Thể Tôn

Chương 38: Cảnh giới Luyện Cốt



Tử Vận đứng im tại chỗ, ánh mắt nhìn xuyên qua đám đệ tử, ánh mắt do dự nhìn Lôi Cương. Hai tay nàng nắm chặt, thân mình run nhẹ. Đôi lông mi cao vút liên tục run rẩy...

So với Lôi Cương, Kiếm Thần còn thảm hại hơn, khắp người đầy vết máu, thân thể run rẩy, miệng liên tục phun ra máu tươi. Tất cả đều do bị một thứ lực lượng khủng bố tạo ra. Ánh mắt thâm thúy của gã lúc này chỉ có một sự sợ hãi và sát khí. Kiếm Thần cố gắng đứng dậy, cầm lấy thanh linh kiếm, tập tễnh đi về phía Lôi Cương, trong mắt y lóe lên sát khí. Kiếm Thần khiếp sợ thực lực của Lôi Cương, mới chỉ có Cương Khí thiên giai mà có thể thắng được Kiếm Thổ, mà sau một tháng tĩnh tọa, cho dù hắn có đạt tới Cương Sư hoàng cấp thì trận chiến của y với hắn không ngờ lại rơi vào thế lưỡng bại câu thương. Sự cao ngạo của Kiếm Thần bị Lôi Cương giáng cho một nhát. Đồng thời cũng không biết có phải do ghen tị hay không mà trong lòng Kiếm Thần chỉ có một ý nghĩ là bóp chết Lôi Cương.

Lúc này, đám đệ tử đứng xem tỉnh táo nhất là Kiếm Mộc và Kiếm Thủy. Cả hai nhìn Kiếm Thần cầm linh kiếm đi về phía Lôi Cương mà run người. Kiếm Thủy quát lớn:

- Kiếm Thần! Không được.

Hai người đang định di chuyển thì chợt run lên mà nhìn về phía trước với ánh mắt lo âu. Lúc này, Kiếm Thần đã giơ thanh linh kiếm lên. Rất nhiều đệ tử tỉnh táo lại ngơ ngác nhìn thanh linh kiếm trong tay Kiếm Thần.

Trong lòng Tử Vận cũng hết sức phức tạp nhìn thanh linh kiếm được giơ lên. Bàn tay mềm mại của nàng nắm chặt lai nhưng vẫn đứng nguyên.

Kiếm Thần nhe răng cười nhìn sự đau đớn và khiếp sợ của Lôi Cương, thanh linh kiếm trong tay từ từ hạ xuống vết thương kinh khủng của hắn. Trong nháy mắt, sự do dự trong mắt Tử Vận biến mất, thân hình nàng nhoáng lên một cái. Bất chợt, Kiếm Thần bay ngược lại phía sau, rơi mạnh trên mặt đất. Trong mắt gã tràn ngập sự không cam lòng và ghen tị. Trong tích tắc khi bị bay ngược lại, Kiếm Thần có thể thấy được là ai ra tay với mình. Điều đó khiến cho khuôn mặt tuấn tú trở nên dữ tợn, trong mắt đầy sát khí.

Lôi Cương hoàn toàn tuyệt vọng vì không ngờ vào lúc cuối cùng Kiếm Thần lại muốn hạ sát thủ. Hắn ngơ ngác nhìn thanh linh kiếm của Kiếm Thần đang hạ xuống mà tuyệt vọng. Hai mắt của Lôi Cương tối sầm lại rồi từ từ nhắm chặt. Nhưng đột nhiên, Lôi Cương run người muốn mở mắt. Nhưng hắn chợt nhận ra mí mắt giống như đeo một tảng đá nặng nghìn cân không thể nào mở ra được. Trong khoảng khắc đó, Lôi Cương thấy được một bóng hồng xinh xắn đang bước vào lòng mình. Chẳng lẽ hắn đang nằm mơ? Lôi Cương cười chết giễu bản thân.

Tử Vận hơi run người nhìn Lôi Cương đang nhắm mắt. Đôi mắt đủ khiến cho tâm hồn người khác chao đảo chợt xuất hiện làn nước. Gương mặt trắng trẻo hơi tái, tay phải vung lên mang theo Lôi Cương biến mất.

