Thích Bộ Dạng Không Thể Tự Chăm Sóc Bản Thân Của Em
Chương 6: Đầu tiên
Tong Yin đi theo chú Cheng vào ngày đầu tiên đi làm.
Họ lái xe đến cửa hàng sau khi ăn sáng Tong Yin đang lo lắng trên đường anh không có kinh nghiệm làm việc và không biết cách hòa đồng với người khác trong trường hợp anh ta làm phiền các đồng nghiệp khác liệu Bác Thành có trách anh ta là người thiếu hiểu biết không anh ấy vụng về liệu có làm chậm tiến độ của mọi người?
Anh dường như ý thức được cảm xúc khó chịu của mình Ngụy Thành nhìn cậu bé, nhẹ nhàng hỏi:
Tiểu Khiết đang lo lắng điều gì anh bóp chặt ống quần của mình và không nói ra được anh nói nhỏ chú Thành cửa hàng có bao nhiêu người?
Chỉ có tôi cộng với anh là người thứ hai trong cửa hàng.
A Tống Dực mở mắt ra cái này cái này hoàn toàn khác với cái gì anh ta đã nghĩ.
Ngụy Thành thích thú hỏi Xiaoyin có lo lắng về chuyện này không?
Anh ấy xấu hổ liếc nhìn anh rồi khẽ gật đầu tôi tôi không có bạn bè và tôi cũng hiếm khi giao tiếp với người khác khi anh ấy đến những nơi cùng nhiều người anh ấy thậm chí sẽ cảm thấy lo lắng mọi người đều thích đông đúc nhưng anh ấy sợ những nơi có nhiều người không cần Cố Thừa Trạch nói về anh ta anh ta cũng biết chuyện này rất không bình thường và không hợp gu.
Wei Cheng nói đừng lo lắng bạn không cần phải đi ra ngoài cửa hàng bạn có trách nhiệm trả lời điện thoại nếu có người gọi giúp để mở khóa, bạn chỉ cần ghi một số thông tin khách hàng và gửi danh sách cho tôi.
Bác Thành Tông Âm cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nói rằng nó giống như một viên thuốc trấn an khóe miệng cong lên một đường vòng cung nông cạn anh hứa chú Thành cháu sẽ chăm chỉ.
Cửa hàng khóa của Ngụy Thành không lớn ngoại trừ máy tính tất cả các không gian khác đều dùng để đặt các loại khóa tiệm được ngăn cách với một sảnh nhỏ kê giường ngoài ra còn có một phòng tắm đây là toàn bộ cấu trúc của tiệm khóa.
Tong Yin đọc tấm biển phía trên cửa hàng Cheng Xin Lock Store dưới tấm biển có một dãy số dễ nhớ, anh đọc hai lần và nhớ thầm dãy số đó.
Ngụy Thành ở bên trong vẫy vẫy tay với đứa nhỏ bên ngoài Xiaoyin vào đi.
Tống Dực nhanh chóng làm theo Bác Thành kêu anh ngồi xuống trước máy tính anh ngoan ngoãn đứng thẳng người ngồi xuống.
Ngụy Thành bật máy tính đăng nhập vào phần mềm hệ thống đặt trạng thái là bận sau đó vuốt chuột nhấp vào vài trang.
Chỗ để máy tính hơi hẹp Ngụy Thành hầu như không thể duỗi tay chân khi ngồi ở đây một mình bây giờ lại có thêm một Tống Âm còn phải tự mình dạy người khác cho nên cảnh Tống Âm càng ngồi càng xa càng tốt Ngụy Thành đứng ở phía sau gần như che cho hắn một tay chống đỡ điều khiển chuột bằng một tay gần như toàn bộ phần ngực trước gắn vào lưng của Tongyin.
Tống Âm cẩn thận lắng nghe Bác Thành giải thích những điều cần hiểu rõ và chú ý lúc đầu vẫn chăm chú lắng nghe và cố gắng ghi nhớ nhưng đến nửa đường với cái mũi phun lên trên đầu lướt qua lỗ tai cơ thể đang ở rất gần anh toát ra nhiệt độ cơ thể ấm áp một cảm giác nóng bỏng lạ thường đột nhiên dâng lên khắp cơ thể khiến anh không thể tập trung được nữa lên tinh thần.
