Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn
Chương 5: Một chuyện hiểu lầm
Rất nhiều người Thôn Thanh Sơn nhớ rõ, một ngày kia, một nữ oa năm tuổi thân thể trần truồng từ Tiêu gia vọt ra, tóc tai bù xù, vừa chạy vừa gọi nương.
Lúc Thư Lan chạy đến đất trồng đậu phộng, tiếng khóc có vẻ khàn khàn đã truyền vào lỗ tai đám người Tần thị cùng Lam thị, đợi mọi người cùng nhau quay đầu lại, phát hiện Thư Lan trần truồng chạy về phía này, vừa chạy vừa gọi nương, có thể nói nét mặt kia rất đa dạng, cực kỳ đặc sắc.
Tâm bốn người Thư gia cũng vỡ rồi, Tần thị ném đậu phộng trong tay xuống liền vọt đi lên, ôm chặt nữ nhi vào trong ngực, Thư Lan khóc sắp thở không nổi, gắt gao ôm Tần thị, từng tiếng gọi nương, nghẹn họng rồi im bặt.
"A Lan không khóc, không khóc, nương ở đây này!" Tần thị cũng không kịp hỏi chuyện gì xảy ra, nhận lấy áo vải trượng phu đưa, bọc thân thể nhỏ bé của nữ nhi, ngồi xếp bằng trên mặt đất, ôm ngang người vào trong ngực, vừa vỗ bả vai nàng, vừa nhẹ giọng dụ dỗ.
Lam thị vừa đau lòng lại gấp gáp lo lắng, nàng cũng nhìn Thư Lan lớn lên, từ nhỏ đứa nhỏ này đã đáng yêu không náo động, hôm nay khóc thành như vậy, phải nhậnbao nhiêu uất ức, vô cùng có khả năng là do Tiêu lang!
Ngồi chồm hổm, Lam thị thay Thư Lan xoa bàn chân nhỏ lộ ở bên ngoài, tỉ mỉ phủi sạch những hạt cát dính ở lòng bàn chân, chờ Thư Lan từ từ bình tĩnh lại, mới nhẹ giọng hỏi: "A Lan, ngươi làm sao vậy? Lang ca ca đâu?" Tên nhi tử có ba âm, nhưng là Thư Lan thích gọi thành hai tiếng, mọi người cũng nói theo nàng.
Nghe được ba chữ kia, Thư Lan càng rụt rè hơn, khóc thành bóng nước, ánh mắt đáng thương nhìn Tần thị: "Lang. . . . . . Ca ca tắm cho ta, sau đó đè ta trong nước, không buông tay, ô ô, khó chịu muốn chết, đã nắm phía dưới hắn, ca ca đau nên buông tay ra, ta liền chạy ra. . . . . . nương!"
Nàng nói đều là sự thật, không có thêm dầu thêm mỡ, mặc dù làm người lâu như vậy, thật ra thì trừ biết người trong nhà đều thương nàng, nàng có thể tìm họ tố uất ức, từ trước đến giờ Thư Lan lười biếng không có học được tâm địa gian giảo. Chỉ là, bắt đầu từ hôm nay, ít nhất Thư Lan hiểu một chuyện, đó chính là, Tiêu lang là con vật khổng lồ đầu thai , đời trước không ăn mình, đời này vẫn muốn giết nàng, về sau nàng phải trốn xa xa, không thể lại rơi vào trong tay của hắn.
"Đồ ranh con, nhìn ta đánh chết hắn không!"
Nghe giọng nói Thư Lan đứt quãng kể khổ rõ ràng xong, Lam thị sửng sốt chốc lát, đợi nàng phản ứng kịp nhi tử làm chuyện tốt gì thì vụt đứng lên, không để ý Tần thị cùng Thư Mậu Đình khuyên can, chạy về nhà tựa như gió. Nàng thật sự tức giận, trước kia nhi tử ham chơi không ở nhà thì cũng thôi đi, rốt cuộc bình thường coi như hiểu chuyện, hôm nay lại dám như vậy đối đãi như vậy với A Lan, nếu sơ ý một chút, thiếu chút nữa lấy mạng người rồi !
Tần thị ôm Thư Lan rất bất tiện, vội vàng dặn dò Thư Mậu Đình cùng Tiêu Thủ Vọng: "Các ngươi nhanh đi ngăn nàng lại, tiểu hài tử chơi đùa, luôn có va chạm , Tiêu Lang luôn luôn sáng suốt hiểu chuyện, chắc chắn không phải cố ý, có lẽ chỉ là hù dọa A Lan một chút, có lẽ nàng đang nói chuyện không được bình thường ! Chạy nhanh đi a!" Muốn đứng dậy, lại bị Thư Lan ôm thật chặt, khóc không cho nàng đi.