Để lại ở nơi đó là đám đệ tử đang ngẩn người...

Toàn bộ Kiếm Cương môn đều chấn động. Vị vua Cương Sư mới chưa được một tháng đã bị người ta khiêu chiến dẫn tới tình trạng lưỡng bại câu thương. Mà điều khiến cho mọi người thêm kinh hãi đó là người khiêu chiến lại chính là một tên đệ tử vừa mới bước vào cảnh giới Cương Sư...

Mấy ngàn đệ tử trẻ tuổi của Kiếm Cương môn đều bàn tán về Lôi Cương với tu vi Cương khí Thiên cấp đánh thắng Kiếm Thổ có tu vi Cương Sư huyền cấp, với tu vi Cương Sư hoàng cấp làm cho vị vua Cương Sư là Kiếm Thần rơi vào thế lưỡng bại câu thương... Ánh sáng đó đủ khiến cho tầng thứ năm của Kiếm Cương môn cũng phải khiếp sợ.

Nơi tầng thứ năm của Kiếm Cương môn, trong đại điện nghị sự rộng lớn có mười lão nhân đang ngồi xếp bằng. Ngồi chính giữa là một lão nhân với mái tóc bạc phơ, ánh mắt sắc bén đang nhìn những lão nhân khác rồi trầm giọng nói:

- Gần đây trong tông môn ồn ào huyên náo về trận chiến của Lôi Cương và Kiếm Thần. Mọi người thấy thế nào?

- Đại sư huynh! Nghe nói Lôi Cương với tu vi Cương khí Thiên cấp đánh thắng Kiếm Thổ có tu vi Cương Sư Huyền cấp. Hơn nữa điều khiến cho người ta kinh ngạc đó là Cương Kỹ của Kiếm Thổ là nhị phẩm huyền cấp hệ Thổ. Còn mấy ngày trước, Lôi Cương vừa mới bước vào Cương sư Hoàng cấp liền khiêu chiến Kiếm Thần. Cuối cùng cả hai rơi vào tình trạng lưỡng bại câu thương.

Một vị lão nhân đang ngồi vuốt chòm râu dài rồi nói.

- Đệ tử có tư chất siêu tuyệt như vậy tại sao trước đây chưa nghe nói đến?

Lão nhân lại trầm giọng nói, gương mặt hồng hào có chút nghiêm túc.

- Đại sư huynh! Theo lời đồ đệ Thiết Chiến của ta nói thì tư chất của Lôi Cương cũng hết sức bình thường.

Một vị lão nhân chậm rãi lên tiếng.

Lão nhân có gương mặt hồng hào nổi giận quát:

- Kiền Kiếm! Đồ nhi Thiết Chiến của ngươi hồ đồ chẳng lẽ ngươi cũng thế? Với tu vi Cương khí Thiên cấp có thể thắng được Cương Sư huyền cấp, với tu vi Cương Sư hoàng cấp có thể đánh ngang tay với Cương Sư đỉnh là Kiếm Thần thì có phải loại người tư chất bình thường hay không?

Lão nhân có tên Kiền Kiếm chợt sững sờ, ánh mắt suy tư. Mặc dù không trả lời nhưng trong mắt cũng chẳng hề có sự tức giận.

- Điều tra cho ta xem Lôi Cương là đệ tử của người nào tiến cử vào tông môn.

Lão nhân nhướng mày, trầm giọng nói.

Ngồi bên trái đại điện là một lão nhân có mái tóc bạc chợt lên tiếng:

- Đại sư huynh! Ta nghe hai tên đồ tôn Kiếm Mộc và Kiếm Thủy nói thì biết rằng Lôi Cương... Là do Ngự Thiên sư thúc chọn làm đệ tử.

Trong đại điện, cả mười vị lão nhân cùng sửng sốt. Vị lão nhân được mọi người gọi là đại sư huynh kinh ngạc:

- Đệ tử của Ngự Thiên sư thúc?

Chợt gương mặt hồng hào của lão trở nên thoải mái:

- Đệ tử của Ngự Thiên sư thúc? Tư chất bình thường lại tin tưởng chắc chắn rằng cần cù có thể bù đắp.