Anh anh và chú Thành gần nhau như vậy mùi trên người chú Trừng có mùi thơm anh tắm trong nhà chú Trừng một lần mới nhớ ra đây là mùi của chai sữa tắm trong phòng tắm chú Thành mùi rất nhẹ phảng phất có chút tươi mát ừm rất hợp với Bác Thừa…
Xiaoyin Xiaoyin bờ vai nhẹ nhàng lay động Tống Dực tỉnh lại cúi xuống nhìn chú Thương Trừng ánh mắt kém hơn cách anh ta mười phân.
Ngụy Thành bất đắc dĩ xoa xoa tóc sao lại như vậy khó xử nói không chừng cũng chán rồi sao?
Tống Dực hơi ngả về phía sau anh lắc đầu hai má có chút nóng là do em không để ý tôi xin lỗi chú Thành có thể nói lại cho tôi nghe được không?
Ngụy Thành không lập tức lặp lại những gì đã nói mà chọn một số câu hỏi rồi thử hỏi Tống Ngưng Tống Ân Nhã nhớ rất nhanh lúc trước anh ấy chăm chú nghe nên trả lời câu hỏi của đối phương cũng không mắc sai lầm gì.
Ngụy Thành lại vui vẻ xoa xoa tóc của cậu còn khen Tiểu Âm quả thật là một cậu bé thông minh nghe xong liền nhớ rất nhiều.
Tống Dực không khỏi đỏ mặt khen ngợi nhưng cậu muốn nhiều hơn nữa Tiểu Âm khen cậu cho nên mới thúc giục bên kia tiếp tục đặt câu hỏi cho anh ta.
Bạn không cần phải nhớ quá nhiều khi mở khóa chỉ cần bạn ghi nhớ giá của các loại khóa và sau đó tự làm quen với tên các con đường và cộng đồng trong thành phố bạn gần như có thể thành thạo công việc dịch vụ khách hàng.
Wei Cheng đã thể hiện cho Tong Yin một số cảnh gọi điện cho khách hàng đôi khi anh đóng vai một khách hàng cố tình gây khó khăn cho dịch vụ khách hàng chỉ khi Tong Yin không thể tìm ra cách giải quyết anh ta mới nói với anh ta cách đối phó với tình huống như vậy.
Tống Dực cầm quyển sổ nhỏ bên cạnh ghi nhanh lập tức hỏi Cố Thừa Trạch nếu không hiểu.
Suốt buổi sáng Ngụy Thành không có mở trạng thái liên lạc nhận đơn hàng buổi trưa hai người ra ngoài ăn cơm buổi chiều bắt đầu để cho Tống Dực đăng nhập vào hệ thống nhận đơn hàng khi cuộc gọi đầu tiên đến mặc dù đã luyện tập nhiều lần vào buổi sáng Tống Dực không khỏi cảm thấy lo lắng.
Bác Thành…
Bác Thành cười với anh động viên đừng sợ tôi ở bên cạnh.
Tống Âm nghe điện thoại sau câu mở đầu liền hỏi khách hàng theo kịch bản đối thoại mà ghi chép.
Giọng nói của anh ta thường nghe là con trai lúc này sau khi lấy điện thoại từ tầng này sang tầng khác người đầu dây bên kia nghe thấy ảo giác là nam nữ sau khi khách hàng đồng ý giá và đặt đơn đặt hàng anh tò mò hỏi Little Girl có phải là dịch vụ khách hàng mới không tôi đã gọi số này một lần vào tuần trước và nó đã được một người đàn ông trả lời.
Khi Tong Yin gặp sự cố không liên quan đến việc mở khóa Tong Yin cuối cùng thoải mái và căng thẳng trở lại đưa mắt cầu cứu Bác Thành bên kia khẽ lắc đầu và nhắc từ không liên quan.
Tống Ngưng lập tức trả lời khách hàng không trả lời được những câu hỏi không liên quan đến công việc, khách hàng cúp máy anh mới yên tâm kiểm tra thông tin đơn hàng gửi vào điện thoại di động của Bác Thành.
Bác Thành đây là việc phải làm sao?
Ngụy Trừng cười gật đầu làm tốt lắm anh ta lại nói tôi ra ngoài mở khóa cho khách hàng vậy anh ở lại cửa hàng tôi đến đón buổi chiều dậy đi.