Tiêu Thủ Vọng vẫn đang nhìn Thư Lan rơi nước mắt, dần dần ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, người khác không biết, hắn làm cha lại biết, sức lực con trai đặc biệt lớn, khả năng săn thú sát sinh là trời sanh. . . . . . Lĩnh ngộ. Bắt đầu năm ngoái, Tiêu Lang quấn hắn nhất định cùng hắn vào núi săn thú, gặp phải con mồi như thỏ, gà rừng thì ánh mắt cố chấp của Tiêu Lang làm hắn có chút hoảng, nếu không phải bình thường nhi tử hiếu kính cha mẹ, tự giác làm giúp việc nhà, mặc dù đối với những khác đứa bé lạnh nhạt nhưng cũng sẽ không động thủ đánh nhau, thiếu chút nữa hắn cho là nhi tử trúng tà.
"Đại ca, tẩu tử, các ngươi đừng lo lắng, Tiêu Lang làm việc gì sai nên đánh, không thể nuông chiều, đứa nhỏ A Lan bị dọa sợ không nhẹ, các ngươi bồi nàng nhiều đi, ta trở về xem một chút!" Bỏ lại Thư Mậu Đình để về nhà, Tiêu Thủ Vọng áy náy hướng hắn chắp tay một cái, sải bước chạy đi.
Thư Mậu Đình quan tâm tiểu nữ nhi, nhưng ở đây đã có thê tử an ủi, hắn lo lắng Lam thị nặng tay đánh Tiêu Lang nguy hiểm đến tính mạng, đưa ánh mắt cho Tần thị, vội vàng đuổi theo.
Thư Triển cực kỳ tức giận, "Nương, con cũng đi xem một chút, hắn lại khi dễ A Lan, nhìn con đánh chết hắn!"
Thư Uyển thanh kéo một cánh tay em trai, dời suy nghĩ bướng bỉnh của hắn: "Đệ không được nói bừa, nói không chừng chuyện này là hiểu lầm, để cha và nhị thúc xử lý là tốt, ngươi chỉ nên đi bên cạnh xem một chút, dù sao cũng đừng thêm mắm thêm muối."
"Đúng, nghe tỷ ngươi đi, Nhị thúc và Nhị thẩm vốn là tức giận rồi, ngươi làm ca ca, phải khuyên của bọn họ mới đúng." Tần thị vui mừng nhìn đại nữ nhi một cái, nhìn chằm chằm nhi tử lỗ mãng nói.
Thư Triển tức giận bĩu môi, không so đo cùng họ, xoải chân chạy, nữ nhân chính là phiền toái, muội muội cũng bị tiểu tử Tiêu Lang kia khi dễ như vậy, họ lại vẫn muốn hắn nói tốt cho Tiêu Lang, nằm mơ đi đi!
Lam thị tức giận đùng đùng về đến nhà, liếc mắt liền nhìn thấy Tiêu Lang ăn mặc chỉnh tề ngồi ở dưới mái hiên, đang giặt quần áo bẩn, hình như trong chậu gỗ thật to lộ ra một vạt màu hồng, vừa đi tới nhìn, quả nhiên là cái áo phấn hồng của Thư Lan.
"Nương, đã trồng xong đậu phộng rồi à, một ngày mệt nhọc rồi, nhanh lên trên giường nghỉ một lát thôi." Tiêu Lang ngẩng đầu, trên gương mặt ngây thơ cùng số tuổi không thành thục.
Đối với đứa con trai ưu tú này, trong lòng Lam thị chắc chắn là tự hào, dõi mắt cả trong thôn, con cái nhà ai năm tuổi có thể hiểu chuyện như vậy?
Chỉ là, con trai hiểu chuyện cũng không thể vơi bớt khiếp sợ cùng lửa giận trong lòng nàng.
Lam thị một tay kéo Tiêu Lang đến bên cạnh, cúi đầu hỏi: " có phải ngươi khi dễ A Lan hay không?"
Trong mắt Tiêu Lang thoáng qua một tia sáng lạnh, quá khứ bị lông mi dày đặc của hắn che giấu, hắn mím mím môi, "Nương, ta không có khi dễ muội muội, trên người nàng dơ bẩn, ta tắm cho nàng, không cẩn thận sặc nước, nàng đã cào một đường, nhanh chân mà bỏ chạy rồi." Nói xong, vén quần lên, lộ ra ba đường vết tay hồng nhạt rõ ràng trên đùi, mắt thấy cũng trầy da.