Mấy vị lão nhân trong đại điện ngạc nhiên rồi im lặng suy nghĩ.

Ở phía Tây tầng thứ ba của Kiếm Cương môn...

Lôi Cương không một mảnh vải nằm yên lặng trước căn phòng nhỏ. Gương mặt hắn cũng bớt tái hơn trước. Mà vết thương kinh khủng của Lôi Cương vào lúc này cũng đã hồi phục như ban đầu. Tử Vận lẳng lặng nhìn Lôi Cương đang từ từ hồi phục. Lúc này, ngoại thương của hắn được Tử Vận giúp đỡ. Còn việc Lôi Cương tỉnh lại lúc nào thì là do hắn.

Tử Vận chầm chặm phủ quần áo lên người Lôi Cương rồi lẩm bẩm:

- Lúc trước ngươi nhìn ta thì hôm nay coi như bù lại.

Nói xong, gương mặt trắng như tuyết của nàng chợt ửng hồng giống như ráng chiều khiến cho lòng người phải rung động.

Đột nhiên, gương mặt của Tử Vận thay đổi chẳng khác nào một tảng băng. nàng nhìn lên không trung, nói một cách lạnh nhạt:

- Nếu đã tới thì xuất hiện đi thôi.

- Không biết vị đạo hữu này là... Tới Kiếm Cương môn của chúng ta có chuyện gì?

Một âm thanh già nua chợt vang lên trong không trung. Rồi một lão nhân từ từ xuất hiện, ánh mắt đục ngầu không giấu được sự kinh ngạc mà nhìn Tử Vân.

- Ta tới đây không hề có ác ý.

Tử Vận chầm chậm nói. Sự lạnh nhạt trong mắt nàng khiến cho lão nhan cả kinh. Lão không ngờ được rằng bản thân lại không thể nhìn thấu được thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành trước mặt. Kiếm Cương môn lấy đâu ra một nhân vật khủng bố như thế này? Nếu lão không tới đây để xem đệ tử của sư thúc Ngự Thiên thì chỉ sợ rằng toàn bộ cao thủ của Kiếm Cương môn cũng không phát hiện.

- A! Ta là thất trưởng lão của Kiếm Cương môn - Kiền Cương. Không biết đạo hữu là...

Lão nhân trầm giọng nói vừa đứng theo tư thế phòng ngự. Kiền Cương chính là vị đại sư huynh trong số mười người vừa bàn luận nơi đại điện của tầng thứ năm.

- Đi đi! Muốn biết ta là ai thì cứ tới hỏi Vô Kiếm Tử thúc thúc.

Tử Vận nhìn lão nhân rồi lại nhìn về phía Lôi Cương, âm thanh chẳng khác nào vị nữ thần băng tuyết, khiến cho người ta cảm thấy xa cách tới cả ngàn dặm.

Kiền Cương đang đứng trong không trung suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Đôi mắt đục ngầu của lão xuất hiện sự kinh hãi mà nhìn Tử Vận. Thân thể lão từ từ run rẩy, âm thanh lúc này còn hùng hậu thì bây giờ lại có chút gì đó run run:

- Ngươi...ngươi nói là...Vô Kiếm Tử tổ sư gia?

Tử Vận cũng không trả lời, chỉ nói:

- Chẳng lẽ Kiếm Cương môn các ngươi còn có Vô Kiếm Tử nào khác?

Kiền Cương hít một hơi, thân thể run rẩy nhìn Tử Vận rồi hóa thành một cái bóng mà biến mất.

Sau khi Kiền Cương biến mất, sự lạnh nhạt trên khuôn mặt của Tử Vận mất đi. Đôi mắt trong veo nhìn Lôi Cương đang hôn mê với một sự phức tạp. Thân phận của nàng mặc dù cao quý nhưng bản thân lại có một sự bất đắc dĩ. Từ nhỏ nàng không có được tuổi thơ tốt đẹp. Bản thân có hôn nhân nhưng lại không thể do mình tự quyết định. Gương mặt xinh xắn của Tử Vận xuất hiện một sự cô đơn và bất đắc dĩ. Nàng lẩm bẩm:

- Nếu chúng ta là người của hai thế giới khác nhau thì tại sao lại xảy ra tình trạng thế này? Nhìn thân thể trong sạch của một người con gái thì ngoại trừ hai cách kia cũng chỉ còn có một cách đó là kết hôn. Nhưng đây lại là điều mà ta không thể lựa chọn. Nêu...nếu cho ta trở thành người con gái của một nhà bình thường thì tốt biết bao.

Ánh mắt của Tử Vận phức tạp nhìn Lôi Cương rồi lẩm bẩm nói:

- Nếu ngươi không được cưới ta thì ta chỉ có thể...

Trong đôi mắt trong veo của Tử Vận xuất hiện một chút sát khí. Nàng từ từ nhấc tay phải, nhưng ánh mắt lại xuất hiện một thứ do dự, nét mặt thay đổi liên tục. Bàn tay phải từ từ đưa lên tới đỉnh đầu Lôi Cương chợt dừng lại. Tử Vận lẩm bẩm nói:

- Ta không thể xuống tay. Ngươi vì cứu ta nên mới làm như vậy.

Lời nói của Tử Vận cùng với ánh mắt cô đơn khiến cho người ta cảm thấy đau xót. Bất chợt, trong mắt Tử Vận xuất hiện một tia sáng, lẩm bẩm:

- Nếu không thể thay đổi được vận mệnh thì để ta ở bên người một thời gian đi. Hy vọng sau này nó sẽ trở thành ký tức tốt đẹp của ta.

Lôi Cương không biết rằng bản thân vừa lại tới Quỷ Môn quan một lần nữa, càng không biết được tâm sự của thiếu nữ. Lúc này, hắn đang đắm chìm trong sự kích động. Cảnh giới Luyện Cốt của Ngũ Hành thể tu cuối cùng cũng chuyển biến. Nội kình thiên cấp bắt đầu dao động. Qua thần thức Lôi Cương có thể thấy mỗi đầu khớp xương trong thân thể. Từ từ Lôi Cương có thể hiểu được tầng thứ ba Luyện Cốt trong Ngũ Hành thể tu chính là tu luyện xương cốt của bản thân. Đây là điều mà Lôi Cương không ngờ tới. Sau khi bị một kích cuối cùng của Kiếm Thần làm cho bị thương nặng, xương cốt lộ ra lại giúp cho Lôi Cương chạm tới màng chắn của cảnh giới Luyện Cốt. Có thể nói Lôi Cương gặp họa mà hưởng phúc.

Thần thức chạy dọc bên trong xương cốt làm cho Lôi Cương có thể thấy ngay cả cương khí cũng lưu động trong đó. Vốn xương cốt có màu trắng bây giờ lại xuất hiện sự thay đổi rất nhỏ. Mặc dù không lớn nhưng đúng là có thay đổi. Màu sắc của xương cốt lúc này lại có màu xanh nhạt và vàng nhạt. Mà điều đó có ý nghĩa gì thì lúc này Lôi Cương cũng không rõ lắm.

Sau khi để cho thần thức chạy khắp toàn thân, Lôi Cương mới dừng lại rồi lẳng lặng lĩnh ngộ.

Tử Vận ngồi xếp bằng bên cạnh Lôi Cương, đôi mắt trong veo ngạc nhiên nhìn thân thể của hắn đang tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt và vàng nhạt. Hai mắt nàng xuất hiện một làn ánh sáng như nhìn thấu thân thể của Lôi Cương, quan sát sự thay đổi của hắn. Bất chợt, trong mắt Tử Vận xuất hiện sự kinh ngạc.

Không biết bao lâu, Lôi Cương đang nằm trên mặt đất chợt bật dậy, nhảy lên cao tới mấy trượng rồi lao xuống, đánh một quyền lên mặt đất.

"Rầm...rầm!" Một tiếng động lớn vang vọng khắp nơi khiến cho chim chóc sợ hãi. Mặt đất nổ tung khiến cho đá vụn như có được một nguồn lực lượng khủng bố mà bay ra xung quanh. Vô số đá vụn bắn lên người Tử Vận nhưng lại bị một thứ kết giới vô hình đánh nát.

Ánh mắt Lôi Cương sáng ngời nhìn cái hố to tới vài mét trên mặt đất. Gương mặt hắn giật giật. lúc này, hắn cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực. Mà nguồn sức lực vừa phát ra như từ tận trong xương tủy, cao hơn lực lượng thân thể lúc trước tới mấy lần.

- Đây là cảnh giới Luyện Cốt hay sao?

Lôi Cương nhìn mặt đất lẩm bẩm. Đột nhiên, hắn run người quay đầu nhìn lại sau lưng. Gương mặt đang kích động chợt cứng lại, ngây người nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tử Vận. Lôi Cương lùi lại mấy bước, cố gắng rặn ra một nụ cười nói lí nhí:

- Tại sao ngươi lại ở đây?

Trong đầu Lôi Cương chợt xuất hiện một suy nghĩ:" Chẳng lẽ cái bóng người trước khi mình ngất không phải là nằm mơ? Là nàng cứu mình?" Nghĩ tới đó, ánh mắt Lôi Cương nhìn Tử Vận đầy dịu dàng:

- Tử Vận đạo hữu....là ngươi cứu ta sao?

Lần đầu tiên được Lôi Cương gọi tên, khuôn mặt trắng muốt của Tử Vận hơi ửng hồng nhưng âm thanh vẫn lạnh như băng:

- Ngươi nghĩ rằng còn ai cứu ngươi? Hừ...mạng ngươi là của ta. Người khác đừng mong lấy được.

Tuy rằng giọng nói của Tử Vận vẫn lạnh như băng nhưng nghe câu nói của nàng, trong lòng Lôi Cương chẳng biết tại sao lại cảm thấy rung động. Hắn nhìn Tử Vận chằm chằm:

- Cho dù như thế nào thì ta cũng cảm ơn ngươi.

Nét mặt của Tử Vận vẫn thản nhiên mà nhìn Lôi Cương nhưng cũng không nói tiếng nào. Lôi Cương ho khan vài tiếng rồi nói:

- Tử Vận đạo hữu. Để cảm tạ ngươi...ta...ta muốn làm vài món ăn dân dã cho ngươi ăn có được không?

Ấp úng nói được tới đó, Lôi Cương cảm thấy lo lắng, sợ Tử Vận sẽ bỏ đi.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tử Vận hơi hé, ánh mắt lạnh lùng có chút dao động rồi gật đầu.

Lôi Cương cảm thấy vui vẻ, vội vàng nói:

- Tốt! Ngươi ở đây chờ ta. Ta sẽ trở lại nhanh thôi.

Lôi Cương vui sướng vọt vào rừng cây ở phía trên.

Cảm nhận được sự vui sướng của Lôi Cương, trong lòng Tử Vận dao động, ánh mắt ngơ ngác nhìn Lôi Cương biến mất trong rừng cây.

Sau một khắc, một bóng người lại từ trong rừng cây hạ xuống trước mặt Tử Vận. Trong tay Lôi Cương xách một con gà rừng, một tay ôm bó củi. Ánh mắt hắn vui sướng nhìn Tử Vận, nói: Bạn đang đọc tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

- Ngồi xuống đi. Cần phải chờ một chút để nướng.

Tử Vận tò mò nhìn Lôi Cương. Việc nướng thức ăn đây là lần đầu tiên mà Tử Vận nghe thấy. Nàng bán tín bán nghi ngồi xuống, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Lôi Cương đang lóng ngóng mà nhỏ lông con gà rừng.

Sau khi làm con gà sạch sẽ, bỏ hết nội tạng, Lôi Cương nhìn xung quanh rồi nói:

- Ta đi kiếm nước rửa sạch đã.

- Khoan.

Tử Vận chợt mở miệng nói rồi vung tay phải lên. Trong lòng bàn tay nàng chợt xuất hiện một dòng nước. Lôi Cương nhìn thấy mà sửng sốt nhưng cũng không hỏi. Hắn dùng nước trong lòng bàn tay của Tử Vận để rửa con gà. Sau đó, Lôi Cương lại nhìn xung quanh rồi nhặt hai tảng đá và chút cỏ khô rồi đánh vào nhau.

- Ngươi làm gì vậy?

Tử Vận khó hiểu nhìn Lôi Cương, ánh mắt lạnh lùng thay vào đó là sự kinh ngạc. Bởi vì xuất thân cao quý nên có nhiều chuyện Tử Vận không biết.

- Ha ha. Làm thế này để lấy lửa. Cách này là do ca ca của ta dạy cho ta.

Lôi Cương nhếch miệng cười nói. Đột nhiên đống cỏ khô giữa hai tay của hắn xuất hiện một đám khói. Hắn thổi nhẹ một cái. Nhìn Lôi Cương như vậy, Tử Vận cảm thấy sững sờ. Bởi từ động tác của hắn, nàng cảm thấy vui vẻ.

Cỏ khô châm vào trong đống gỗ phát ra những tiếng lách tách. Lôi Cương dùng một cái que gỗ bằng ngón chân xuyên qua con gà rồi đặt lên nướng. Hắn liên tục lật con gà trên lửa.

Tử Vận tò mò nhìn từng động tác của Lôi Cương. Khi con gà rừng trong tay hắn tỏa ra mùi thơm, nét mặt Tử Vận có chút vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng. Nhưng nàng nhanh chóng kìm nén. Nhìn con gà rừng từ từ cháy đen, Tử Vận hơi nhíu mày, hỏi:

- Thế này có thể ăn được không?

Lôi Cương nhìn con gà rừng chăm chú, vừa trở nó liên tục vừa nói:

- Ngươi cứ đợi sẽ biết. Trước kia, mỗi lần ca ca của ta ở trên núi xuống, hai chúng ta đều làm như thế này để ăn. Đó là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong ký ức của ta.

Ánh mắt của Tử Vận có chút gì đó mơ màng, nhìn nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt Lôi Cương. Trong nháy mắt, Tử Vận lại cảm thấy mê say, trong lòng rất muốn biết những chuyện mà trước kia Lôi Cương đã từng trải qua.

Sau nửa canh giờ, con gà rừng bị Lôi Cương nướng cháy đen, lớp da có những chỗ bị nứt tỏa ra mùi thịt thơm phức. Mặc dù Tử Vận không cần ăn nhưng ngửi mùi thịt thơm, nàng không nhịn được mà nuốt nước bọt, nét mặt có chút ngượng ngùng. Lôi Cương lột bỏ lớp da bị cháy đen của con gà, mùi của nó tỏa ra càng thơm hơn. Hắn đưa cho Tử Vận, nói:

- Ngươi nếm thử xem nó thế nào. Tuy rằng ta nướng không được như ca ca nhưng hương vị chắc là cũng tạm.

Tử Vận nhìn Lôi Cương với ánh mắt nghi ngờ rồi nhận lấy con gà rừng mà hỏi:

- Ăn được không?

Sau khi thấy Lôi Cương gật đầu, Tử Vận hơi hé miệng cắn một miếng thịt nhỏ rồi nhai từ từ. Đột nhiên ánh mắt của nàng sáng ngời, lại cắn thêm một miếng nữa.

Nhìn nét mặt của Tử Vận, trong lòng Lôi Cương cảm thấy vui vẻ, yết hầu hơi giật một chút rồi lại nhìn con gà rừng. Lâu lắm rồi mới lại thấy được món ăn thôn quê nên hắn cũng không nhịn được.

Thấy Lôi Cương như thế, Tử Vận mỉm cười. Nhưng Lôi Cương còn chưa kịp phản ứng, thì nụ cười của Tử Vận đã biến mất.

- Tại sao ngươi cứ lạnh lùng như vậy? Ngươi cười đẹp vô cùng.

Lôi Cương nhìn Tử Vận rồi nói một cách chậm rãi.

Tử Vận lạnh lùng cầm con gà rừng đưa cho Lôi Cương nói:

- Ngươi ăn đi. Ta không muốn ăn.

Lôi Cương sửng sốt nhìn Tử Vận rồi nói:

- Ngươi đừng giận. Từ nay về sau ta sẽ không nói linh tinh nữa.

Tử Vận cũng không trả lời, ánh mắt nhìn về phía khác với vô vàn suy nghĩ...

Lôi Cương ngồi bên Tử Vận bắt đầu ăn nhưng lúc này hắn cũng không còn cảm thấy có hứng nữa.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...