Hôm nay công việc của Tongyin diễn ra tốt đẹp phải đến khi tan sở mới cùng chú Thành về nhà vào buổi chiều thần kinh anh mới dần thả lỏng sau một ngày căng thẳng một khi mọi người thư giãn, họ có xu hướng buồn ngủ và không mất nhiều thời gian để Tongyin chìm vào giấc ngủ dựa vào người phi công phụ.
Khi xuống lầu trong cộng đồng Ngụy Thành chịu không nổi đánh thức Tống Dực cảm thấy sắc mặt của cậu bé quá tái nhợt lúc này hai má ửng hồng mờ mịt vì ngủ thiếp đi khiến anh ta trông khỏe mạnh hơn khuôn mặt thanh tú đẹp hơn giống như một yêu tinh đang say ngủ.
Người trong mộng không ai nỡ quấy rầy sau khi suy nghĩ kỹ Ngụy Thành mới cẩn thận bế cậu lên vững vàng bước lên lầu.
Khi lên đến tầng ba lông mi của Tống Dực khẽ động cô mơ hồ tỉnh lại anh mù mịt nhìn Bác Thành bên tai dường như nghe thấy tiếng tim đập đều đặn còn chưa kịp nhận ra mình đang bị người nào đó giữ trên lầu Tống Dực đờ đẫn tựa vào lồng ngực rộng lớn anh đang định nhắm mắt tiếp tục ngủ giây sau đột nhiên mở to mắt.
Cheng chú Cheng một cú đá nhẹ vào đôi chân gầy guộc đang lơ lửng Tống Dực vừa sửng sốt vừa xấu hổ tại sao mình lại bị chú Cheng bế lên lầu.
Ngụy Thành cười nhìn người nọ cũng không có ý bỏ xuống.
Dậy đi ta về nhà ngủ thoải mái sao?
Tống Dực đỏ mặt vùi đầu vào vai người kia hắn thật lớn như vậy bị người mang đi chưa kể bây giờ anh ấy chưa bao giờ được ôm dù là một đứa trẻ.
Tim đập loạn xạ Tống Dực có chút sững sờ nhưng lại vui vẻ chú Thành thực sự đã đưa anh về nhà anh anh chưa bao giờ được người khác đối xử tốt như vậy.
Chú Cheng là người đầu tiên giữ cậu ấy lại.
Ngày thứ nhất……
Tòng Âm đọc thầm cái đầu tiên trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả.
Họ lái xe đến cửa hàng sau khi ăn sáng Tong Yin đang lo lắng trên đường anh không có kinh nghiệm làm việc và không biết cách hòa đồng với người khác trong trường hợp anh ta làm phiền các đồng nghiệp khác liệu Bác Thành có trách anh ta là người thiếu hiểu biết không anh ấy vụng về liệu có làm chậm tiến độ của mọi người?
Anh dường như ý thức được cảm xúc khó chịu của mình Ngụy Thành nhìn cậu bé, nhẹ nhàng hỏi:
Tiểu Khiết đang lo lắng điều gì anh bóp chặt ống quần của mình và không nói ra được anh nói nhỏ chú Thành cửa hàng có bao nhiêu người?
Chỉ có tôi cộng với anh là người thứ hai trong cửa hàng.
A Tống Dực mở mắt ra cái này cái này hoàn toàn khác với cái gì anh ta đã nghĩ.
Ngụy Thành thích thú hỏi Xiaoyin có lo lắng về chuyện này không?
Anh ấy xấu hổ liếc nhìn anh rồi khẽ gật đầu tôi tôi không có bạn bè và tôi cũng hiếm khi giao tiếp với người khác khi anh ấy đến những nơi cùng nhiều người anh ấy thậm chí sẽ cảm thấy lo lắng mọi người đều thích đông đúc nhưng anh ấy sợ những nơi có nhiều người không cần Cố Thừa Trạch nói về anh ta anh ta cũng biết chuyện này rất không bình thường và không hợp gu.
Wei Cheng nói đừng lo lắng bạn không cần phải đi ra ngoài cửa hàng bạn có trách nhiệm trả lời điện thoại nếu có người gọi giúp để mở khóa, bạn chỉ cần ghi một số thông tin khách hàng và gửi danh sách cho tôi.
Bác Thành Tông Âm cảm thấy nhẹ nhõm một chút khi nói rằng nó giống như một viên thuốc trấn an khóe miệng cong lên một đường vòng cung nông cạn anh hứa chú Thành cháu sẽ chăm chỉ.