Sau khi Thư Lan chạy đi, Tiêu Lang suy nghĩ cẩn thận, hôm nay nàng là nữ nhi của bá phụ cùng bá mẫu, nếu hắn giết nàng thật, người Thư gia nhất định sẽ khổ sở, đối với mình bọn họ yêu thương rất nhiều, hắn không thể lấy oán trả ơn khiến người Thư gia đau lòng. Hừ, báo thù không cần phải giết đối phương, chỉ cần không để cho nàng thoải mái qua ngày là được.
Lười nha đầu nhất định sẽ tố cáo, vì để tránh bị đòn dữ dội, Tiêu Lang cố ý cào một cái ở trên đùi, nương nhất định sẽ đau lòng.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Quả nhiên Lam thị đau lòng muốn chết, thật ra thì lúc nàng nhìn thấy nhi tử giặt quần áo thay Thư Lan, tin tưởng nhi tử không có khi dễ Thư Lan, nếu không sao có thể giúp đỡ vậy? Đứa bé nhỏ như vậy, nhất định là hiểu lầm, ừ, đứa bé A Lan kia luôn luôn vô cùng yếu ớt. . . . . .
Lam thị vừa đến trước, Tiêu Thủ Vọng cùng Thư Mậu Đình liền đuổi theo sau, đương nhiên cũng đã nghe Tiêu Lang giải thích, thấy vết thương của hắn. Tiêu Thủ Vọng thở phào nhẹ nhõm, Thư Mậu Đình cũng cười nói: "Đã nói là hiểu lầm, đều tại chúng ta nuông chiều A Lan quá yếu ớt rồi, không có gì cũng ồn ào. Xem Tiêu Lang một chút, còn hảo tâm giặt quần áo thay A Lan, ai, quả thật rất thân thiết với nữ nhi!"
Mặc dù Lam thị không tức giận, nhưng vẫn bàn tay đánh cái mông Tiêu lang, "Về sau cẩn thận một chút, đừng hù dọa A Lan nữa!"
"Ừ" , Tiêu lang gật đầu một cái, nhưng trong lòng xem thường.
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, nhận ra kẻ thù, thái độ đúng đắn, chương kế tiếp bắt đầu trưởng thành. . . . . .
Lúc Thư Lan chạy đến đất trồng đậu phộng, tiếng khóc có vẻ khàn khàn đã truyền vào lỗ tai đám người Tần thị cùng Lam thị, đợi mọi người cùng nhau quay đầu lại, phát hiện Thư Lan trần truồng chạy về phía này, vừa chạy vừa gọi nương, có thể nói nét mặt kia rất đa dạng, cực kỳ đặc sắc.
Tâm bốn người Thư gia cũng vỡ rồi, Tần thị ném đậu phộng trong tay xuống liền vọt đi lên, ôm chặt nữ nhi vào trong ngực, Thư Lan khóc sắp thở không nổi, gắt gao ôm Tần thị, từng tiếng gọi nương, nghẹn họng rồi im bặt.
"A Lan không khóc, không khóc, nương ở đây này!" Tần thị cũng không kịp hỏi chuyện gì xảy ra, nhận lấy áo vải trượng phu đưa, bọc thân thể nhỏ bé của nữ nhi, ngồi xếp bằng trên mặt đất, ôm ngang người vào trong ngực, vừa vỗ bả vai nàng, vừa nhẹ giọng dụ dỗ.
Lam thị vừa đau lòng lại gấp gáp lo lắng, nàng cũng nhìn Thư Lan lớn lên, từ nhỏ đứa nhỏ này đã đáng yêu không náo động, hôm nay khóc thành như vậy, phải nhậnbao nhiêu uất ức, vô cùng có khả năng là do Tiêu lang!
Ngồi chồm hổm, Lam thị thay Thư Lan xoa bàn chân nhỏ lộ ở bên ngoài, tỉ mỉ phủi sạch những hạt cát dính ở lòng bàn chân, chờ Thư Lan từ từ bình tĩnh lại, mới nhẹ giọng hỏi: "A Lan, ngươi làm sao vậy? Lang ca ca đâu?" Tên nhi tử có ba âm, nhưng là Thư Lan thích gọi thành hai tiếng, mọi người cũng nói theo nàng.
Nghe được ba chữ kia, Thư Lan càng rụt rè hơn, khóc thành bóng nước, ánh mắt đáng thương nhìn Tần thị: "Lang. . . . . . Ca ca tắm cho ta, sau đó đè ta trong nước, không buông tay, ô ô, khó chịu muốn chết, đã nắm phía dưới hắn, ca ca đau nên buông tay ra, ta liền chạy ra. . . . . . nương!"
Nàng nói đều là sự thật, không có thêm dầu thêm mỡ, mặc dù làm người lâu như vậy, thật ra thì trừ biết người trong nhà đều thương nàng, nàng có thể tìm họ tố uất ức, từ trước đến giờ Thư Lan lười biếng không có học được tâm địa gian giảo. Chỉ là, bắt đầu từ hôm nay, ít nhất Thư Lan hiểu một chuyện, đó chính là, Tiêu lang là con vật khổng lồ đầu thai , đời trước không ăn mình, đời này vẫn muốn giết nàng, về sau nàng phải trốn xa xa, không thể lại rơi vào trong tay của hắn.
"Đồ ranh con, nhìn ta đánh chết hắn không!"
Nghe giọng nói Thư Lan đứt quãng kể khổ rõ ràng xong, Lam thị sửng sốt chốc lát, đợi nàng phản ứng kịp nhi tử làm chuyện tốt gì thì vụt đứng lên, không để ý Tần thị cùng Thư Mậu Đình khuyên can, chạy về nhà tựa như gió. Nàng thật sự tức giận, trước kia nhi tử ham chơi không ở nhà thì cũng thôi đi, rốt cuộc bình thường coi như hiểu chuyện, hôm nay lại dám như vậy đối đãi như vậy với A Lan, nếu sơ ý một chút, thiếu chút nữa lấy mạng người rồi !
Tần thị ôm Thư Lan rất bất tiện, vội vàng dặn dò Thư Mậu Đình cùng Tiêu Thủ Vọng: "Các ngươi nhanh đi ngăn nàng lại, tiểu hài tử chơi đùa, luôn có va chạm , Tiêu Lang luôn luôn sáng suốt hiểu chuyện, chắc chắn không phải cố ý, có lẽ chỉ là hù dọa A Lan một chút, có lẽ nàng đang nói chuyện không được bình thường ! Chạy nhanh đi a!" Muốn đứng dậy, lại bị Thư Lan ôm thật chặt, khóc không cho nàng đi.
Tiêu Thủ Vọng vẫn đang nhìn Thư Lan rơi nước mắt, dần dần ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, người khác không biết, hắn làm cha lại biết, sức lực con trai đặc biệt lớn, khả năng săn thú sát sinh là trời sanh. . . . . . Lĩnh ngộ. Bắt đầu năm ngoái, Tiêu Lang quấn hắn nhất định cùng hắn vào núi săn thú, gặp phải con mồi như thỏ, gà rừng thì ánh mắt cố chấp của Tiêu Lang làm hắn có chút hoảng, nếu không phải bình thường nhi tử hiếu kính cha mẹ, tự giác làm giúp việc nhà, mặc dù đối với những khác đứa bé lạnh nhạt nhưng cũng sẽ không động thủ đánh nhau, thiếu chút nữa hắn cho là nhi tử trúng tà.
"Đại ca, tẩu tử, các ngươi đừng lo lắng, Tiêu Lang làm việc gì sai nên đánh, không thể nuông chiều, đứa nhỏ A Lan bị dọa sợ không nhẹ, các ngươi bồi nàng nhiều đi, ta trở về xem một chút!" Bỏ lại Thư Mậu Đình để về nhà, Tiêu Thủ Vọng áy náy hướng hắn chắp tay một cái, sải bước chạy đi.
Thư Mậu Đình quan tâm tiểu nữ nhi, nhưng ở đây đã có thê tử an ủi, hắn lo lắng Lam thị nặng tay đánh Tiêu Lang nguy hiểm đến tính mạng, đưa ánh mắt cho Tần thị, vội vàng đuổi theo.
Thư Triển cực kỳ tức giận, "Nương, con cũng đi xem một chút, hắn lại khi dễ A Lan, nhìn con đánh chết hắn!"
Thư Uyển thanh kéo một cánh tay em trai, dời suy nghĩ bướng bỉnh của hắn: "Đệ không được nói bừa, nói không chừng chuyện này là hiểu lầm, để cha và nhị thúc xử lý là tốt, ngươi chỉ nên đi bên cạnh xem một chút, dù sao cũng đừng thêm mắm thêm muối."
