Thê Vi Thượng

Chương 36: Triệt phiên



Tôn thượng thư mở mắt trừng trừng nhìn Thành Vương lao về phía Vương phi nhà mình, sau đó hưng phấn nói: “Quân Thanh, chúng ta đi ăn tôm he! Đến trễ coi chừng hết!” Đây là cái gọi là việc gấp đó sao? Còn nữa, Thành Vương hung bạo tàn nhẫn lạnh lùng trong truyền thuyết sao lại cười tươi không thua gì đóa hoa như thế này?

Mộ Hàm Chương nhìn Binh bộ thượng thư râu tóc đã bạc xấu hổ đứng trước cửa, áy náy lên tiếng chào hỏi: “Vương gia sáng nay đi vội, không kịp dùng điểm tâm, thượng thư đại nhân xin đừng trách.”

“Vương phi quá lời rồi.” Lúc này Binh bộ thượng thư mới hoàn hồn lại, lễ độ đáp lễ với Thành Vương phi, dù sao thì Thành Vương đến điểm danh rồi đi đã thành lệ rồi.

Mộ Hàm Chương cười cười, dẫn Vương gia nhà mình đi ăn.

Bây giờ vẫn còn sớm, Hồi Vị Lâu vẫn chưa có khách. Nhưng ông chủ Chu ngày nào cũng mở cửa quét tước sớm đã quét dọn sạch sẽ, nguyên vật liệu cần chuẩn bị cũng đã đầy đủ.

Cảnh Thiều chọn một nhã gian sát đường trên lầu hai.

“Cua mùa này còn chưa mập, đến tháng chín lại đến ăn cua đi.” Vì lúc này còn chưa có khách, cho nên Chu Cẩn mặc đồ hồng chói đích thân ra ghi món cho bọn họ.

Hai người đã sớm quen với cách ăn mặc của ông chủ Chu.

“Một cân tôm lột hấp, một cân tôm nướng muối hột, hai cân tôm Hồi Vị, một bình Hoa Điêu, hai chén cơm.” Cảnh Thiều nhìn thực đơn nói, tất cả những món có hai chữ “Hồi Vị” đều là món đặc sản của Hồi Vị Lâu, vì khó mua được tôm he tươi cho nên rất ít khi được ăn món này.

“Ăn tôm biển không thể uống rượu mạnh, đổi bình trà đi.” Chu Cẩn nhắc.

Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, ăn đồ ngon mà không có rượu cứ cảm giác thiếu thiếu thứ gì.

Mộ Hàm Chương thấy vậy, gọi tiểu tư Vân Tùng của Cảnh Thiều đến, bảo nó đến chỗ Thanh Mai cô nương ở thành nam mua một bình rượu Thanh Mai: “Rượu nhẹ có thể giải độc tôm, hay là Chu đại ca mua một ít rượu nhẹ, chắc chắn có thể bán chạy.”

“Ý hay.” Chu Cẩn nghe vậy thì rất vui mừng, “Rượu Thanh Mai mà đệ nói ở đâu?”

Mộ Hàm Chương báo cho hắn biết vị trí, cả người mở tửu lâu như Chu Cẩn cũng không biết cửa hàng rượu Thanh Mai, xem ra việc buôn bán của Mai cô nương không được tốt lắm. Nếu đã Cảnh Thiều đã quyết định sẽ chăm sóc Thanh Mai cô nương đó thay cho Vương đại ca đã chết trận ngoài sa trường thì tạo đầu ra cho nàng ta tốt hơn là thỉnh thoảng đến mua bình rượu nhiều.

“Quân Thanh, ngươi thật sự rất giỏi kinh doanh.” Cảnh Thiều bóc tôm lột để vào chén người đang ngồi đối diện.

Mộ Hàm Chương gắp con tôm lên chấm tương rồi ăn thử, cười nhẹ rồi nói: “Khi còn nhỏ nghe nói con cháu nhà hầu tước rất ít khi thi đỗ được công danh, cho dù có đỗ, vào triều làm quan cũng không dễ dàng, vậy là ta lén theo di nương học buôn bán, cứ nghĩ nếu không thể làm quan được thì kế thừa việc kinh doanh trong nhà cũng không tệ.”

Nhà hầu tước thường không thi cử, bọn họ sống nhờ hoàng ân, làm quan cũng phải là ân điển của hoàng gia, tự đọc sách thi cử thường sẽ bị phái thanh lưu bài xích, khó tiến xa.

Cảnh Thiều thấy nói hắn rất dễ dàng, nhưng có thể nghe ra gian khổ trong mấy câu ngắn ngủi đó, công hầu bá tước đều thuộc võ tướng, một đứa con không thể tập võ, đương nhiên sẽ bị người trong nhà khinh khi, huống chi lại là đứa con thứ do tiểu thiếp sinh ra. Nghĩ tới đây Cảnh Thiều lại bắt đầu nhớ thương Mộ Linh Bảo, chỉ tiếc trời đang ấm dần, muốn vứt hắn xuống sông còn phải chờ vài tháng nữa.