Cửa hàng khóa của Ngụy Thành không lớn ngoại trừ máy tính tất cả các không gian khác đều dùng để đặt các loại khóa tiệm được ngăn cách với một sảnh nhỏ kê giường ngoài ra còn có một phòng tắm đây là toàn bộ cấu trúc của tiệm khóa.
Tong Yin đọc tấm biển phía trên cửa hàng Cheng Xin Lock Store dưới tấm biển có một dãy số dễ nhớ, anh đọc hai lần và nhớ thầm dãy số đó.
Ngụy Thành ở bên trong vẫy vẫy tay với đứa nhỏ bên ngoài Xiaoyin vào đi.
Tống Dực nhanh chóng làm theo Bác Thành kêu anh ngồi xuống trước máy tính anh ngoan ngoãn đứng thẳng người ngồi xuống.
Ngụy Thành bật máy tính đăng nhập vào phần mềm hệ thống đặt trạng thái là bận sau đó vuốt chuột nhấp vào vài trang.
Chỗ để máy tính hơi hẹp Ngụy Thành hầu như không thể duỗi tay chân khi ngồi ở đây một mình bây giờ lại có thêm một Tống Âm còn phải tự mình dạy người khác cho nên cảnh Tống Âm càng ngồi càng xa càng tốt Ngụy Thành đứng ở phía sau gần như che cho hắn một tay chống đỡ điều khiển chuột bằng một tay gần như toàn bộ phần ngực trước gắn vào lưng của Tongyin.
Tống Âm cẩn thận lắng nghe Bác Thành giải thích những điều cần hiểu rõ và chú ý lúc đầu vẫn chăm chú lắng nghe và cố gắng ghi nhớ nhưng đến nửa đường với cái mũi phun lên trên đầu lướt qua lỗ tai cơ thể đang ở rất gần anh toát ra nhiệt độ cơ thể ấm áp một cảm giác nóng bỏng lạ thường đột nhiên dâng lên khắp cơ thể khiến anh không thể tập trung được nữa lên tinh thần.
Anh anh và chú Thành gần nhau như vậy mùi trên người chú Trừng có mùi thơm anh tắm trong nhà chú Trừng một lần mới nhớ ra đây là mùi của chai sữa tắm trong phòng tắm chú Thành mùi rất nhẹ phảng phất có chút tươi mát ừm rất hợp với Bác Thừa…
Xiaoyin Xiaoyin bờ vai nhẹ nhàng lay động Tống Dực tỉnh lại cúi xuống nhìn chú Thương Trừng ánh mắt kém hơn cách anh ta mười phân.
Ngụy Thành bất đắc dĩ xoa xoa tóc sao lại như vậy khó xử nói không chừng cũng chán rồi sao?
Tống Dực hơi ngả về phía sau anh lắc đầu hai má có chút nóng là do em không để ý tôi xin lỗi chú Thành có thể nói lại cho tôi nghe được không?
Ngụy Thành không lập tức lặp lại những gì đã nói mà chọn một số câu hỏi rồi thử hỏi Tống Ngưng Tống Ân Nhã nhớ rất nhanh lúc trước anh ấy chăm chú nghe nên trả lời câu hỏi của đối phương cũng không mắc sai lầm gì.
Ngụy Thành lại vui vẻ xoa xoa tóc của cậu còn khen Tiểu Âm quả thật là một cậu bé thông minh nghe xong liền nhớ rất nhiều.
Tống Dực không khỏi đỏ mặt khen ngợi nhưng cậu muốn nhiều hơn nữa Tiểu Âm khen cậu cho nên mới thúc giục bên kia tiếp tục đặt câu hỏi cho anh ta.
Bạn không cần phải nhớ quá nhiều khi mở khóa chỉ cần bạn ghi nhớ giá của các loại khóa và sau đó tự làm quen với tên các con đường và cộng đồng trong thành phố bạn gần như có thể thành thạo công việc dịch vụ khách hàng.
Wei Cheng đã thể hiện cho Tong Yin một số cảnh gọi điện cho khách hàng đôi khi anh đóng vai một khách hàng cố tình gây khó khăn cho dịch vụ khách hàng chỉ khi Tong Yin không thể tìm ra cách giải quyết anh ta mới nói với anh ta cách đối phó với tình huống như vậy.
Tống Dực cầm quyển sổ nhỏ bên cạnh ghi nhanh lập tức hỏi Cố Thừa Trạch nếu không hiểu.
Suốt buổi sáng Ngụy Thành không có mở trạng thái liên lạc nhận đơn hàng buổi trưa hai người ra ngoài ăn cơm buổi chiều bắt đầu để cho Tống Dực đăng nhập vào hệ thống nhận đơn hàng khi cuộc gọi đầu tiên đến mặc dù đã luyện tập nhiều lần vào buổi sáng Tống Dực không khỏi cảm thấy lo lắng.
Bác Thành…
Bác Thành cười với anh động viên đừng sợ tôi ở bên cạnh.
Tống Âm nghe điện thoại sau câu mở đầu liền hỏi khách hàng theo kịch bản đối thoại mà ghi chép.
Giọng nói của anh ta thường nghe là con trai lúc này sau khi lấy điện thoại từ tầng này sang tầng khác người đầu dây bên kia nghe thấy ảo giác là nam nữ sau khi khách hàng đồng ý giá và đặt đơn đặt hàng anh tò mò hỏi Little Girl có phải là dịch vụ khách hàng mới không tôi đã gọi số này một lần vào tuần trước và nó đã được một người đàn ông trả lời.
Khi Tong Yin gặp sự cố không liên quan đến việc mở khóa Tong Yin cuối cùng thoải mái và căng thẳng trở lại đưa mắt cầu cứu Bác Thành bên kia khẽ lắc đầu và nhắc từ không liên quan.
Tống Ngưng lập tức trả lời khách hàng không trả lời được những câu hỏi không liên quan đến công việc, khách hàng cúp máy anh mới yên tâm kiểm tra thông tin đơn hàng gửi vào điện thoại di động của Bác Thành.
Bác Thành đây là việc phải làm sao?
Ngụy Trừng cười gật đầu làm tốt lắm anh ta lại nói tôi ra ngoài mở khóa cho khách hàng vậy anh ở lại cửa hàng tôi đến đón buổi chiều dậy đi.
Hôm nay công việc của Tongyin diễn ra tốt đẹp phải đến khi tan sở mới cùng chú Thành về nhà vào buổi chiều thần kinh anh mới dần thả lỏng sau một ngày căng thẳng một khi mọi người thư giãn, họ có xu hướng buồn ngủ và không mất nhiều thời gian để Tongyin chìm vào giấc ngủ dựa vào người phi công phụ.
Khi xuống lầu trong cộng đồng Ngụy Thành chịu không nổi đánh thức Tống Dực cảm thấy sắc mặt của cậu bé quá tái nhợt lúc này hai má ửng hồng mờ mịt vì ngủ thiếp đi khiến anh ta trông khỏe mạnh hơn khuôn mặt thanh tú đẹp hơn giống như một yêu tinh đang say ngủ.
Người trong mộng không ai nỡ quấy rầy sau khi suy nghĩ kỹ Ngụy Thành mới cẩn thận bế cậu lên vững vàng bước lên lầu.
Khi lên đến tầng ba lông mi của Tống Dực khẽ động cô mơ hồ tỉnh lại anh mù mịt nhìn Bác Thành bên tai dường như nghe thấy tiếng tim đập đều đặn còn chưa kịp nhận ra mình đang bị người nào đó giữ trên lầu Tống Dực đờ đẫn tựa vào lồng ngực rộng lớn anh đang định nhắm mắt tiếp tục ngủ giây sau đột nhiên mở to mắt.
Cheng chú Cheng một cú đá nhẹ vào đôi chân gầy guộc đang lơ lửng Tống Dực vừa sửng sốt vừa xấu hổ tại sao mình lại bị chú Cheng bế lên lầu.
Ngụy Thành cười nhìn người nọ cũng không có ý bỏ xuống.
Dậy đi ta về nhà ngủ thoải mái sao?
Tống Dực đỏ mặt vùi đầu vào vai người kia hắn thật lớn như vậy bị người mang đi chưa kể bây giờ anh ấy chưa bao giờ được ôm dù là một đứa trẻ.
Tim đập loạn xạ Tống Dực có chút sững sờ nhưng lại vui vẻ chú Thành thực sự đã đưa anh về nhà anh anh chưa bao giờ được người khác đối xử tốt như vậy.
Chú Cheng là người đầu tiên giữ cậu ấy lại.
Ngày thứ nhất……
Tòng Âm đọc thầm cái đầu tiên trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương