen Phong Lê càng là vui sướng khi người gặp họa chuẩn bị chế giễu.

"Haha, giả bộ quái tài, cười chết ta, nhìn cậu ta ngày thường giả bộ như vậy, không cũng liền có chuyện như vậy sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, xem hắn ngày thường túm trời cao, một thân hàng hiệu nhiều ghê gớm? Hoá ra đều là làm vịt bán ra tới."

"Quá ghê tởm, còn giáo thảo nữa chứ, tôi thấy những người đó đều là mù, ông đây không thích nhất loại người này!"

“Trước khi triều hội chính thức bắt đầu, mời vị bạn học này lên tự mình kiểm điểm!” Chủ nhiệm Lưu rất hài lòng với phản ứng của các học sinh dưới đài, đắc ý mà nâng nâng cằm, ở trong lòng cười lạnh.

A, chẳng qua chỉ là một học sinh mà thôi, có Cố gia chống lưng thì thế nào? Gã chính là muốn cho cậu ở Nhất Trung hỗn không đi xuống!

Cùng với những tràng vỗ tay tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, Phong Lê lại căn bản không quan tâm, chậm rãi đi lên sân khấu, tư thái thong dong ưu nhã, không nhanh không chậm.

Cậu cao, tỉ lệ dáng người cân đối, vai hẹp chân dài, chính là đem một thân đồng phục học sinh bình thường mặc ra hương vị nam chủ phim ngôn tình vườn trường, một đầu đoản toái phát đặc biệt tinh thần, thời điểm đứng dưới ánh mặt trời, hiệu quả giống như là tự mang ánh sáng nhu hòa, đôi mắt sáng ngời quét qua dưới đài, khóe miệng ngậm cười.

Gió nhẹ, ánh mặt trời, đài chủ tịch, trai đẹp.

Tình cảnh này cũng cực kỳ giống thời điểm nam chính phim ngôn tình vườn trường tỏ tình.

Chỉ là trong mắt vị nam chủ này không có nhu tình, không có tình yêu, càng không có khẩn trương, chỉ có trương dương, vô tận kiêu ngạo.

Bộ dáng nghênh ngang này nói là đi lên kiểm điểm, chi bằng nói là sân khấu nhận giải cho rồi.

Càng làm cho người mở rộng tầm mắt chính là, sau cậu còn đi theo bảy học sinh ủ rũ cụp đuôi.

“Các ngươi làm cái gì?!” Chủ nhiệm giáo dục kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn.

Phong Lê không để ý tới gã, trực tiếp cầm lấy micro, đứng ở giữa đài chủ tịch, gợi lên khóe miệng, thoải mái hào phóng mà mở miệng nói: "Các bạn học, các thầy cô, trước khi kiểm điểm, tôi muốn làm sáng tỏ một việc trước. Về mấy bức ảnh trên diễn đàn ngày hôm qua, tôi nghĩ mọi người hẳn đều nhìn ra là Photoshop đi? "

Nói xong cậu búng tay một cái, giây tiếp theo, trên toàn bộ sân thể dục đột nhiên thống nhất truyền đến đủ loại âm thanh di động, một số là chuông, một số thì rung.

Phần lớn lúc đầu đều không dám động, nhưng ai mà chả có lòng hiếu kỳ? Thấy có người lén lút lấy di động ra, cũng nhịn không được lấy ra.

Trong nháy mắt vừa rồi, tất cả học sinh và giáo viên Nhất Trung đều nhận được một đoạn video từ một dãy số lạ.

Đoạn video này rất ngắn, chỉ khoảng 10s, nhưng cái video này thế nhưng đúng là xuất xứ của mấy bức ảnh trên diễn đàn, thiếu niên trong ảnh hoàn toàn không phải là Phong Lê!

Hình ảnh ngày hôm qua là hàng Photoshop!

"Trước kia không nhìn ra cũng được? Không sao cả, nhưng hiện tại còn không nhìn ra, tôi đề nghị nên đi khám bác sĩ khoa não đi, mắt mù cũng không sao, nhưng não tàn rất nghiêm trọng nha.”Phong Lê nhàng nhạt bổ một đao.

"Được rồi, bây giờ bắt đầu kiểm điểm, trải qua suy ngẫm sâu sắc, bọn họ đã hoàn toàn ý thức được sai lầm của mình." Phong Lê đột nhiên đổi chủ đề, đưa micro cho nam sinh đứng đầu trong bảy học sinh kia: "Kiểm điểm đi."

Hắn nhất thời run lên, run bần bật cúi đầu, cầm lấy micro, nhỏ giọng khóc nức nở nói: “Tài khoản của tôi là: 【Nhất Mạc Lạc Lệ】, mật khẩu là sudhdue, tôi không nên tuỳ tiện nhục mạ Phong Lê ở trên mạng, tôi chỉ là nói vậy thôi, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là nói đùa... Tôi không nghĩ tới sẽ...Thực xin lỗi... "

Phong Lê bật cười: "Nói cho rõ ràng, ở trên mạng không phải là mắng rất lớn tiếng à?"

"Tôi, tôi không nên nói cái gì làm cậu bò, cút khỏi trường học chúng ta..."

Dưới đài tức khắc hiện lên vẻ kinh sợ, bên trong bao gồm chủ nhiệm giáo dục và tất cả các giáo viên, toàn bộ đều bị sự phát triển này làm cho khiếp sợ không biết nên dùng vẻ mặt nào cho phải, mặt đần hết ra.

"Tài khoản của tôi là: 【Mạt Trà Thỏ Thỏ】, mật khẩu là: shssieu thực xin lỗi, tôi không nên tuỳ tiện suy đoán về bạn học của mình, nói tiền của hắn đều là bán... Có được..."

"Rất xin lỗi, tôi là 【Cửu Nguyệt Hoàng Quan】, mật khẩu là: iiwjdjudus. Tôi không nên nói Phong Lê là vịt hoang, còn bảo cậu ấy cút."

"Tôi là 【Kinh Thành Tam thiếu】, tôi...tôi, thực xin lỗi, Phong Lê, tôi không dám, tôi không dám nữa, tôi không dám ở trên mạng bịa đặt tin đồn bôi nhọ cậu nữa! Cậu tha cho tôi đi! "

"Tôi cũng không dám nữa, thực xin lỗi, ô ô ô ô, chúng ta chỉ là cảm thấy chơi vui mà thôi, không cố ý muốn nhắm vào cậu, cậu tha cho chúng ta đi, không bao giờ dám nữa!"

Những lời chửi rủa độc ác dơ bẩn bất kham đó, chính bọn họ đều nói không nên lời, như là một đám bàn tay lạnh như băng tát vào mặt, công khai hành hình. (Bạo lực mạng thật đáng sợ, edit tới khúc này cứ thấy buồn buồn.)

Bảy người nói xong che mặt gào khóc.

Theo "Internet nặc danh" được vén lên, phía dưới là người hay quỷ xem đến rõ ràng.

?????

Nghe những lời này, tất cả đều sợ ngây người, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, một người ngày thường trông có vẻ bình bình thường thường, thậm chí bạn học gọi đến chính là vâng vâng dạ dạ, thế nhưng ở trên mạng nói ra những lời ác độc như vậy!

Càng đáng sợ hơn chính là, những lời này đều là bịa đặt mà ra, đến 80% người tin, theo chiều gió trên mạng điên cuồng nhục mạ Phong Lê, từ diễn đàn mắng đến không gian Tieba, đủ loại "Tin nóng", còn có người vào add QQ và Wechat của Phong Lê, ở bạn tốt gửi lời hỏi thăm cả nhà cậu.

Thậm chí cả ngày hôm qua, đều có người đối với Phong Lê chỉ chỉ trỏ trỏ, âm dương quái khí, ở trên bàn ghế cậu dán đầy những tờ giấy ghi dòng chữ "Vịt hoang cút ra khỏi Nhất Trung", thời điểm bữa trưa ăn cơm đều cố tình lấy đồ vật chiếm vị trí không cho cậu ngồi.

Dưới đài có người không quá tin, lập tức thử tài khoản bằng mật khẩu này một chút, không ngờ đó là đúng thật!

Này chính là những cái đó ban đầu nhục mạ bịa đặt trên internet bạo dân chính mình!

Vì thế lập tức có người tức giận bất bình: "Mịa nó, đây là cái quái gì thế!!"

"Haizz, cư nhiên còn có loại người này!! Không bằng heo chó!"

"Nghĩ rằng chính mình nấp ở trên mạng liền rất an toàn sao? Tôi hôm nay phải làm mặt phun chết các ngươi này đó Loser!"

Đối mặt với những lời oán giận mắng mỏ này, những kẻ lạm dụng internet bại lộ trước mặt công chúng thế mới biết cảm giác bị nhục mạ cùng công kích cá nhân là cái tư vị gì.

Hiển nhiên bọn họ ở thời điểm bịa đặt mắng chửi Phong Lê, cũng không nghĩ tới chính mình cũng sẽ có một ngày như vậy.

Nếu hôm nay đứng ở chỗ này kiểm điểm xin lỗi chính là Phong Lê, thì mấy năm sau này cậu sẽ bị người phỉ nhổ nhục mạ, mà bọn họ núp sau internet thì dào dạt đắc ý.

Mắt thấy bọn học sinh bắt đầu bạo động, các giáo viên rống đều rống không nổi nữa, chủ nhiệm giáo dục bước nhanh tới, muốn kéo Phong Lê đi: "Phong Lê, ngươi điên rồi?! Ngươi định làm gì vậy hả!"

Phong Lê quay người một cái, né tay gã, cầm lấy micro, từ trên đài chủ tịch nhảy xuống, nhảy lên đài kéo cờ với tư thế soái khí, vững vàng tiếp đất, quay mặt về phía sân thể dục, khoanh tay nói.

"Được rồi, tôi bây giờ còn muốn làm sáng tỏ một việc, các người không phải đều rất tò mò vì cái gì tôi lại có tiền như vậy sao? Hôm nay tôi sẽ nói cho các người biết."

Wa.tt.pad: ManLaBatTieu

____________

#14/03/2022
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...