“Tôm này được nướng kĩ, phải ăn cả vỏ mới ngon.” Mộ Hàm Chương gắp món tôm Hồi Vị vào chén Cảnh Thiều, “Một lát nữa dùng cơm xong chúng ta đến phủ nhị hoàng huynh xem thử đi, ta đã chuẩn bị quà rồi, một lát nữa bảo Vân Trúc quay về lấy.” Dù sao hôm nay Cảnh Thiều cũng đã nhấn mạnh lễ nghĩa hiếu đễ trên triều, đi thăm huynh trưởng đang bệnh cũng không có hiềm nghi kết phái. Ngay cả khi không tin lời châm ngòi của người khác, nhưng có câu tam nhân thành hổ, lời giả dối nói nhiều cũng thành thật, hai huynh đệ thường xuyên gặp mặt vẫn tốt hơn.

Cảnh Thiều cũng định hôm nay sẽ đến phủ nhị hoàng tử, báo cho ca ca tin tốt rằng phụ hoàng sắp phong huynh làm Duệ Vương. Nhưng đến lúc này Cảnh Thiều lần nào cũng đi tay không, còn tiện tay nhận thứ này thứ nọ về mới ý thức được là đến nhà ca ca phải mang theo quà!

Khi bọn họ đến, Cảnh Sâm đang thảo luận với các phụ tá trong thư phòng, nghe báo Cảnh Thiều đến, liền bảo hắn vào thẳng thư phòng.

Trong phòng có ba người, Cảnh Thiều chưa từng gặp người nào, Mộ Hàm Chương đứng cạnh hắn âm thầm quan sát sắc mặt những người đó, sau đó hạ mắt, ba người có vẻ rất căng thẳng vì Cảnh Thiều đột nhiên đến, một người trong đó biểu hiện địch ý rõ ràng.

“Hôm nay đến đây đi.” Cảnh Sâm hơi nhíu mày, xua tay bảo ba người ra ngoài.

Cảnh Sâm nhìn Mộ Hàm Chương một cái, sau khi Cảnh Thiều đưa mắt ra hiệu bảo không sao thì hạ mắt, trầm giọng nói: “Hôm nay trên triều đệ làm rất tốt.”

Mộ Hàm Chương trong lòng thầm kinh ngạc, hắn vốn định ra ngoài trước, không ngờ hai huynh đệ này lại bàn bạc chuyện triều đình ngay trước mặt mình, như thế nói rõ, hai huynh đệ này xem hắn như người có thể tin tưởng, thậm chí là người hiến kế đoạt vị. Xoay sang nhìn Cảnh Thiều, đối phương đáp lại bằng ánh mắt “Không sao”.

“Với tình hình trước mắt, Tây Nam Vương đã chọc giận phụ hoàng, triệt phiên là chuyện sớm muộn, nhưng đệ không thể nhắc đến việc này. Ta sẽ bảo người khác trong triều nhắc, vài ngày nữa ta về triều sẽ dâng tấu cho phụ hoàng.” Cảnh Sâm đưa một tờ giấy được gấp lại cho Cảnh Thiều xem.

“Cách này hữu dụng sao?” Cảnh Thiều xem một lúc lâu, trên tổng thể là phương pháp triệt phiên không cần dùng đến binh lính, chữ chi chít cực kì rối mắt. Đời trước hắn ở Điền Tàng, không hề biết có người đề nghị triệt phiên trong hòa bình hay không, nhưng với tính cách của Tây Nam Vương, trận này không đánh không được.

“Đệ tế cũng xem thử đi.” Cảnh Sâm tỏ ý bảo Cảnh Thiều đưa giấy cho Mộ Hàm Chương.

“Ca ca gọi đệ Hàm Chương là được.” Mộ Hàm Chương cầm lấy, đọc nhanh hết một lượt, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu binh mã của phiên vương không mạnh cách này có thể dùng được.”

Cảnh Sâm gật nhẹ đầu, nhìn Cảnh Thiều: “Nếu khai chiến, đệ muốn đi không?”

“Đi!” Cảnh Thiều kiên quyết nói, “Lần này là cơ hội tốt để lấy được binh quyền, kéo dài vài năm, ít nhất có thể khống chế được một nửa.” Một khi chiến tranh Tam Phiên bắt đầu thì không ai có thể xác định sẽ phải đánh bao nhiêu năm, dù Cảnh Thiều đã biết tử huyệt của các phiên vương, nhưng cũng không định đánh xong ngay, qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, hắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ của những tội lỗi đã phạm kiếp trước.

Mộ Hàm Chương nghe huynh đệ bọn họ nói chuyện, im lặng không nói gì. Nếu khai chiến, Cảnh Thiều sẽ đi bao nhiêu năm không về?

Ngày hôm sau, cuối cùng cũng có tin tức của đại hoàng tử, được Thục quân cứu ra, may mà không chết, tạm thời ở lại Điền Tàng nghỉ ngơi. Còn về Tây Nam Vương, xuất binh không nhanh bằng Thục quân, chuyện này hoàn toàn chọc giận Hoành Chính Đế, có không ít đại thần nhân cơ hội này đề nghị triệt phiên. Cứ tranh luận như vậy suốt mấy ngày, đến khi Cảnh Sâm về triều thì trực tiếp dâng tấu triệt phiên.

Cảnh Sâm đề nghị hàng tước triệt phiên, tức là phiên vương hiện nay vẫn sẽ là quận vương, đến đời sau sẽ giáng xuống thành quốc công, đời sau nữa sẽ là hầu tước… Hoành Chính Đế nhận thấy biện pháp này khả thi, nhưng không biểu lộ gì, chỉ khi các đại thần nhắc đi nhắc lại mới đồng ý triệt phiên.

Thế là, việc Điền Tàng tạm gác lại, việc triệt phiên lại được chú trọng.

Tháng sáu Khâu di nương được nâng lên trắc thất, Bắc Uy Hầu mời Cảnh Thiều và Mộ Hàm Chương đến dự lễ.

“Mấy hôm trước di nương cho người gửi thư cho ta, bảo hôm nay sau khi làm lễ đến gặp.” Mộ Hàm Chương ngồi trong xe ngựa, nhớ đến bức thư di nương cho người đưa đến Mặc Liên Cư.

“Hẳn là có việc muốn nói.” Cảnh Thiều cười nhẹ, “Ngươi cứ đi, ta chờ ở sảnh trước.”

Lễ nâng trắc thất không phức tạp, chủ yếu là sửa thân khế của tì thiếp thành hôn khế, bái lạy trưởng bối, ra mắt tổ tiên.

Trở thành trắc thất, Khâu thị chuyển đến một sân nhỏ thật sự, phòng ốc cũng rộng rãi hơn trước nhiều, còn có phòng bếp nhỏ của riêng bà.

Mộ Hàm Chương nhìn mẫu thân đang mặc hoa phục hồng nhạt, tuy đã đến tuổi Từ nương, nhưng phong thái vẫn như trước, vẻ thông minh dịu dàng của nữ tử Giang Nam được thể hiện trọn vẹn.

“Mẫu thân…” Lần đầu tiên Mộ Hàm Chương có thể gọi như thế trước mặt người khác, Khâu thị nghe được cũng không khỏi rớm nước mắt.

“Con, con của ta…” Khâu thị kéo tay nhi tử, lệ rơi như chuỗi hạt tuột khỏi dây. Hai mươi năm, bà không dám gọi tên con mình một lần, con là thiếu gia, còn mình chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé, gặp mặt cũng là bà phải hành lễ với thiếu gia.

Nha hoàn trong phòng thấy vậy liền lui cả ra ngoài.

“Mẫu thân tìm con có việc gì sao?” Mộ Hàm Chương cầm lấy khăn tay trong tay mẫu thân lau nước mắt cho bà.

Khâu thị cầm lấy mảnh khăn trong tay hắn, lau vội nước mắt trên mặt, khẽ thở dài, “Ta sống ở nơi này, vẫn thường không kiềm được mà nghĩ nhiều. Có một chuyện ta suy xét đã lâu, vẫn cảm thấy nên nói với con.”

Mộ Hàm Chương im lặng nghe mẫu thân nói hết, không khỏi cười nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, Vương gia không muốn ngồi lên vị trí đó.”

“Sao lại có người không muốn vị trí đó?” Khâu thị nhíu mày, thấy có vẻ Mộ Hàm Chương rất tin tưởng Cảnh Thiều, “Dù Vương gia không muốn, nhưng là thân vương, lại có con cháu thừa tước, làm sao có thể cam tâm? Huống chi Vương gia còn trẻ như vậy, sau này còn có nhiều cơ hội ra ngoài giết giặc…”

Những câu khác Mộ Hàm Chương không để ý nhiều, chỉ có câu cuối cùng thì rất rõ ràng. Nhớ lại những câu nghe được trong phủ nhị hoàng tử hôm trước, Cảnh Thiều muốn nhân lần đánh trận này để nắm binh quyền, ba phiên vương đều không phải đèn cạn dầu, nói ít cũng phải năm ba năm mới về kinh được, chẳng lẽ mình phải mòn mỏi chờ hắn trong vương phủ suốt từng ấy năm sao?
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...