"Đúng, nghe tỷ ngươi đi, Nhị thúc và Nhị thẩm vốn là tức giận rồi, ngươi làm ca ca, phải khuyên của bọn họ mới đúng." Tần thị vui mừng nhìn đại nữ nhi một cái, nhìn chằm chằm nhi tử lỗ mãng nói.
Thư Triển tức giận bĩu môi, không so đo cùng họ, xoải chân chạy, nữ nhân chính là phiền toái, muội muội cũng bị tiểu tử Tiêu Lang kia khi dễ như vậy, họ lại vẫn muốn hắn nói tốt cho Tiêu Lang, nằm mơ đi đi!
Lam thị tức giận đùng đùng về đến nhà, liếc mắt liền nhìn thấy Tiêu Lang ăn mặc chỉnh tề ngồi ở dưới mái hiên, đang giặt quần áo bẩn, hình như trong chậu gỗ thật to lộ ra một vạt màu hồng, vừa đi tới nhìn, quả nhiên là cái áo phấn hồng của Thư Lan.
"Nương, đã trồng xong đậu phộng rồi à, một ngày mệt nhọc rồi, nhanh lên trên giường nghỉ một lát thôi." Tiêu Lang ngẩng đầu, trên gương mặt ngây thơ cùng số tuổi không thành thục.
Đối với đứa con trai ưu tú này, trong lòng Lam thị chắc chắn là tự hào, dõi mắt cả trong thôn, con cái nhà ai năm tuổi có thể hiểu chuyện như vậy?
Chỉ là, con trai hiểu chuyện cũng không thể vơi bớt khiếp sợ cùng lửa giận trong lòng nàng.
Lam thị một tay kéo Tiêu Lang đến bên cạnh, cúi đầu hỏi: " có phải ngươi khi dễ A Lan hay không?"
Trong mắt Tiêu Lang thoáng qua một tia sáng lạnh, quá khứ bị lông mi dày đặc của hắn che giấu, hắn mím mím môi, "Nương, ta không có khi dễ muội muội, trên người nàng dơ bẩn, ta tắm cho nàng, không cẩn thận sặc nước, nàng đã cào một đường, nhanh chân mà bỏ chạy rồi." Nói xong, vén quần lên, lộ ra ba đường vết tay hồng nhạt rõ ràng trên đùi, mắt thấy cũng trầy da.
Sau khi Thư Lan chạy đi, Tiêu Lang suy nghĩ cẩn thận, hôm nay nàng là nữ nhi của bá phụ cùng bá mẫu, nếu hắn giết nàng thật, người Thư gia nhất định sẽ khổ sở, đối với mình bọn họ yêu thương rất nhiều, hắn không thể lấy oán trả ơn khiến người Thư gia đau lòng. Hừ, báo thù không cần phải giết đối phương, chỉ cần không để cho nàng thoải mái qua ngày là được.
Lười nha đầu nhất định sẽ tố cáo, vì để tránh bị đòn dữ dội, Tiêu Lang cố ý cào một cái ở trên đùi, nương nhất định sẽ đau lòng.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Quả nhiên Lam thị đau lòng muốn chết, thật ra thì lúc nàng nhìn thấy nhi tử giặt quần áo thay Thư Lan, tin tưởng nhi tử không có khi dễ Thư Lan, nếu không sao có thể giúp đỡ vậy? Đứa bé nhỏ như vậy, nhất định là hiểu lầm, ừ, đứa bé A Lan kia luôn luôn vô cùng yếu ớt. . . . . .
Lam thị vừa đến trước, Tiêu Thủ Vọng cùng Thư Mậu Đình liền đuổi theo sau, đương nhiên cũng đã nghe Tiêu Lang giải thích, thấy vết thương của hắn. Tiêu Thủ Vọng thở phào nhẹ nhõm, Thư Mậu Đình cũng cười nói: "Đã nói là hiểu lầm, đều tại chúng ta nuông chiều A Lan quá yếu ớt rồi, không có gì cũng ồn ào. Xem Tiêu Lang một chút, còn hảo tâm giặt quần áo thay A Lan, ai, quả thật rất thân thiết với nữ nhi!"
Mặc dù Lam thị không tức giận, nhưng vẫn bàn tay đánh cái mông Tiêu lang, "Về sau cẩn thận một chút, đừng hù dọa A Lan nữa!"
"Ừ" , Tiêu lang gật đầu một cái, nhưng trong lòng xem thường.
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, nhận ra kẻ thù, thái độ đúng đắn, chương kế tiếp bắt đầu trưởng thành. . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương